Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Suốt quãng đường về quê Nayeon, Mina vui như đứa trẻ, cậu ta lải nhải đủ thứ chuyện trên đời. Thi thoảng, Nayeon chỉ ậm ừ góp chuyện, nhưng điều đó không hề làm giảm đi sự hưng phấn trong cậu ta. Đôi khi, Nayeon cảm thấy cậu bạn thân của mình giống y xì những cậu bạn mới dậy thì, thất thường, cố giả vờ mình là người lớn, là trưởng thành nhưng mãi không thể che giấu được bản chất trẻ con trong mình. Và rủi thay, cô là người duy nhất phải chịu đựng cái sự thất thường ấy của cậu ta! Nhiều lần, cô cầu mong cho cậu ta có người yêu để "san sẻ" bớt "gánh nặng" cho mình, nhưng mười lần như một, không mối tình nào vượt qua mốc một tháng, và vì thế, cô cũng chả bao giờ có được "diễm phúc" chạm mặt người yêu của Mina, cùng lắm, chỉ được "gặp" trong tưởng tượng qua lời kể có phần khuếch trương thanh thế của cậu bạn thân mà thôi.

Mina từng tuyên bố hùng hồn với Nayeon rằng:

- Nếu bà ế cho đến già và bà chết trước tôi, tôi sẽ lập miếu thờ bà, phong bà là thánh diệt mồi.
Trời ạ, chơi với nhau mười năm trời, trong mắt cậu bạn thân, hình ảnh của cô không hề thay đổi vẫn ham ăn và ế ẩm như ngày nào mới đắng lòng chứ. Nhưng, Mina thì có kém gì? Mười năm qua, cậu ta cũng có khác tí gì đâu! Thôi thì, trời sinh ra chúng ta để chơi với nhau nên cứ cố mà chơi cho "trọn tình, vẹn nghĩa" vậy chứ biết làm sao?

Không biết vì vui quá hay vì điều gì đó khác mà Mina thấy "vèo" một cái đã về đến nhà Nayeon rồi! Hóa ra, quê Nayeon đâu có gì xa xôi kia chứ! Thế mà cô ta cứ kêu ca là nhà xa, quê xa này nọ, thật là biết cách làm màu quá đi!!! Nayeon không để ý gì đến cậu bạn thân đang ngơ ngác nhìn qua cửa kính xe, cô nhảy xuống vuốt lại mớ tóc rối lòa xòa trên trán rồi thò đầu vào gọi Mina.

- Ê! trả tiền taxi rồi xuống đi!

Mina giật mình gật đầu, móc ví ra, rồi đột nhiên đút ví vào túi, mặt thản nhiên.

- Sao tôi lại phải trả tiền? Bà mời tôi về quê bà cơ mà!

- Nhưng tôi đâu có gọi taxi! Tôi định đi xe khách nhưng bà đòi đi taxi còn gì? Trả tiền đi, đừng có tỏ ra ki bo như vậy nữa!

Thôi được rồi, Mina nghĩ cũng chả nên ki bo đôi co dăm ba đồng bạc lẻ với cô bạn thân làm gì, nhỡ ai đi qua nhìn thấy lại đánh giá tư cách làm người của mình, dù gì, khi đến một nơi xa lạ thì giữ gìn thể diện là việc nên làm. Mina lại moi ví ra.

- Hết bao tiền hả anh ơi?

Anh lái taxi liếc cậu qua gương chiếu hậu, rồi liếc sang chiếc đồng hồ đếm tiền bên cạnh.

- Một triệu ba trăm năm mươi nghìn anh ạ!

- Cái gì?

Mina chồm lên, nhìn đồng hồ đếm tiền, rồi quay sang nhìn Nayeon.

- Này, này, tôi tưởng quê bà gần lắm cơ mà?

- Bà mơ à?

- Sao tôi thấy đi nhanh thế nhỉ? Hay đồng hồ tính nhầm?

- Thôi đi bà, đừng có vờ vịt, trả tiền đi cho người ta còn về!

Mina chép miệng, đưa tiền cho lái xe taxi rồi bước xuống chỉ thẳng vào cánh cổng có giàn hoa giấy rợp mắt phía trước.

- Nhà bà đây hả? Đẹp đấy! Lãng mạn phết!

Mina vừa nói vừa "hiên ngang" đi vào cổng bỏ mặc Nayeon khệ nệ với cái vali to đùng và một chiếc túi du lịch cũng to không kém phía sau. Lúc này, trông Nayeon chẳng khác gì trợ lý xách đồ cho idol hay diễn viên phía trước. Thật, không đành lòng!!! Diệu Lam gào lên.

- Xách hộ tôi một túi, ông tưởng bà là minh tinh điện ảnh chắc?

Mina không chút xao động, đứng khoanh tay nhìn Nayeon.

- Bạn bè phải bình đẳng, mỗi người một việc, tôi trả tiền taxi, bà xách đồ! Okie?"

Nayeon méo mồm, chẳng biết nói gì cho phải! Con người kiểu đó, bị người yêu đá lên đá xuống dăm chục lần cũng phải thôi! Cầu cho cậu ta đời đời kiếp kiếp không có lấy một...mụn người yêu cho chừa cái thói tinh tướng đi. Cô nhìn lại đống đồ của mình, thôi vậy, không còn cách nào khác là phải gọi cứu viện vậy, Nayeon ghé miệng vào cổng sắt, gọi to.

-Bố mẹ ơi!

Sau vài phút im ắng, thì có tiếng mẹ Im lanh lảnh từ trong nhà vọng ra.

- Ơi! Con gái về đấy à? Ông ơi, ra mở cửa cho con! Nó về rồi.

Chưa dứt câu, đã thấy hai ông bà lật đật lao ra, cứ như kiểu hai cụ thân sinh chẳng có việc gì ngoài việc chờ đợi con gái cưng về để mở cổng hay sao ấy. Bố cô vừa xỏ dép vừa lầm bầm.

- Về sao không gọi bố ra bến xe đón, lại đi xe ôm cho tốn tiền ra.

Khi bố mẹ Nayeon ra đến nơi, cả hai đột nhiên im bặt, mắt lấp lánh...nhìn về phía Mina. Trong mắt hai người, có niềm vui không thể nói bằng lời!!! Sau giây phút "nghẹn ngào", mẹ cô lao đến, nắm tay Mina.

"Cháu là bạn của Nayeon hả? Quý quá! Vào nhà đi cháu! Mà cái con ranh kia, sao không báo trước hả? Làm mẹ mày ăn mặc quê mùa để đón khách quý đây này"

Bố của Nayeon đỡ vồ vập hơn, đưa tay sửa lại cổ áo.

- Vào nhà đi cháu! Chắc đi đường xa mệt lắm hả cháu? Bác mà biết cháu về, bác sẽ thuê hẳn cái ô tô con lên bến xe đón luôn cho máu!

Cứ thế, hai người ra sức hỏi han, vồ vập Mina như thể cậu ta là... đông trùng hạ thảo quý hiếm vậy! Bố và mẹ cô, mỗi người một tay, kéo mà thực ra là dìu cậu ta vào nhà luôn, để mặc cô con gái vàng ngọc của họ với hai cái túi to đùng bên cạnh! Trời ơi! Bố mẹ ơi! Con mới là con gái của bố mẹ kia mà! Sao vì một đứa xa lạ mà bố mẹ hắt hủi con vậy trời?

Nhưng, kêu trời thì trời ở xa quá! Nayeon mím môi mím lợi lôi được hai cái túi vào trong nhà và bố mẹ cô vẫn coi cô như người...vô hình vậy! Hai người hăng hái rót nước, hỏi han, thiếu nước lau mồ hôi cho Mina thôi! Nhìn cái mặt sung sướng của cậu ta mà Diệu Lam muốn táng cho một phát!

Không phải tự nhiên mà có sự "sủng ái" như thế dành cho Mina, Nayeon lường trước được điều đó, nhưng không ngờ nó lại diễn ra quá sức tưởng tượng của cô như thế này. Nayeon năm lần bảy lượt định giải thích mà bố mẹ cô không cho cô lấy một cơ hội mở mồm. Thậm chí, Mina cũng không thể "chìa mồm" ra để nói được nửa câu cơ. Khổ quá, bà Mina, bà đã thấy tác hại của việc cố sống cố chết đòi vể nhà tôi chơi chưa?

Sau khi tự biên tự diễn màn chào hỏi đâu vào đấy, bố mẹ Nayeon lập tức "biến mất" để hai đứa bơ vơ giữa nhà. Mina, có lẽ, giờ mới hoàn hồn nên thở dốc ra, quay sang hỏi Nayeon.

- Bố mẹ bà đi đâu đấy?

- Chắc đi mua đồ về liên hoan!

- Thật hả? Bố mẹ bà quý người quá, khác hẳn với bà

- Quý cái gì! Hai cụ đang tưởng bở đấy!

- Chắc bà đã ế quá lâu rồi! Mà kệ các cụ đi, miễn là các cụ vui và tôi được đón tiếp trọng vọng là được rồi!

- Điên à! Không đời nào! Rồi cả xóm kéo đến đây cho mà xem! Hơn nữa, bà không thấy bố mẹ tôi tội nghiệp hay sao mà lừa họ?

- Tôi có lừa đâu, nãy giờ tôi có hé răng được lời nào đâu.

- Lúc nào có cơ hội, bà phải giải thích cho rõ ngọn ngành vào! Nếu không tôi sẽ tố giác bà xấu xa, biến thái theo tôi về đây, bà nghĩ xem, đương nhiên bố mẹ tôi tin tôi phải không?

- Được rồi! Khỏi dọa dẫm, tôi tự biết phải làm thế nào!

Mina  lượn một vòng quanh nhà, ngắm cái này, nhấc cái nọ lên xem. Nayeon mặc kệ, việc đầu tiên là đi tắm đã, xong đến đâu thì đến.

Nayeon vừa bước ra khỏi phòng tắm, đã nghe tiếng cười lanh lảnh của mẹ mình dưới bếp vọng lên. Nayeon nghe ngóng, thấy mẹ cô hớn hở kể với Mina về "quá khứ" hào hùng của cô. Nào là "hồi nhỏ nó xấu lắm, đen nhẻm, mặt híp, còi dí dị nhưng mà nghịch như con trai, học lớp một mà bị đuổi mấy lần đấy". Bố cô đứng cạnh cười vẻ rất hả hê, còn Mina thì khỏi nói, cậu ta chắc sung sướng vì "khai thác" được kha khá thứ để "dìm hàng" cô khi cần. Nayeon nghĩ, nếu mình xông vào ngăn cản thì càng khiến "cảm hứng" của bố mẹ cô dâng cao nên tốt nhất, cô sẽ lánh mặt một lúc để giảm lửa nhiệt tình của hai cụ thân sinh xuống tí nào hay tí đó.

Nayeon ra cổng, ngồi dưới vòm hoa giấy tím lịm và mát mẻ mà bố cô tỉ mẩn cắt tỉa. Giàn hoa giấy có từ hồi cô còn học cấp ba, hồi đó, tối nào cả nhà cô cũng ngồi dưới cổng, ngắm trăng sao, uống nước chè rồi nằm nghe đủ thứ chuyện trong xóm mà mẹ cô nghe được lúc đi chợ về. Sau này lớn lên, những khoảnh khắc đó hiếm hoi dần, nhưng không bao giờ bị mất đi, bởi mỗi lần cô về, cả nhà lại cùng nhau ngồi cho đến lúc nào buồn ngủ thì thôi. Vì thế, mỗi lần nhớ nhà, cô luôn nhớ đến cánh cổng có vòm hoa giấy tím lịm ấy đầu tiên, và mỗi lần đi đâu, cứ nhìn thấy cổng nhà ai có giàn hoa giấy cô lại có cảm giác gần gũi vô cùng.

Nayeon mải mê nghĩ chuyện cũ, không biết Mina đứng phía sau từ bao giờ. Mina nhẹ nhàng ngồi xuống, ngước mắt lên.

- Đẹp đấy nhỉ?

Nayeon liếc sang bạn, vẫn không nguôi vẻ căm hờn vì cậu ta mà mình bị cho ra rìa.

- Tất nhiên, nhà tôi mà! Mà, sao bà ra đây? Bố mẹ tôi cuối cùng cũng tha cho bà à?

- À, hai bác bảo tôi đi tắm!

- Thế sao không đi đi!

- Vấn đề là tôi vội quá, có mang quần áo đi đâu! Tôi đang định rủ bà đi mua quần áo với tôi!

- Đầu bà có vấn đề à? Ở quê chứ có phải ở thành phố đâu mà ra khỏi cửa là có shop quần áo! Nói cho bà biết, shop gần nhất cũng cách đây hơn hai mươi cây số.

Mina trợn mắt nhìn Nayeon, có vẻ như cậu ta không bao giờ lường trước được việc này.

- Giờ tôi phải làm sao? Hai mươi cây thì cũng phải đi mua chứ.

- Bà tự đi mà mua!

- Tôi không biết đường!

- Thế thì thôi, tôi nghĩ, bố tôi có mấy bộ rộng rộng chắc bà mặc vừa đấy! ( vì sao lại là đồ bố Im, thì cũng tại Mina to con không bận vừa đồ mẹ con Im nên đành chấp nhận số phận vậy đi)

- Không! Tôi không mặc đồ của ông già...

- Mặc tạm đi, rồi giặt bộ này, sáng mai là khô ấy mà! Dù sao cũng tối rồi, có ai thấy bà ngoài ba người nhà tôi ra đâu

Mina cúi xuống thở dài chấp nhận. Nayeon hớn hở phi vào nhà, trong đầu cô không khỏi sung sướng khi nghĩ đến việc cậu bạn quái gở của mình mặc đồ bố mình, cô thề, cô sẽ chụp thật nhiều ảnh để sau này còn dùng để uy hiếp cậu ta.

Nayeon vào phòng, thì thầm với bố chuyện tế nhị, bố cô ngay lập tức mở tủ, nhấc lên, đặt xuống mãi không chọn được cái nào. Nayeon sốt ruột.

- Bố, sao bố lâu thế?

- Thì cũng phải chọn cho nó bộ tử tế nhất chứ!

Nayeon chạy vào, vơ ngay bộ đồ ngủ dưới đáy tủ giơ lên.

- Bố, không phải câu nệ, đừng chọn đồ đẹp, phí lắm! Cho cậu ta mặc bộ xấu nhất đi, bộ này chắc vừa.

Bố cô cười nhăn nhở nhìn con gái.

- Mày ác quá con ạ! Ác y hệt mẹ mày!

Nayeon tủm tỉm ôm bộ đồ chạy biến ra ngoài.

Khỏi phải nói thái độ của Mina khi nhìn thấy bộ đồ, cậu ta chỉ thiếu nước khóc thét lên thôi. Nhưng, còn cách nào khác đâu, dù làm mình làm mẩy, chối đây đẩy đến mấy thì cuối cùng cậu ta cũng phải tròng bộ đồ đó lên người.

Nayeon cười sặc sụa khi nhìn thấy cậu ta từ nhà tắm bước ra, trông không khác gì bệnh nhân ở trại tâm thần về. Còn bố mẹ cô thì ngược lại, khen lấy khen để, còn bảo "cao to đẹp trai nên mặc giẻ rách cũng đẹp chẳng kém gì hàng đắt tiền". Khổ quá, bố mẹ có nhất thiết phải nịnh thô thế không nhỉ? Mất bao nhiêu công sức để "dìm" cậu ta mà cậu ta vẫn "sáng ngời" thế là sao nhỉ?

Khác với tưởng tượng của Nayeon, Mina cười rất tươi, còn tạo dáng cho bố mẹ cô xem nữa. Khỏi phải nói, bố mẹ Im cười thả ga luôn! Chắc trong mắt bố mẹ cô thì đứa nào nào chịu rước cô đi cũng đều đáng yêu và đẹp trai hết hay sao đó. Diệu Lam liên tục ghé tai đứa bạn thân nhắc nhở việc giải thích cho bố mẹ cô quan hệ thật sự giữa hai đứa. Mina dường như lờ tịt đi khiến Diệu Lam vô cùng cay cú. Mà, dù có cay cú đến mấy thì cô cũng chả làm được gì! Cô biết thừa, nếu mình lên tiếng thì bố mẹ cô không bao giờ tin, ông bà sẽ nghĩ cô quá "khiêm tốn" hoặc sợ bố mẹ can thiệp quá sâu nên mới thế. Tất cả cũng tại vì một chữ...ế mà ra!!!

Mina nhìn vẻ mặt khó đăm đăm của Nayeon là hiểu ngay ra vấn đề. Thật ra, trong thâm tâm, cậu ta không muốn chuyện này đi quá xa nhưng kì thực, sự hiếu khách của bố mẹ cô bạn khiến cậu không có dịp để mở lời giải thích như thế nào cho phải. Ngay khi bước chân vào cánh cổng hoa giấy kia, cậu đã cảm thấy sự ấm cúng, gần gũi một cách tự nhiên mà bao nhiêu lâu nay, trong ngôi biệt thự năm tầng của mình, cậu chưa từng có. Cái cảm giác ấy, khiến cậu không thể dứt ra khỏi suy nghĩ được trở thành một phần của ngôi nhà này. Nhưng, cậu thừa biết điều đó là không thể, giữa cậu và Nayeon có gì đâu, chỉ là bạn thôi mà! Cậu cũng không muốn bố mẹ Nayeon buồn và nghĩ mình bị lừa, như thế thì quá phũ phàng cho những hi vọng của họ. Mina âm thầm tìm "cơ hội" để nói ra sự thật một cách nhẹ nhàng, vui vẻ và thân thiết nhất. Cậu không muốn vì sự hiểu nhầm nho nhỏ này mà làm sứt mẻ tình cảm thân thiết của cậu với gia đình Nayeon. Nói chung, trong lòng cậu đâm ra ngổn ngang phết, cái gì cũng muốn trọn vẹn nên giờ mới khổ sở thế này đây, biết thế đứng tí tởn theo về đây cho rồi!

Nayeon không biết những điều cậu bạn thân của mình đang nghỉ, cô chỉ muốn chấm dứt mọi hiểu nhầm càng sớm càng tốt để tối nay cô sẽ được ngủ ngon mà không bị tra khảo bởi hàng tỉ câu hỏi của mẹ. Cô tự trách mình sao quá dễ dãi, để Mina bám càng về quê làm gì cơ chứ!

Bố mẹ Im thì đương nhiên không hề biết "giông bão" trong lòng hai đứa rồi. Hai cụ hớn hở bê cơm lên, mẹ cô vừa xới cơm vừa liến thoắng buôn chuyện, mắt không ngừng liếc sang con rể "hờ" ngồi đối diện. Bố cô lặng lẽ hơn, ngồi nhặt những miếng thịt gà ngon nhất đặt vào bát Mina khiến cậu ta thấy vô cùng khó nghĩ. Khi bố cô vừa nhấc cái đùi gà thứ hai lên, Diệu Lam hí hửng chìa bát ra, vì cô biết, đùi thứ nhất đang ở trong bát Mina, không có lý do gì mà cái đùi còn lại không thuộc về mình cả. Mà, cả nhà cô ai chẳng biết cô thích ăn đùi gà cỡ nào! Nhưng không, bố cô lướt qua cái bát của con gái cưng, rồi đặt chiếc đùi gà còn lại vào bát... con rể "hờ"! Đến nước này thì Nayeon không thể thờ ơ thêm nữa, cô buông bát, vùng vằng.

- Bố! Đùi gà của con đâu? Bố có biết như thế là bất công không?

- Bất! bất cái gì! ngồi yên đấy! hôm nay mày hi sinh hai cái đùi gà, ngày mai mày sẽ được ăn hết cả một con gà đấy! Hiểu chưa?

- Con không thích ăn cả con, con chỉ thích mỗi đùi....

Mẹ cô xen vào.

- Giời ơi là giời! Con gái con đứa, gà hết chỗ nói, bố chị nói ý nhị, chơi chữ thế mà chị không hiểu à? Dẫn người yêu về ra mắt mà còn không biết ý tứ gì, chị mà không nhờ đến bố mẹ chị ở đây á, thì người yêu chị bỏ về lâu rồi!

Mina bị choáng trước lời nói thẳng của mẹ bạn thân, còn Nayeon chỉ biết há hốc mồm, đạp đạp chân ra hiệu cho Mina nói rõ sự tình. Chẳng còn cách nào khác, cậu bỏ đũa xuống, nở nụ cười dễ chịu nhất mà cậu có rồi ấp úng.

- Dạ...thế này... hai bác ạ... Thực ra, cháu và Yeonie là bạn thôi ạ! Chúng cháu chơi thân với nhau mười năm nay rồi! Vì cháu thích về quê chơi nên cháu theo Yeonie về cho biết nhà thôi ạ!

Mina vừa dứt câu, ngước lên nhìn hai cụ thân sinh của Nayeon, hai người như đứng hình, phải mất một phút sau mẹ Nayeon mới xoay người thở dài.Bố Im vội cầm đũa gắp lại chiếc đùi gà trên bát.

- Vậy thì...cậu thông cảm, hai cái đùi gà là của con gái tôi!

Tuyệt vời! cuối cùng hai cái đùi gà cũng thuộc về cô! Nayeon hớn hở cầm đùi gà lên gặm. Mina mặt ngắn tũn, nhìn hết người này qua người khác, rồi tự rủa thầm mình ngu dại, đang yên đang lành, đang được đối xử như hoàng tử giờ chỉ vì một câu nói thôi mà từ hoàng tử xuống làm người hầu mới nhục chứ.

Mina cứ tưởng từ nay mình sẽ "thất sủng" luôn, nhưng, cậu nhầm! Bố mẹ Nayeon không đến nỗi như cậu nghĩ. Dù đã biết cậu chỉ là bạn của con gái nhưng họ vẫn rất tử tế với cậu, chỉ có điều, họ không còn vồ vập như trước nữa mà thôi! Kể ra, điều này cũng tốt, sự dung dị trong các tiếp đãi của họ khiến cậu cảm thấy thoải mái và ít...áp lực hơn! Còn Nayeon thì khỏi phải nói, cậu nhìn thấy ánh mắt vui sướng của cô như người vừa trút được gánh nặng ngàn cân ra khỏi người vậy. Đúng là đồ con heo suy dinh dưỡng, chỉ biết ăn thôi, chả biết gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro