CHƯƠNG 3: VỢ CỦA TỬ THI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Người chết tên là Vạn Phong..."

Trong căn phòng u tối, máy chiếu trên bàn chiếu ra một chùm sáng nhạt, chiếu lên màn hình trắng xám tạo thành một bức tranh tĩnh lặng. Bên cạnh màn hình đang được chiếu sáng lờ mờ có một bóng người đứng trong góc tối, có thể thấy khuôn mặt thỉnh thoảng xuất hiện ra trong ánh đèn, người đó chính là Ngô Mẫn.

Trước mặt hắn là các thành viên của đội đặc nhiệm 716, bao gồm Lỗ Kiến Hoa- Cục trưởng Sở Công an quận K thành phố H, Lưu Tổ- phó giám đốc cục An ninh, Mộc Hạ- đội trưởng đội điều tra hình sự của công an thành phố H, Tô Hàn- Đội trưởng Đội Điều tra Hình sự của Phòng Công an Quận K- Thành phố H, cùng với các đại đội đi đầu của các phòng kỹ thuật khác trong Lữ đoàn Điều tra hình sự thuộc Quận K, tất cả đều đang tập trung vào màn hình chiếu, chăm chú lắng nghe kết quả điều tra của cảnh sát về nạn nhân.

" 42 tuổi, hiện là phó tổng giám đốc phát triển dự án của một tập đoàn bất động sản tại thành phố chúng ta, bố mẹ anh ta đã qua đời nhiều năm. Có một người vợ, tên là Hồ Tuệ, là giám đốc điều hành của tập đoàn bất động sản, và cũng là một trong những giám đốc điều hành cốt lõi của công ty. Đồng thời, chủ tịch là cha của Hồ Tuệ, Vạn Phong và Hồ Tuệ đã kết hôn hơn mười năm nhưng vẫn chưa có con. Ngoài ra, theo hồ sơ cá nhân của Vạn Phong, hộ khẩu của anh ta vốn không phải ở thành phố, sau khi kết hôn với người vợ hiện tại thì đã chuyển hộ khẩu từ quê lên thành phố này. Kể từ khi kết hôn, anh ấy đã bắt đầu làm việc ở công ty này cho đến hiện nay."

“ Gần đây có một tin đồn đang lan truyền rất ồn ào, đó là bọn họ chịu trách nhiệm về việc xây dựng của một tòa nhà chưa hoàn thiện đúng không?” Trong lúc Ngô Mẫn đang dừng lại, cũng không biết là ai trong bóng tối đột nhiên phát biểu.

"Đúng vậy, hẳn là bọn họ! "Ngô Mẫn nói xong liền xoay người nhìn thoáng qua nội dung trên màn hình, màn hình lập tức thay đổi, hai tiểu khu xuất hiện trên màn hình, hắn nói tiếp," Mọi người nhìn đây, hai tiểu khu này đều là do bọn họ chịu trách nhiệm phát triển và xây dựng.  Ngôi nhà bên trái hiện là nơi vợ chồng họ đang sống, do Hồ Tuệ đứng tên; mà bên phải là nơi mà vụ án xảy ra- Chung cư 3506, căn bên phải là nơi mà nạn nhân bị sát hại, do Vạn Phong đứng tên, nhưng anh ta có vẻ như là không sống ở đó thường xuyên, nó giống như một cứ điểm bí mật hơn, rất có thể ngay cả vợ của anh ấy là Hồ Tuệ cũng không biết về chuyện này."

Ngô Mẫn vừa dứt lời, xung quanh bàn họp vang lên một trận náo động, mọi người ở trong bóng tối thì thào bàn tán, còn kèm theo những tiếng cười ác ý và cả những tiếng thở dài.

“Được rồi, được rồi,” một giọng nói trầm thấp ngăn chặn sự náo động trong phòng họp. Giọng nói này đến từ Cục trưởng Lỗ Kiến Hoa, với một giọng điệu lạnh lùng và nghiêm túc, ông ta nói, "điều tra rõ vấn đề này, có lẽ cũng có thể giúp chúng ta phá án, ví dụ như hiện nay các công ty bất động sản khó bảo vệ mình, có thể do nợ nần, có thể do chủ tòa nhà đang xây dựng dở dang đã có hành vi quá đáng? lại ví dụ như địa điểm phát sinh vụ án, nạn nhân có người tình bên ngoài hay không? Có thể là một vụ giết người vì tình cảm? Điều này đòi hỏi chúng ta phải điều tra thêm. Sau một lúc trầm mặc đáng sợ, ông ta lại thì thầm với Ngô Mẫn: "Tiểu Ngô, cậu nói tiếp đi."

Ngô Mẫn gật đầu, xoay người tiếp tục nhìn màn hình. Ngay sau đó, trên màn hình hiện ra hiện trường vụ án mạng, hắn ta nói bằng tiếng phổ thông tiêu chuẩn, trầm bổng và rõ ràng: " Chúng ta quay lại nói về hiện trường vụ án. Sáng ngày 16 tháng 7, các chủ hộ ở toà nhà số 5 đã phản ánh, ở tại nhà ngửi thấy mùi hôi thối, nhân viên quản lý đến hỏi thăm thì phát hiện mùi hôi bốc ra từ số nhà 502 cùng tòa nhà, đến khoảng 9 giờ, họ tìm cách thương lượng với chủ nhà 502 nhưng đến gõ cửa thì không có tiếng trả lời, gọi điện thoại cũng không có ai bắt máy. Vì vậy, bọn họ chọn cách báo cảnh sát, muốn nhờ lính cứu hỏa và cảnh sát giải quyết vấn đề. Vì vậy, khoảng 9:15, lính cứu hỏa đã chọn vào nhà từ ban công, nhưng chưa kịp bước vào ban công thì những người lính cứu hỏa đang làm nhiệm vụ đã nhìn thấy vụ án mạng dưới nền nhà thông qua cửa sổ kính trong suốt. Mãi đến khoảng 9 giờ 30 phút, phía chúng tôi mới nhận được nhiệm vụ cử cảnh sát đến hiện trường.

Lúc này, hình ảnh trên màn hình bắt đầu thay đổi theo lời tóm tắt của Ngô Mẫn.

"9h35, chúng tôi đến hiện trường vụ án mạng. Ngoại trừ cửa sổ ban công hướng Nam bị lính cứu hỏa làm hư hỏng, cửa ra vào, cửa sổ các phòng khác và cửa ban công đều ở trạng thái đóng chặt. Dù cửa sổ bếp và nhà vệ sinh đang mở, nhưng màn cửa sổ của nhà vệ sinh bị kéo xuống, mà bên ngoài cửa sổ bếp có một lan can. Điều đáng chú ý là cửa lớn của ngôi nhà đó sử dụng khóa mật mã điện tử. " Hắn dừng lại một chút, như là sắp xếp lại ngôn ngữ, rồi nói tiếp: "Thi thể người chết chỉ có vết thương ở cổ và mười ngón tay, cổ hơi lệch về phía trước, pháp y bước đầu xác định là bị chém bằng dao nhọn, theo nhận định sơ bộ tại hiện trường, nguyên nhân tử vong là do chảy máu động mạch cảnh quá nhiều, có khả năng là máu phun ra nên mặt đất, ghế sô pha, tường và trần nhà, tất cả đều dính máu. Tuy nhiên, có một điểm rất lạ là mặt đất ngay trước mặt người chết không có vết máu. Có lẽ là lúc nạn nhân bị giết, có một thứ gì đó ở phía trước của anh ta chặn lại đường máu bắn tung tóe, vì vậy mặt đất bên dưới thi thể để lại rất nhiều vết máu. Trong số những vết máu này, có rất nhiều vết chân hổn loại và một vết chân kéo dài từ thi thể nạn nhân đến bậc tam cấp nối phòng khách và phòng ăn.

Rất có thể bộ quần áo dính máu đã được hung thủ thay ra ở đây, qua khám nghiệm hiện trường sơ bộ cũng không xác định được rõ ràng những dấu chân đó. Ngoài ra, vẫn chưa có manh mối rõ ràng nào được tìm thấy trong thời điểm hiện tại, cần phải điều tra và thử nghiệm thêm mới có thể biết rõ kết quả.  Cuối cùng, thi thể của nạn nhân đang bị phân hủy nặng, theo nhận định sơ bộ của bác sĩ pháp y tại hiện trường, thời gian tử vong ít nhất là hơn 5 ngày.  Đó là những gì đã xảy ra tại hiện trường vụ án mạng."

Ngô Mẫn nói xong liền nhẹ chân nhẹ tay trở về chỗ ngồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Nguyên tắc giải quyết các vụ án mạng mọi người đều biết nên tôi sẽ không nhấn mạnh nữa.” Lỗ Kiến Hoa khoanh tay, nhún vai, chống khuỷu tay lên bàn, nghiêm nghị nói: " Hơn nữa, thủ đoạn lần này của hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, gây ảnh hưởng rất xấu đến trật tự xã hội. Tôi không quan tâm tại sao kẻ sát nhân lại muốn giết người, càng không quan tâm ý thức chống trinh sát của hắn ta mạnh đến mức nào, tôi chỉ có một yêu cầu là giải quyết vụ việc càng sớm càng tốt. "

Ngừng một chút, ông ta lại nói: “Đối với vụ án này, văn phòng thành phố cũng đã cử Đội trưởng Mộc của Đội Điều tra Hình sự đến hỗ trợ và hướng dẫn kỹ thuật cho chúng ta.” Ông ta giơ lòng bàn tay ra và chỉ vào Mộc Hạ như một lời giới thiệu với những người khác.

Lúc này, ngọn đèn trong phòng bị người nào đó dập tắt lại sáng lên, phòng hội nghị mờ mịt trở nên sáng sủa lạ thường. Mộc Hạ tóc ngắn không nói chuyện, chỉ ngồi ở vị trí của chính mình, gật đầu, đối với những ánh mắt đang nhìn mình, có thể thấy được phía trên khẩu trang, đôi mắt hắn hiện lên ý cười.

"Nếu trong quá trình xử lý vụ việc có phát hiện điều gì, nhất định phải báo cáo càng sớm càng tốt, đồng thời làm tốt công tác chia sẻ thông tin. Nếu có vấn đề gì khó hoặc cần giúp đỡ từ chi cục thành phố cũng cần nhanh chóng đề nghị. Dù sao đối với chúng ta mà nói, thời gian là tất cả.” Vị cục trưởng vừa nói vừa chậm rãi liếc nhìn đám đông, ánh mắt nghiêm túc và cương nghị.

Cuối cùng ánh mắt rơi vào Tô Hàn đang ở bên cạnh, Lỗ Kiến Hoa nhìn hắn nói: “Tô Hàn, bây giờ nói kế hoạch của cậu trước."

“ Điều tra trước, dù sao hiện tại không có manh mối gì.” Tô Hàn đặt chân bắt chéo xuống dưới bàn, di chuyển thân thể một chút, từ trên ghế chậm rãi ngồi dậy, “Vẫn là như cũ, chia thành ba nhóm,  một nhóm điều tra tiểu khu và các khu vực xung quanh. Một nhóm khác điều tra quỹ đạo cuộc sống của nạn nhân, nhóm thứ ba điều tra các mối quan hệ của nạn nhân."

" Cậu có thể cho tôi một thời gian đại khái  không? Thời gian giải quyết vụ án." Lỗ Kiến Hoa vẫn tỏ vẻ nghiêm túc.

“E là không thể!” Tô Hàn mím môi lắc đầu.  Nhưng là đội trưởng đội điều tra tội phạm, hắn không thể tỏ ra bất lực trước mặt cục trưởng, chưa kể còn có sự có mặt của người ở chi cục thành phố, càng không thể làm cục trưởng mất mặt được nên nhanh chóng bổ sung, "Tuy không đảm bảo được thời gian giải quyết vụ án nhưng tôi dám cam đoan rằng vụ án sẽ được giải quyết. Vì tôi luôn tin rằng nếu muốn người khác không biết thì trừ phi mình đừng làm, càng huống hồ trong xã hội công nghệ thông tin tiên tiến này, khắp nơi đều là camera giám sát, đâu đâu cũng có dấu chân con người."

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng theo biểu tình của hắn có thể thấy được, Tô Hàn không vui vì loại xã hội này.

“Được, cuộc họp kết thúc có thể hành động. ” Nói xong lời này, Lỗ Kiến Hoa đứng dậy trước, sau khi nói chuyện với đội trưởng Mộc Hạ một lúc liền rời khỏi phòng họp.

Vừa lúc Tô Hàn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Mộc Hạ đột nhiên ngăn lại.

“Sao vậy?” Tô Hàn đứng tại chỗ ngồi của mình, yên lặng chờ Mộc Hạ tới gần, “ Đội trưởng Mộc có gì muốn chỉ giáo? "

" Chỉ giáo thì không dám, tỷ lệ phá án của quận K các cậu nổi danh khắp văn phòng thành phố, chắc hẳn ở đây Tô đội trưởng cũng có không ít công lao." Gương mặt của Mộc Hạ lộ ra một nụ cười nhân hậu, sau đó nụ cười chậm rãi biến mất, trở lại chuyện chính nói: " Lúc nãy nghe báo cáo, tôi có một ý kiến nhỏ, hy vọng có thể cùng đội trưởng tô thảo luận một chút."

"Ồ? Ý kiến gì?" Tô Hàn tựa hồ tỏ vẻ nồng hậu đầy hứng thú.

" Khoá mật mã điện tử, nếu có thể hy vọng đội trưởng Tô có thể bắt đầu từ đây điều tra. "

" Khoá mật mã? "

" Đúng! Chúng ta có thể tưởng tượng một chút, trong tình huống nào thì chúng ta mới dùng đến mật mã để mở khoá? "

" Khoá mật mã... lúc quên mang chìa khoá, hoặc là không muốn mang theo chìa khoá cho tiện, vì sự an toàn của đồ vật trong nhà," Tô Hàn suy tư trong đầu một lúc, liên tiếp nói ra nhiều nguyên nhân, cuối cùng mới chậm rãi nói ra:" hoặc là, để cho người khác tiện đi vào."

"Tốt lắm, nếu như tôi muốn người khác tiện vào nhà thì khoá mật mã là lựa chọn tốt nhất! Các loại vân tay cao cấp hơn cũng cần nhập vân tay,  mà khoá thông thường thì cần chuẩn bị chìa khoá trước, sau đó đưa chìa khoá cho người bên kia. Còn khoá mật mã chỉ cần nói mật khẩu cho đối phương là được, một cuộc điện thoại, một tin nhắn, chỉ cần biết được mật mã thì ai cũng có thể đi vào."

" Chà, cũng có lý!"  Tô Hàn suy nghĩ một chút, cảm thấy lời hắn nói thật sự có lý, không khỏi khẽ gật đầu, sau đó cười khoa trương nói: " không hổ là đội trưởng cục thành phố, chỉ cần nhìn một cái liền biết vấn đề ở đâu."

" Đội trưởng Tô đừng giễu cợt tôi nữa, không phải lúc nãy anh cũng đoán ra được sao? "

" Còn không phải dựa vào sự nhắc nhở của đội trưởng Mộc sao? "

" Cậu... " Mộc Hạ lắc đầu phát ra tiếng cười đắc ý:" Được rồi, không đùa nữa, các cậu làm việc trước đi, cứ liên lạc bất cứ lúc nào, có việc gì cần giúp đỡ cứ nói. "

" Được." Tô Hàn gật đầu trả lời, trong ánh mắt tràn ngập biết ơn và cảm kích.

Mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, cuối cùng chỉ còn Tô Hàn ở lại.

Cuối cùng đợi khi hắn đi ra, Ngô Mẫn đẩy bác sĩ pháp y Ngô Thần về phía trước, vẻ mặt ủy khuất hỏi: "Tô đội trưởng, anh có nghĩ rằng chúng ta giống như những kẻ lừa đảo không?"

  “A?” Tô Hàn khó hiểu một hồi, không biết Ngô Mẫn đang nói gì.

  “Chúng tôi vừa rồi đã gọi điện thoại cho vợ nạn nhân, yêu cầu cô ấy đến nhận diện, kết quả bà ấy xem chúng tôi là lừa đảo, có nói như thế nào cô ấy cũng đều không tin!” Ngô Thần giải thích với Tô Hàn.

  "Ồ? Có chút thú vị ..." Tô Hàn ôm lấy hai cánh tay, hơi nhắm mắt lại, tò mò hỏi.

" Tôi thấy không nên không tin tưởng đơn giản như vậy chứ? Nói không chừng cái chết của chồng bà ta có liên quan đến bà ta!" Ngô Mẫn có chút bất bình.

“ Nếu đã như vậy, để chứng thực thân phận, chúng ta cũng chỉ có thể đích thân đi một chuyến.” Giọng điệu của Tô Hàn bất lực, nhưng vẻ mặt lại có chút hài lòng.

"Được rồi, làm việc đi, trong cuộc họp cục trưởng đã gây áp lực cho tôi rồi, vì vậy cho nên thời gian báo cáo khám nghiệm tử thi của cậu phải càng sớm càng tốt!" Hắn vỗ nhẹ vào vai Ngô Thần, sau đó tay rời khỏi người anh ta, đi mất.

Ngay sau đó, trên đường trở về văn phòng, Tô Hàn dặn dò Ngô Mẫn đang ở bên cạnh, "Cậu nhờ người kiểm tra xem vợ của nạn nhân hiện đang ở đâu, tiện thể cho tôi vị trí. Bây giờ tôi quay lại văn phòng lấy ít đồ rồi lái xe. Khi nào cậu xong việc thì xuống, tôi đợi cậu ở cổng sở cảnh sát, chúng ta đi gặp vợ nạn nhân một lát. "

“Được.” Nói xong, Ngô Mẫn nhanh chóng chạy đi.

Trong xe, Tô Hàn nghiêm túc nhìn con đường phía trước, Ngô Mẫn ngồi ở ghế phụ lái luôn chú ý tới điều hướng điện thoại di động đồng thời chỉ dẫn phương hướng cho Tô Hàn. Kết quả là chiếc xe phóng nhanh trên con đường không quá đông đúc, hàng cây bên đường vụt qua cửa kính ô tô.

“Này, Đội trưởng Tô, anh nói xem nếu như vợ của nạn nhân không tới, có phải là có tật giật mình không?” Ngô Mẫn trong lòng vẫn còn nghi ngờ, trầm ngâm hỏi.

" Nói như thế nào?" Tô Hàn vẫn chăm chú nhìn tình hình đường xá, nhẹ giọng hỏi.

" Anh xem, tên Vạn Phong này điển hình là người nhờ nhà vợ mà đi lên, nay lại xây ngôi nhà này ở với tình nhân, nói không chừng là đã bị vợ hắn phát hiện; hơn nữa, với tình hình bất động sản tụt dốc, cộng với mối quan hệ của họ hiện tại, khẳng định là biết không ít bí mật, nên mới có thể lựa chọn thí xe giữ tướng! Nếu có bảo hiểm tai nạn nữa, cái này chẳng phải là một hòn đá giết ba con chim sao? "

"Chà, không tệ! Nếu cậu viết tiểu thuyết, tôi nhất định sẽ đọc." Tô Hàn nghiêm túc nói đùa.

  “Điều này cũng có thể xảy ra mà?"

  “Tôi nói với cậu rồi, đừng vội kết luận, đừng chỉ nhìn theo ấn tượng ban đầu mà đánh giá, nếu có người nói nhìn thấy vợ hắn động thủ, hoặc nghe vợ hắn muốn giết hắn, đe dọa hắn thì còn có khả năng; hoặc chúng t kiểm tra camera giám sát và phát hiện bà ấy đã xuất hiện ở tiểu khu nơi hiện trường vụ án, đó cũng có thể có khả năng; bởi vì những thứ này đều có thể trở thành bằng chứng. Nhưng suy đoán thì không có thật, không phải bằng chứng. "

"Thế nhưng việc phỏng đoán không phải cũng rất quan trọng trong việc phá án sao?"

" Có, tuy nhiên cuối cùng vẫn cần phải có bằng chứng chắc chắn."

" Chứng cứ từ từ tìm vậy, dù sao đây là suy đoán đầu tiên của tôi."

" Đầu tiên? Cậu định đoán bao nhiêu lần nữa?"

Ngô Mẫn nở một nụ cười ngượng ngùng. Bầu không khí trong xe trở nên vắng lặng, khiến cho xe chạy nhanh hơn trên con đường rộng lớn.

Không bao lâu sau đã đến địa điểm- Thẩm mỹ viện quốc tế Giang Hán.

Hai người dừng một chút trước cửa, nhìn đại khái thẩm mỹ viện cao cấp này, từ phong cách trang trí của mặt tiền có thể thấy chi phí của thẩm mỹ viện này không hề rẻ.

Sau khi đóng cửa xe, Tô Hàn cùng Ngô Mẫn đi lên bậc thềm dốc đứng, đi đến đại sảnh của thẩm mỹ viện.

Cô phục vụ có gương mặt xinh xắn ở quầy lễ tân nhìn thấy hai người đàn ông mặc đồng phục bước vào, lúc đầu cô ấy có chút không biết phải làm sao nhưng dường như lấy lại được thái độ phục vụ nhiệt tình nên cô ấy đứng dậy và bắt đầu chào hai người:

"Xin chào! Hoan nghênh quý khách! Tôi có thể giúp gì cho ngài?"

“Cho hỏi cô Hồ Tuệ có ở đây không? Chúng tôi tìm cô ấy có chút chuyện.” Ngô Mẫn bước lên trước, niềm nở và lịch sự hỏi.
Tô Hàn ở bên cạnh nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên hắn bước vào thẩm mỹ viện, lại là một thẩm mỹ viện cao cấp.

"Thật xin lỗi, chúng tôi có trách nhiệm bảo mật thông tin của khách hàng, rất mong hai ngài thông cảm. " Từ dáng lông mày và ánh mắt, có thể thấy nhân viên phục vụ đang tươi cười, thái độ nhiệt tình không chút thay đổi.

" Đã hiểu ......" Ngô Mẫn một bên gật đầu đáp lại, một bên từ trong túi áo lấy giấy chứng nhận ra , duy trì tác phong của chính mình, nói: "Chúng tôi đang giải quyết một vụ án, xin hỏi quản lý có ở đây không? Làm phiền thông báo giúp chúng tôi một tiếng, cảm ơn. "

Sau khi xem kỹ, mặc dù không phân biệt được thật giả, nhưng hai vị uy nghiêm trước mắt không cho phép cô ấy từ chối, đành phải lấy điện thoại di động ra, lễ phép nói với hai người rồi mới gọi: "Xin đợi một chút." Lúc này mặc dù không nghe được âm điệu, nhưng có thể thấy được giữa hai hàng lông mày quyến rũ không có nụ cười.

Một lúc sau, một người phụ nữ trẻ tuổi thân mặc tây trang chuyên nghiệp bước trên đôi giày cao gót điệu đà xuất hiện trong đại sảnh. Mái tóc ngắn ngang tai hơi trung tính của cô ấy trông rất cá tính. Những đường nét trên khuôn mặt không che bởi khẩu trang tuy không thanh tú nhưng lại rất thu hút. Một chiếc vòng cổ bạch kim giấu trong áo sơ mi và bộ quần áo chuyên nghiệp phù hợp như được thiết kế riêng.

"Nếu như thuận tiện, mời hai vị lần nữa đưa ra giấy chứng nhận, E rằng cô gái nhỏ không biết hoặc hiểu lầm rồi." Sau khi người phụ nữ trẻ tới gần, liếc mắt nhìn quầy lễ tân, sau đó đối với Tô Hàn cùng Ngô Mẫn nói, "Thực xin lỗi, chỉ là muốn xác nhận lại một lần nữa."

Bất đắc dĩ, Tô Hàn cũng lấy ra giấy chứng nhận, cùng với Ngô Mẫn đi lên.

“Xin lỗi hai vị cảnh sát, tôi chỉ muốn chắc chắn, mong hai vị đừng trách.” Khi trả lại giấy chứng nhận, người phụ nữ trẻ hơi cúi xuống, như để xin lỗi về hành vi của mình, rồi chỉ vào ghế sô pha màu đỏ trong đại sảnh, nở nụ cười thân thiện mời hai người: "Lại đây, hai vị cảnh sát mời theo hướng này, có việc gì cần giúp đỡ xin cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp.

“Chúng tôi đến đây để tìm cô Hồ Tuệ, nhờ cô gọi cô ấy ra đây, chúng tôi không làm phiền nữa." Thấy Tô Hàn không lập tức đi theo bước chân của người phụ nữ, Ngô Mẫn vội vàng nói ngăn cản người phụ nữ dẫn đường.

"Ồ ..." Người phụ nữ trẻ tự cười một mình, với một kiểu cứng rắn chuyên nghiệp, "Chắc chắn là tìm Hồ Tuệ đúng không? Vậy thì chúng tôi phải kiểm tra thông tin khách hàng của ngày hôm nay đã." Nói xong, cô quay lại nhìn quầy lễ tân, nháy mắt nhanh cho người phục vụ.

“Quản lý à?” Có lẽ đã biết danh tính của người phụ nữ từ cuộc gọi của nhân viên phục vụ, Tô Hàn cuối cùng nói, “ Không ngại nói cho cô biết, chúng tôi đã kiểm tra trước khi đến đây rồi. Vì vậy tôi vẫn hy vọng dựa theo lời bản thân cô nói mà làm, chủ động hợp tác với chúng tôi."

Giọng hắn lạnh lùng, trên mặt không chút biểu cảm.

" Vâng vâng, nhất định nhất định..." Người phụ nữ trẻ trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng nụ cười đã không còn tươi tắn nữa, dường như thấy xử lý qua loa không ổn, đành phải nói với nhân viên phục vụ: " Kiểm tra Hồ Tuệ đang ở phòng riêng nào vậy? Sau đó đưa hai vị cảnh sát đến đó." Mắt thấy phục vụ đang thao tác trên máy tính, lại nói với hai người trước mặt:" Hai vị cảnh sát, cô ấy sẽ đưa hai vị lên đó. Nếu có gì cần giúp cứ nói phân phó, không làm phiền hai vị nữa, xin phép đi trước. "

Nói xong, cô quay lưng bỏ đi trước khi cả hai kịp đáp lại.

" Hai vị cảnh sát? Hai vị cảnh sát?" Mãi cho đến khi nhân viên phục vụ gọi đến lần thứ hai, Tô Hàn và Ngô Mẫn đang sững sờ tại chỗ mới hoàn hồn, " Trong số khách hàng của chúng tôi hiện tại có một người tên là Hồ Tuệ, đang ở phòng riêng 310, tôi sẽ đưa hai vị đến đó."

" Được rồi, cảm ơn, làm phiền rồi!" Tô Hàn lịch sự trả lời.

Nhân viên phục vụ đứng trước cửa phòng 310, gõ cửa giải thích ngắn gọn tình hình, sau đó đẩy nhẹ cửa ra một kẽ hở, im lặng chìa hai tay ra hiệu cho Tô Hàn, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng người phục vụ rời đi, Ngô Mẫn chậm rãi vươn tay đẩy cửa, cuối cùng quay đầu bước vào phòng trước, Tô Hàn cũng đi theo sau.

Đập vào mắt đầu tiên là hai chiếc ghế sofa đơn ở cửa ra vào, ghế sofa được bao bọc chặt chẽ bởi một lớp nhung đỏ sẫm, bên cạnh ghế sô pha, một chiếc ghế mát xa màu nâu sang trọng được đặt giữa phòng, một người phụ nữ trung niên đang nằm trên đó, trên mặt đang đắp một chiếc mặt nạ. Nữ kỹ thuật viên bên cạnh đang loay hoay bưng bộ trà trên bàn cà phê bằng gỗ gụ, trong chiếc ấm thủy tinh ở góc bàn cà phê nước sôi lên sùng sục. Phía sau nữ kỹ thuật viên là một chiếc giường massage được phủ bằng tấm trải giường màu tím, bên cạnh giường có một số thiết bị mà họ không biết. Nhìn xung quanh, căn phòng được bao quanh bởi giấy dán tường vàng có hoa văn ren và tấm thảm đỏ thẫm có in hình hoa cỏ.

“ Phiền cô đi ra ngoài một chút.” Nhìn thấy người phụ nữ không có phản ứng, Ngô Mẫn muốn đi lên nhắc nhở, liền nói với nữ kỹ thuật viên.

" Đợi đã ..." Sau đó người phụ nữ trung niên lên tiếng, không ngẩng đầu cũng không mở mắt, mà là dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Bây giờ là lúc cô ta phục vụ cho tôi! Cô ta đang làm việc, hai người dựa vào đâu mà bảo cô ấy đi? "

“ Bà là Hồ Tuệ phải không?” Giọng điệu của Ngô Mẫn không chứa bất kỳ cảm xúc nào, dường như không hề dao động, nhàn nhạt nói, “Chúng tôi muốn tìm bà để tìm hiểu một số chuyện, chỉ sợ có người ngoài sẽ không tiện cho lắm, chúng tôi làm vậy cũng là cân nhắc cho bà thôi. "

" Lúc nãy quản lý ở đây cũng đã nói qua rồi, các cậu lúc trước cũng có gọi điện thoại cho tôi, tôi nghĩ có lẽ tôi đã biết được mục đích các cậu đến đây. " Hồ Tuệ vẫn như cũ duy trì vẻ cố chấp và không coi ai ra gì của mình, điều này khiến người trẻ như Ngô Mẫn có chút tức giận, tuy nhiên do thân phận và cần tra án, hắn cố kìm nén sự khó chịu của chính mình, lẳng lặng nghe đối phương đem lời nói hết, " Tôi chỉ muốn nói, chết rồi càng tốt! Ông trời thật là có mắt! Việc này giúp tôi bớt đi không ít phiền phức! Cho nên đối với người đó tôi không có gì để nói, nếu như hai người muốn điều tra, thứ lỗi tôi không có thời gian, không thể phối hợp; nếu hai người muốn thẩm vấn, muốn bắt người, vui lòng xuất trình giấy triệu tập hoặc lệnh bắt.

Sau những lời nói khiến người khác khó hiểu và không thể chấp nhận được, Hồ Tuệ giống như những gì cô ấy nói, bắt đầu im lặng không nói một lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro