Chương 2: HIỆN TRƯỜNG ÁN MẠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.1

“Có thể phá cửa!” Người chỉ huy nghiêm mặt ra lệnh, “ nhưng phải thật nhẹ nhàng, cố gắng di chuyển trong một phạm vi nhỏ, hạn chế tối đa thiệt hại ở hiện trường. Sau khi vào cửa, bước chân lớn hơn một chút, dựa vào tường mà đi, đến để mở cửa càng sớm càng tốt. Cảnh sát hình sự và bác sĩ pháp y đều đang ở trước cửa! "

"Rõ!"

Ngay sau đó, cánh cửa phòng 502 từ bên trong mở ra, người lính cứu hỏa trẻ trông vô cùng hoảng sợ, kiệt sức và khó chịu.

“Không sao chứ? Cực khổ rồi!” Chỉ huy bước tới vỗ vai anh, " Làm tốt lắm!” Sau đó gật đầu với cảnh sát hình sự bên cạnh và nói: “Nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành, chuyện tiếp theo sẽ giao cho mọi người! " Đối phương cũng gật đầu đáp lại. Sau đó, chỉ huy liền dìu nhân viên cứu hoả rời khỏi.

Lúc này, những người đứng nhìn ở cửa đều đã bị cảnh sát đuổi đi, chỉ có Tiểu Dương, người quản lý tòa nhà đang kiễng chân ở đằng xa, cố gắng nhìn vào cánh cửa đang hé mở.

  " Thế nào? Vào tham quan chút không?", một cảnh sát hình sự thân mặc đồng phục nói với hắn: " Vừa rồi cậu cũng đã nghe thấy suy đoán của tôi, cảnh tượng như vậy rất hiếm thấy! Phá án nhiều năm như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi gặp phải! "

Tiểu Dương nghe được hàm ý của đối phương nên nở một nụ cười gượng gạo, nghĩ đến suy đoán của đối phương về tình hình trong nhà và biểu hiện của người lính cứu hỏa lúc nãy, hắn chỉ lắc đầu, sau đó biết điều mà rời khỏi. Trước khi đi, hắn nói với cảnh sát hình sự trẻ: "Chúng tôi ở cửa tiểu khu, văn phòng quản lý. Có gì cần hợp tác xin cứ nói!"

Vị cảnh sát hình sự trẻ tuổi gật gật đầu: “Được rồi, cám ơn!"

Dây đã được treo lên, chặn một nửa hành lang phía trước Phòng 502. So với lối vào thang máy và ánh sáng bên ngoài, ngay cả khi đèn cảm biến kích hoạt bằng giọng nói được bật, hành lang trông vẫn tối tăm rất nhiều, chưa kể thỉnh thoảng sẽ bị tắt. Trong bóng tối, có người nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng 502 ra, trong phòng có ánh sáng chiếu vào, ánh sáng phản chiếu bóng người và bóng đồ vật một cách hỗn tạp, đồng thời truyền ra một mùi hăng đến gay mũi. Dù đeo khẩu trang nhưng ai nấy cũng đều không khỏi nhíu mày, che miệng và mũi gây ra một trận náo loạn. Nhưng ngay sau đó, họ nhanh chóng mang lại giày, găng tay và mũ trùm đầu rồi lần lượt bước vào phòng 502 để đối mặt với hiện trường án mạng nghẹt thở.

Người cảnh sát trẻ tuổi chậm rãi bước vào phòng khách với vẻ mặt nghiêm trọng. Bên dưới đôi lông mày góc cạnh, đôi mắt sâu và sắc lẹm của hắn lướt qua khung cảnh ớn lạnh trước mặt- phòng khách cách cửa hai ba bước, có một xác chết đang quỳ. Phần trên cơ thể cuộn tròn lại với nhau, hai lòng bàn tay đặt ở sau lưng, mười đầu ngón tay của nạn nhân bị tổn thương nghiêm trọng. Lúc này vết thương đã đầy giòi; bên dưới cái xác là một vũng máu đã khô, vết máu ở phía trước cũng rất kỳ lạ, ranh giới trái phải rõ ràng, vết máu kéo dài từ xác chết đến bàn trà, ghế sofa và bức tường phía trước bên phải, thậm chí cả trần nhà! Nhưng chỉ có khu vực ở phía trước bên trái xác chết cùng với ghế sofa và tường là không bị vấy máu; từ sự phân bố của vết máu trên các vật thể, rõ ràng giống với việc máu từ vết thương phun ra, toàn bộ hướng phân bố là hơi sang về bên phải của phòng khách. Hơn nữa, phía trước tử thi có rất nhiều vết chân lộn xộn đẫm máu, bên trái còn lại một vết tích kéo dài của hai bàn chân, dấu vết kéo dài đến bậc tam cấp bên trái, sau đó đột ngột dừng lại, những nơi khác không có bất kỳ một vết máu nào.

Mùi hôi thối bốc ra từ xác chết, ruồi bay xung quanh cho thấy xác chết đã bước vào giai đoạn phân hủy. Như lời người cảnh sát trẻ tuổi nói trước khi vào nhà, dù đã thụ lý phá án nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy!

Dù là hình dạng vết máu hay sự phân bố của giòi, có thể thấy được vết thương lấy mạng nạn nhân là ở cổ họng, ngoại trừ ngón tay, chỉ có cổ họng là có vết thương rõ ràng, toàn bộ phía trước cổ bên phải cũng giống như ngón tay, đều bị giòi bò.

" Đội trưởng Tô ......" Bác sĩ pháp y muốn đặt thi thể nằm thẳng, ở bên cạnh nhẹ giọng nói với cảnh sát trẻ Tô Hàn.

Tô Hàn vốn là ngồi xổm trên mặt đất quan sát thi thể, chậm rãi đứng dậy nhường chỗ, liền đi về phía ban công bên cạnh. Đây là ban công mà lính cứu hỏa đã đi vào.

Lúc này, cửa kính ban công đã bị vỡ, vẩn đục, hiện ra những đường vân rất tráng lệ, do là kính cường lực, hơn nữa là vì phải bảo vệ hiện trường cho nên cả cánh cửa chỉ bị vỡ một lỗ nhỏ ở tay nắm. Sàn phòng khách ngổn ngang những mảnh thủy tinh.

Tô Hàn đi tới ban công, chui đầu ra khỏi lan can nhìn xuống, ánh mắt hắn nhìn thẳng xuống đất, lại ngẩng đầu nhìn lên, lúc này tuy không nhìn thấy ánh mặt trời nhưng ánh mặt trời sẽ sớm gặm nhắm toàn bộ ban công. Sau đó hắn nhìn xung quanh một lượt, khung cảnh tiểu khu cũng không có gì quá đặc biệt, nhưng khi nhìn lại một lần nữa, lại thấy toàn bộ ban công trống không, cái gì cũng không có, hoàn toàn không giống ban công của một ngôi nhà bình thường chút nào.

Đột nhiên, hắn nhận ra điều gì đó.  Từ ban công nhìn vào nhà cũng có cảm giác như vậy- trống rỗng, không có bất kỳ đồ lặt vặt nào, ngoại trừ một vài đồ đạc đơn giản như bàn trà và ghế sofa,còn lại không bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào khác.

Sau đó, hắn bước ra khỏi ban công, đi qua tử thi, bước lên bậc thềm, xem xét những nơi khả nghi còn lại trong căn nhà. Căn bếp vẫn còn lại bộ dáng cũ sau khi sửa sang, nồi và chảo, dầu, muối, mắm, dấm, đều không có. Nhà vệ sinh bên cạnh bếp có hai cái khăn tắm cùng một số lượng ít đồ dùng vệ sinh, nhưng vẫn không thể so sánh với các phòng tắm của nhà vệ sinh bình thường. Ba căn phòng, chỉ có một căn để lại dấu vết sinh hoạt, càng không cần nói đến cửa lớn ở ban công phía Tây luôn đóng chặt.

Ngôi nhà này và tử thi đã để lại cho Tô Hàn những nghi ngờ sâu sắc.

Sau đó, hắn đi đến bên rìa nhà bếp- ở lan can cạnh bậc tam cấp. Đứng dựa vào lan can, khoanh tay, cánh tay nhẹ nhàng tựa vào lan can, không yên lòng mà cẩn thận quan sát hành động của các đồng nghiệp, những người đã kiểm tra kỹ lưỡng hiện trường, hắn rơi vào trầm tư.

Thủ đoạn của kẻ sát nhân rất tàn nhẫn, hắn cắt cổ chính xác và giết chết nạn nhân chỉ bằng một nhát dao, sợ rằng lúc đó nạn nhân không thể kêu lên được, sau khi bị giết, trên người hung thủ nhất định cũng có không ít vết máu, Trong hoàn cảnh như vậy, hắn vẫn có thể bình tĩnh xử lý dấu vết phạm tội trên các ngón tay của nạn nhân. Thêm nữa, mặc dù hiện trường có nhiều vết máu, nhưng không có một dấu chân rõ ràng nào, đánh giá những dấu chân hỗn loạn và dấu vết kéo lê, e là hung thủ đã có sự chuẩn bị từ trước. Có nghĩa là, trước, trong và sau toàn bộ quá trình phạm tội, kẻ sát nhân đều đã tính đến rồi.

Sợ rằng vụ án sẽ khá phức tạp. Khi Tô Hàn nghĩ đến điều này, trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Hắn dùng hai tay nắm chặt lại rồi đập nhẹ vào lan can, phát ra tiếng động. Nhưng giây tiếp theo, hắn lại nắm chặt lan can bằng cả hai tay, hy vọng giảm bớt âm thanh rung động kéo dài.

"Đội trưởng Tô", một cảnh sát trông còn trẻ hơn bước tới chỗ Tô Hàn, anh ta cũng mặc đồng phục, nhưng so với những người khác thì có vẻ gầy hơn, ngũ quan đoan chính, vầng trán trắng muốt dường như cho thấy anh ta vẫn còn chút trẻ con, nếu cởi bỏ đồng phục, hoàn toàn không thể nghĩ đến anh ta là một cảnh sát hình sự. Hắn vừa rồi đi theo Tô Hàn điều tra hiện trường, lúc này mới trịnh trọng nói: "Ước chừng là người quen phạm tội, cắt cổ từ phía trước, phương thức vô cùng tàn nhẫn, nạn nhân trong quá trình bị hại có lẽ đã giãy giụa, trong lúc giãy giụa khả năng móng tay đã cào cấu làm hung thủ bị thương, cho nên mười ngón tay đều được xử lý đặc biệt, hơn nữa dấu chân tại hiện trường là dấu giày bảo hộ. Mà trên bậc thềm của nhà bếp có dấu vết cởi giày dính máu, có thể thấy hung thủ hành sự một cách bình tĩnh và có hiểu biết về việc điều tra."

" Tiểu Ngô à... quan sát và phán đoán của cậu tốt lắm, nhưng chỉ có một điểm," Tô Hàn không ngẩng đầu nói với Ngô Mẫn bên cạnh " đừng vội vàng đưa ra kết luận, việc người quen gây án còn quá sớm để nói! "

“Nếu không phải người quen, vậy hung thủ sao có thể ra tay trực diện như vậy được?” Ngô Mẫn khoanh tay, một tay sờ cằm, thầm nghĩ: “Nếu là người lạ, cho dù thân thủ có tốt đến thế nào, muốn tấn công từ phía trước, hơn nữa lại còn một dao chí mạng cũng không dễ dàng như vậy, nhưng ở hiện trường không có bất kỳ vết tích ẩu đả nào."

"Nếu kẻ lạ mặt tấn công từ phía sau thì sao? Hung thủ sức lực mạnh mẽ, ra tay lại rất chuẩn, người chết không kịp phản kháng hoặc là không đủ sức phản kháng, kết quả bị một nhát dao giết chết?" Tô Hàn đưa ra nghi vấn của mình.

" Vậy vết máu ranh giới là chuyện gì? Hung thủ vào đây bằng cách nào? Làm sao hắn biết mật mã cửa khoá? Lại làm sao hắn biết được khi nào nạn nhân sẽ đến? Khi nào nạn nhân đi vào? Dù sao xem tình hình như vậy, nạn nhân cũng không thường xuyên sống ở đây."

"Tôi cũng chỉ đưa ra suy luận, chính là không nên đi đến kết luận quá sớm, kẻo chúng ta sẽ bị lạc lối bởi những suy luận ​​trước đó, nếu như nhận định là người quen gây án, vậy thì phương hướng điều tra có thể sẽ thay đổi. "Tô Hàn quay đầu, nghiêm túc nhìn Ngô Mẫn ở bên cạnh," Về phần cậu hỏi, không ai có thể cho chúng ta câu trả lời, chỉ có thể dựa vào từng bước điều tra của chúng ta thôi."

" Vâng! Đội trưởng Tô!" Ngô Mẫn lại gật gật đầu, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt, " Lại học được thêm nữa rồi!"

“Từ từ học tập, còn vụ án này ……” Tô Hàn muốn nói lại thôi, cảm giác khó hiểu mơ hồ làm cho hắn cảm thấy vụ án này không dễ dàng chút nào. Sau khi hít một hơi thật sâu và chậm rãi thở ra, hắn nói với Ngô Mẫn : "Đi, đi quanh tiểu khu một vòng."

Nói xong, hắn liền đứng thẳng người lên, bàn tay đeo găng trắng đặt nhẹ lên lan can hơi nghiêng, nhìn thoáng qua hiện trường vụ án khiến người khác sởn gai óc này một lần cuối liền đi về phía cửa. Ngô Mẫn theo sát phía sau.

Cả hai bước ra khỏi tầng lầu trên cao liền cảm thấy không khí trong lành hơn rất nhiều. Vì vậy, họ tạm thời cởi bỏ khẩu trang, bản năng cơ thể buộc họ phải hít thở sâu, chờ cho đến khi mùi hôi trong ấn tượng từ từ biến mất. Bên tai lại vang lên tiếng ve kêu ầm ĩ. Lúc này, cuối cùng họ mới nhận ra rằng bản thân đang bị bao vây bởi nhiệt độ cực cao, vừa ý thức được điều này, mồ hôi trên trán đã túa ra. Cũng may tiểu khu được phủ xanh cũng không tệ, dưới cái nắng như thiêu đốt có thể vẩy ra một mảnh bóng râm đủ cứu mạng.

Đứng dưới bóng cây, Tô Hàn ngẩng đầu nhìn toàn bộ tiểu khu. Diện tích tiểu khu không tính là quá lớn, nhưng lấy khu vực xanh hoá ở giữa làm trung tâm, xung quanh có nhiều cao ốc mọc lên vững chắc, khu vực phồn hoa và giao thông đông đúc cho thấy các khu vực lân cận đang trở nên bão hòa, cho nên quy mô của nó cũng không nhỏ.

Xét từ vị trí mặt trời lúc này, toàn bộ tiểu khu đều quay mặt về hướng Nam, lối ra vào chính của tiểu khu cũng là cổng Nam, mặt hướng ra tuyến đường chính, từ lúc vừa đi vào họ liền chú ý đến hàng quán hai bên cổng Nam san sát nhau, Từ cổng Tây đi ra là con đường rợp bóng cây tràn đầy sức sống. Tô Hàn suy đoán rằng vẫn còn một cửa khác để xe ra vào, vì theo quan sát hiện tại, hai cửa Tây và Nam chỉ dành cho người đi bộ và xe phi cơ giới đi qua.

Bởi vì hôm nay là thứ bảy, người đi bộ qua lại trên đường không ngừng, lại có nhân viên cứu hỏa cùng cảnh sát nên càng có nhiều người hiếu kỳ đứng xem hơn, trong đám đông hiển nhiên có người không sống trong tòa nhà này đang nhìn xung quanh, nhìn vào bên trong và bên trên tòa nhà. Đồng thời, bộ đồng phục của hai người cũng trở thành tâm điểm chú ý trong ánh mắt người qua đường, bất kể là ai, chỉ cần người đó đi qua trước mặt, ba bước liền quay đầu nhìn về phía họ một hồi lâu.

Về phương diện này họ sớm đã quen rồi, Tô Hàn và Ngô Mẫn đi dọc theo con đường rợp bóng cây trong tiểu khu, đi qua ánh mắt của người qua đường. Thỉnh thoảng họ quay lại nhường đường, những chiếc xe điện nhanh chóng vượt qua, bóng lưng mặc đồng phục của họ khuất dần ở cuối con đường quanh co rợp bóng cây, để lại những người qua đường thỉnh thoảng vẫn quay đầu và đám ve sầu không biết mệt mỏi.

Hai người đến văn phòng quản lý tiểu khu, đẩy cửa kính ra, lập tức một luồng hơi lạnh ập vào mặt họ. Ngay khi họ chuẩn bị hỏi ý kiến lễ tân, Tiểu Dương đang đi ra khỏi văn phòng với một tách trà, nhìn thấy đám người Tô Hàn, hắn nhanh chóng chào hỏi:

“Hai vị cảnh sát, có cần giúp gì không?"

"À, chuyện là như này, chúng tôi muốn điều tra camera giám sát một chút.  "Tô Hàn nhìn thấy người quen, nhưng không biết đối phương tên gì, cũng không biết xưng hô như thế nào, cảm thấy có chút bất lịch sự, cho nên mới hỏi:" Nhân tiện, phải chào hỏi thế nào?"

“Ồ, cứ gọi tôi là Tiểu Dương.” Hắn gật đầu, sau đó đặt tách trà rỗng lên bàn trước mặt, chỉ tay về phía ghế sô pha gỗ trong đại sảnh, “Hai vị cảnh sát, mời sang bên đó ngồi nghỉ trước một chút.”

Hắn ở sau lưng hai người nhẹ giọng nói với một người phụ nữ ở quầy lễ tân: "Tiểu Ngư, rót hai tách trà vào đây."

Sau đó, hắn ngồi xuống bên cạnh Tô Hàn, cúi người về phía trước, nắm chặt hai tay, không nhanh không chậm nói: "Hai vị cảnh sát yên tâm, quản lý của chúng tôi đã dặn dò rồi, chuyện này chúng tôi nhất định dốc hết toàn lực phối hợp! Chỉ là......" hắn từ từ xoa hai tay vào nhau, lộ ra vẻ khó xử, cuối cùng nói như hạ quyết tâm, “Chỉ là bên các vị phải đưa ra một văn kiện xác minh, dù gì cũng phải làm theo quy định mà."

"Ồ..." Tô Hàn đột nhiên nhận ra, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, "Được rồi, chuyện này cậu cứ yên tâm, nhất định sẽ có. Vậy hiện tại chúng tôi có thể đến phòng giám sát không?"

" Có thể..."

Không lâu sau, Tiểu Dương dẫn hai người lên lầu, đến phòng giám sát.

" Camera giám sát ở chỗ các cậu cũng lưu giữ được bảy ngày đúng không? ”Vừa vào cửa, thấy Tô Hàn đang chăm chú nhìn vào màn hình điện tử, Ngô Mẫn thay mặt anh hỏi.

" Đúng vậy" người bảo vệ ngồi trước màn hình vẻ mặt khó hiểu đáp " trừ một vài trường hợp đặc biệt thì hiện tại gần như chính là khoảng thời gian đó."

Ngô Mẫn khẽ gật đầu, là cảnh sát, hắn đương nhiên biết chuyện này.

“ Bên ngoài tòa nhà, ngã ba tiểu khu hay trước cửa của các hộ dân đều không có hình ảnh, đúng không?” Sau khi xem xét sơ bộ vị trí của tất cả các màn hình giám sát, Tô Hàn mới hỏi.

“Không có, không thể nào làm toàn diện đến như vậy.” Nhân viên bảo vệ lắc đầu trả lời, “ Hơn nữa bức tường ở bên ngoài ...... nó cũng không có ý nghĩa gì.”

" Được rồi, cảm ơn, làm phiền rồi. "

Sau khi ra khỏi văn phòng quản lý của tiểu khu, Tô Hàn đi thẳng ra khỏi tiểu khu. Hắn đứng yên ở cửa, mặt trời gay gắt trên đầu cũng không hề ngăn cản được, sau khi nhìn xung quanh một lúc bèn muốn đi quanh tiểu khu, nhưng điện thoại đột nhiên vang lên.

Sau khi trả lời điện thoại, hắn thở dài thườn thượt.

“ Sao vậy?” Ngô Mẫn giơ hai tay đặt trên đỉnh đầu để che nắng, vẻ mặt vặn vẹo, biểu cảm có chút thống khổ, hỏi " Bên cục gọi chúng ta về sao? "

" Ừ! Nói như thế nào thì đây cũng là một vụ án giết người!" Tô Hàn cũng cảm nhận được sự hung ác của mùa hè, nghiến răng chịu đựng, sau đó nặng nề đi về phía xe cảnh sát bên đường.

Tô Hàn ngồi ở ghế phụ, đóng cửa xe và thắt dây an toàn, vừa quay đầu liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang nhìn trái nhìn phải, thận trọng từ giữa đường đi tới tiểu khu, nhưng bởi vì đối phương đang đeo khẩu trang, lúc đầu hắn không dám xác nhận thân phận của người đó. Mà lúc này, đối phương cũng chú ý tới hắn một cách kỳ quái, bước chân cũng chậm lại một chút nhưng không hề dừng lại, chỉ là dùng một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tô Hàn. Hành động và biểu hiện của người bên kia rõ ràng đã biết rõ hắn, điều này khiến Tô Hàn càng thêm chắc chắn về thân phận của đối phương.

Ngay lúc hắn chuẩn bị cởi dây an toàn xuống xe, Ngô Mẫn đã đạp ga, lực đẩy mạnh về sau đã đè Tô Hàn xuống ghế một cách chắc chắn, xe cảnh sát đã tăng tốc chạy.

"..." Tô Hàn có chút bực bội, đầu tiên là nhìn về phía Ngô Mẫn, chậc lưỡi oán trách, sau đó quay đầu nhìn lại, đáng tiếc xe đã lái được một đoạn đường dài.

“Sao vậy?” Ngô Mẫn ngây ngô hỏi.

"Không có gì ..." Tô Hàn bất lực.

Mà lúc này, phía sau xe cảnh sát, Kim Triết đang từ từ đi vào tiểu khu với một bao thuốc trên tay. Khi nhìn thấy xe cảnh sát rời đi, hắn mới dừng lại bước chân, mày kiếm cụp xuống, mi tâm nhíu chặt, trong đôi mắt sâu thẳm, xe cảnh sát dần hòa vào dòng người, chạy xa dần.

Hắn bất động đứng ở nơi đó, nghĩ thầm: Người đàn ông mà vừa rồi mình nhìn thấy ngồi trên xe cảnh sát, không thể nhầm được chính là Tô Hàn. Hắn ta xuất hiện vì vụ án ở tầng trên sao? Nếu hắn ta đã xuất hiện, chắc hẳn vụ án tầng trên sẽ do hắn tiếp nhận nhỉ? Không ngờ sau nhiều năm không gặp, lại gặp nhau một cách bất ngờ như vậy.

Kim Triết khẽ thở dài, sau đó xoay người đi từng bước vào chung cư 3506, biến mất trong dòng người qua lại, để lại phiến đá trước cửa tiểu khu yên tĩnh đắm mình trong nắng mặt trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro