Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sống cùng gia đình Nayeon hai ngày cuối tuần, Mina mới cảm nhận thấy rõ rệt tình cảm gia đình ấm áp nhường nào. Hóa ra, thứ mà cậu thiếu thì Nayeon lại có đầy đủ và tràn trề! Thật đáng ghen tị ghê gớm! Mina mất mẹ từ bé, bố lấy vợ mới, vợ mới của bố chỉ thích tiêu tiền, còn bố thì thích kiếm tiền. Thế nên, cuộc sống của Mina chả có gì ngoài...tiền! Về đến nhà, là ngay lập tức nghe đến "tiền", ngồi vào bàn ăn cũng bàn luận về...tiền, trước khi ra khỏi nhà cũng...tiền nốt! Đôi khi, cậu tự hỏi, nhiều tiền là hạnh phúc sao? Nhìn gia đình Nayeon mà xem, họ đâu cần có nhiều tiền để có được hạnh phúc đâu! Còn cậu, cậu có nhiều tiền nhưng cậu đâu có vui? Mina luôn thấy cô đơn trong ngôi nhà của gia đình mình, dù, ngoài bố và mẹ kế, cậu cũng có một người chị trạc tuổi mình, gọi là chị thôi, nhưng thực ra, chị ta là con riêng của mẹ kế có trước khi lấy bố cậu. Mina chưa từng nói chuyện với chị ta quá năm câu, và cũng không quan tâm lắm đến cuộc sống của chị ta. Trời ạ, đôi khi cậu nghĩ, nếu không có Nayeon, chắc cuộc sống của cậu chẳng có gì thú vị nữa! Suy cho cùng, con thỏ suy dinh dưỡng hay là con rùa đeo hai cái ốc vít cũng có ích đấy chứ!

Buổi chiều trước khi rời khỏi nhà Nayeon, Mina giúp bố cô sửa lại chuồng gà, bố Im có vẻ ngạc nhiên khi cậu đóng đinh, gõ búa một cách thành thục. Cậu kể rằng lúc rảnh rỗi, chả có việc gì làm thì cậu hay gỡ cái này đóng cái nọ, cậu mua gỗ về và tự đóng hết bàn, ghế, hộc tủ trong phòng mình. Bố Im nhìn Mina vẻ tiếc rẻ

- Một đứa tốt như cháu, mà chẳng hiểu sao Yeonie lại chỉ làm bạn thôi nhỉ! Bác nói thật, bác tiếc đứt ruột!

Mina bật cười vì sự hồn nhiên của bố Nayeon. Quả, đời có câu "cha nào con nấy" thật không sai tẹo nào!

Mina nói chuyện với bố Nayeon rất hợp nên "khai thác" được nhiều chuyện "truyền kỳ" hồi nhỏ của Nayeon. Mina lấy làm thích thú, vì quả thực, tuổi thơ của cô bạn thân quá phong phú so với sức tưởng tượng của cậu. 

Mina cảm thấy dây thần kinh cười của mình đang có vấn đề, cậu không dừng lại được! Tưởng sẽ cười đến tối, nhưng may sao, mẹ Im ra gọi hai người vào ăn cơm để còn kịp chuyến xe lên Seoul. Mina vội vã ngậm miệng đi theo vào nhà, lòng thầm cảm ơn vì đã không bỏ phí bất kỳ điều gì trong chuyến đi này!

Chuyến xe khách với đủ thứ mùi, mùi mồ hôi, mùi nước hoa rẻ tiền, mùi đồ ăn, thậm chí cả mùi...của một ai đó bị viêm cánh cuối cùng cũng bò đến nơi. Mina nhảy xuống xe như thoát khỏi nơi ngục tù, cậu sung sướng vươn vai vẫy một chiếc taxi gần đó. Vừa mở cửa, định chui đầu vào thì một bị một cái chân ngáng lại. Mina quay sang, biết ngay là con thỏ suy dinh dưỡng định cản mũi mình mà! Muốn đi ké taxi thì phải lịch sự, ngọt ngào chứ, ai lại dùng chân ngáng trở nhau như thế.

Nayeon vênh mặt lên, chui vào taxi, hất hàm về phía đống hành lý.

- Bê lên đi!

- Bà nhờ hay bà ra lệnh đấy?

- Nhờ đấy! Thì sao?

- Chả sao cả, nhờ thì nói tử tế mới làm.

- Không tử tế đấy! Thì sao?

- Thì thôi!

Mina chả vừa, mở cửa ghế trên ung dung chui vào, còn quay sang bảo anh lái xe chạy luôn. Nayeon há hốc mồm, rồi mở cửa chồm xuống lao tới đống hành lý đang chơ vơ giữa đống người, nhỡ mà mất thì coi như bao nhiêu của nả đi hết! Cái thằng cha này, ăn no cơm chán gà nhà người ta rồi mà mỗi việc bê giúp túi đồ cũng lười!

Ngồi trên xe, Mina tủm tỉm nhìn Nayeon xách cái này đổ cái nọ, trông bộ dạng cuống quýt của cô bạn mà tự nhiên cậu lại thấy vui mới chết chứ. Chắc con thỏ suy dinh dưỡng ấy đang chửi thầm mình, mà không, không chửi thầm đâu, chửi thật đấy, môi mấp máy kia kìa! Chết nhá, cho chừa cái thói coi thường người khác đi, dần dần bà cũng nên biết giá trị của tôi lớn đến cỡ nào chứ.

Mina đang hoan hỉ tưởng tượng đến cảnh con thỏ suy dinh dưỡng kia sẽ phải cầu xin mình giúp đỡ, lúc đó, mình thấy mình thật...cao giá biết bao nhiêu. Nhưng, ở đời chẳng ai lường trước được chữ ngờ! Trong lúc, Mina nhắm mắt lại tưởng tượng thì anh tài xế taxi cất tiếng.

- Sao cô lại để cho cô ấy khệ nệ một mình như thế? Tôi chả hiểu cô làm bạn kiểu gì!

Sau câu nói đó, cửa xe bật mở, anh tài xế "hiên ngang" bước xuống xách đồ giúp Nayeon. Trời ạ! Kế hoạch sắp thành công thì bị anh tài xế phá đám, thật là xui quá đi mất! Có phải lúc nào Mina cũng có cơ hội tốt thế này đâu! Lỗi tất cả là tại anh tài xế!!!

Khi đã yên vị trong xe, Mina quay lại nhìn Nayeon cười nham nhở, cô không thèm nở lại một nụ cười, dù chỉ là cái nhếch môi méo mó. Tất nhiên, trong lòng Mina trào lên cảm giác... có lỗi, nhưng mà, thực ra, cậu vẫn khăng khăng khẳng định rằng, lỗi tất cả, lỗi to nhất thuộc về anh tài xế lắm chuyện kia, chứ cậu đâu đến nỗi ...ác độc đến thế!

Anh tài xế quay sang hỏi họ đi đâu, Mina chưa kịp nói gì, Nayeon đã cất tiếng

- Khách sạn Twice! -  Mina kinh ngạc nhìn Nayeon.

- Điên à! Bà làm gì ở đó?

- Tôi ở tạm trong lúc tìm nhà trọ.

- Sang quá nhỉ? Ở hẳn khách sạn 5 sao cơ đấy.

- Tất nhiên, bà trả tiền mà!

Thôi xong, bây giờ Mina mới nhớ ra lời hứa hôm trước, trời ạ, sao lại đi hứa với con thỏ suy dinh dưỡng này chứ! Nayeon nói là làm, mà đã làm thì còn làm kinh hơn cả nói cơ! Chả lẽ, không còn cách nào thoái thác được sao? Mina quay sang, bắt đầu giở "cùn binh pháp" ra.

- Tôi không trả đấy! Bà làm gì được tôi? Lăn ra ăn vạ chắc?

- Thế cũng tốt! Tôi sẽ xách đồ đến nhà bà ở cho đến khi tìm được nhà mới, bà thấy sao? Tôi sẽ ở phòng bà hay phòng dành cho khách?

Thôi, lại xong! Chả dại gì mà lôi con thỏ suy dinh dưỡng này về nhà, nhưng mà... ở khách sạn năm sao thì... thật bất công với mình! Mina lâm vào tình thế "tiến thoái lưỡng nan", cậu biết chẳng có cách gì thuyết phục được Nayeon từ bỏ ý định sang chảnh đó. Thôi thì... ví ơi ở lại tiền đi nhé! Hôm nay cắn răng cho con heo suy dinh dưỡng ấy ngủ khách sạn năm sao một đêm, ngày mai lo mà kiếm nhà trọ ngay, không thì tiền khô cháy túi mất! Trong lòng xót tiền không biết để đâu cho hết, nhưng Mina cao giọng ra vẻ...không vấn đề gì.

- Được thôi! Ở thì ở, sợ gì

Tất nhiên, Nayeon thì có gì phải sợ, cô ung dung cắm tai nghe dựa lưng vào ghế nghe nhạc, mặc cho Mina đứng ngồi không yên, thi thoảng ngó xuống ghế dưới, định há mồm nói gì đó rồi lại thôi. Nayeon cười thầm, chắc tiếc tiền quá nên hóa rồ ấy mà! Kệ thôi, người khác khó chịu cũng được, miễn mình vui là được rồi!

Khi taxi vừa đỗ vào sảnh, trong lúc giúp Nayeon bê hành lý xuống, anh tài xế taxi nhỏ nhẹ khuyên nhủ cô nếu có ý định kết hôn với "cái người kia" thì nên nghĩ lại, vì với một người vừa lười, vừa keo kiệt như "cô ta" thì cô sẽ khổ. Nayeon cảm ơn lia lịa, còn Mina nghe lỏm được, cậu tức điên lên khi anh ta dám vu cho mình keo kiệt, keo kiệt mà bỏ tiền ra cho cô ở khách sạn năm sao à? Còn ối thằng chẳng hào phóng bằng ấy chứ! Ơ, nhưng mà, tại sao cậu lại tức giận như thế nhỉ? Có liên quan gì đâu, cậu và Nayeon có bao giờ cưới nhau đâu mà sợ! Người như con thỏ suy dinh dưỡng ấy, có khi ế cả đời ấy chứ!

Chả hiểu sao, cứ nghĩ đến việc cô bạn thân bị... ế cả đời mà Mina lại thấy vui mới hài chứ! Nếu Nayeon ế, có nghĩa là cô ấy vẫn cần đến cậu, cậu sẽ không bị cô đơn như trước đây nữa! Nhưng, nếu cô ấy không... ế thì sao? Chả sao cả, tóm lại, chả có gì liên quan đến cậu hết, nghĩ làm gì cho mệt. Nhiệm vụ quan trọng bây giờ là tống được con thỏ suy dinh dưỡng lên phòng khách sạn đã, rồi cậu sẽ về nhà nghỉ ngơi, nhờ cậy các mối quan hệ tìm nhà cho Nayeon càng sớm càng tốt, nếu không muốn tháng này bị... "viêm màng túi" nặng hơn.  

Sau một đêm ngủ no say trên chiếc giường quen thuộc, Mina tỉnh dậy tràn ngập khí thế, định sẽ đến văn phòng làm việc thật sớm, nhưng chợt nhớ ra hôm trước gọi điện xin sếp nghỉ nốt ngày hôm nay để vừa nghỉ ngơi, vừa tìm nhà cho con thỏ suy dinh dưỡng đó. Chết thật, phải tìm được nhà trước giờ check out khách sạn không thì lại toi thêm một ngày nữa! Trời ạ, con rùa khô đeo ốc vít cũng biết cách tiêu tiền giống các hot girl rồi đấy!

Mina gọi điện hỏi han Nayeon mấy câu, rồi hẹn sẽ sang chở Nayeon đi tìm nhà, nhưng, cô bạn thân bày tỏ nhu cầu bức thiết bây giờ không phải là nhà mà là...ăn! Mina tặc lưỡi, đúng là không bỏ tiền ra nên không biết xót, suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn với ăn, thế mà chẳng tăng lên được lạng nào! Sao trời lại sinh ra một cái...bình không đáy như Nayeon nhỉ? Mà thôi, ăn thì ăn, cậu cũng chưa ăn sáng nên cũng coi như một công đôi việc vậy.

Mina vừa dắt xe ra khỏi gara, định phóng đi thì một bàn tay nắm lấy vai cậu. Mina quay lại, thấy Tzuyu, con riêng của mẹ kế đứng gãi mũi, ngắm nghía chiếc xe của mình.

- Trông cậu ngồi con xe phân khối lớn này hợp đấy!

Vì không mấy khi nói chuyện, và Mina cũng chẳng thích chị ta, nên đội mũ, nói qua loa.

- Cảm ơn!

Tzuyu tiếp tục nắm vai Mina kéo lại, vẫn điệu bộ gãi mũi quen thuộc.

- Không nên nói trống không như thế, vì em là em còn chị là chị...

- Có liên quan gì đâu mà chị với em! Bà tránh ra cho tôi đi, mà, tôi nhớ không nhầm bà chỉ hơn tôi có một tuổi thôi mà!

- Hơn một tuổi cũng là chị chứ! Chúng ta là người một nhà mà!

Mina nhếch mép không nói gì, cậu lên xe nổ máy. Tzuyu nhanh như cắt leo lên ngồi phía sau.

- Chị làm cái gì thế hả? Xuống đi!

- Cuối cùng cũng gọi chị nhé! Cậu đi đâu đấy?

- Đi đâu thì việc gì đến chị?

- Nhìn ăn diện thế này là đi gặp người yêu phải không?

Mina đột nhiên nhìn xuống quần áo của mình, vẻ bối rối không thể che giấu.

- Tôi chưa có người yêu!

Tzuyu vẫn ngồi yên vị trên xe, xoay mặt Mina về phía mình.

- Thật hả? Để chị giới thiệu cho, chị quen nhiều hot girl lắm.

- Khỏi cần, bà lo cái thân bà đi! Mà bà có xuống không đấy? Tôi không có nhiều thời gian đâu.

Mina nổ máy, Tzuyu bước xuống, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng tinh quái, vỗ vỗ vào vai người em lần nữa.

- Đừng nóng, chị xuống đây! Thực ra, chị nghĩ em và chị nên nói chuyện với nhau nhiều hơn, để chia sẻ...

- Cảm ơn, tôi không cần.

Mina phóng vút đi, để lại một vệt khói dài trước mắt Tzuyu, Tzuyu nhìn theo lắc đầu thở dài. Một vài lần, Tuyu cố gắng thân thiện hơn với người em ở chung nhà nhưng đều thất bại, Mina là một đứa nhóc ngang bướng và cố chấp, giống y mình, Tzuyu nghĩ thế. Dù Mina có hậm hực, hắt hủi chị bao nhiêu, chị không thấy ghét cậu, vì hơn ai hết, Tzuyu hiểu cảm giác của Mina khi sống dưới ngôi nhà này.

Suy cho cùng, Mina và Tzuyu đều cô đơn như nhau, nhưng khác với Mina, Tzuyu chống chọi với nỗi cô đơn bằng những ngày dài ăn chơi, chị không tiếc tay ném tiền vào những quán bar hay vũ trường nào đó, cũng không tiếc tay bỏ tiền tán một em hot girl xinh xắn nào đó rồi được vài hôm, chán, lại chạy đi tìm em khác. Cuộc sống của Tzuyu là chuỗi ngày chơi bời không bao giờ kết thúc, cứ hết tiền, mẹ chị ta lại tự nguyện đổ vào tài khoản cho con gái và Tzuyu tiêu tiền không mệt mỏi với phương châm "không phụ tình cảm của mẹ". Vài lần, sau những cơn say, Tuyu muốn thoát ra khỏi cuộc sống ngập ngụa những dối trá ấy nhưng không thể, Tzuyu thà sống trong dối trá còn hơn là cô đơn.

=================

#Bh.kin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro