Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại, Tiếu Dao nằm trên giường, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tiểu khu là một khu chung cư cũ, song sắt cửa sổ đều bị rỉ sét loang lổ cả vệt dài, bơi vì lâu năm, cây cối trong tiểu khu  đều rất cao lớn, tháng tư cây trổ lộc non, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá từng tia từng tia, sau cơm mưa buổi sáng, ánh nắng cũng mang theo chút hơi nước mát mẻ.

Rửa mặt xong, cậu liền cầm cây chổi lau nhà trong phòng tắm mân mê.

Chu Hải Vinh nhận được điện thoại của Tiếu Dao  liền chạy tới, đập vào mắt là một mảnh đại dương mênh mông, đây là nhà kiểu cũ, không có chống thấm, nước hiện tại chính là chạy tong tong ở trần nhà dưới, người dưới tầng đi lên, đứng đó mà mắng chửi

"Cô làm gì?" Chu Hải Vinh một bước đi lên, nhìn về phía người phụ nữ trung niên đang đúng chống nạng mắng hỏi.

Hàng xóm dưới tầng nhìn một cái, thấy người hỏi quần áo ngăn nắp, thái độ lúc này mới tốt hơn một chút: "Cậu xem đi, trần nhà tôi thấm nước thành cái dạng gì rồi! Chống thấm hỏng rồi, cậu nhìn đi, trong nhà toàn là nước, đủ làm thủy cung rồi đấy."

Chu Hải Vinh chính là loại thiếu gai đầu óc đơn giản chỉ biết ăn chơi, nhân sinh có có duy nhất một quan điểm vàng, trên đời này mọi sự tranh chấp đều bởi vì tiền tài cấp không đúng chỗ, vì thế lôi ví tiền ra, đơn giản mà thô bạo nói: "Nhiêu đây đủ chưa?"

Người phụ nữ nhăn lại: "Cậu làm gì, có tiền thì ghê gớm à !"

Chu Hải Vinh lại rút them mấy tờ: "Đủ chưa?"

Người phụ nữ trong tay cầm tiền, nghiêng nghiêng mà trừng mắt Tiếu Dao một cái: "Tôi nói nhé, không có lần sau đâu, chút tiền ấy làm gì đủ có cái công tôi dọn lại nhà! Thật không hiểu kẻ có tiền, ở đâu không ở đi ở cái nơi này?"

Hàng xóm dưới tầng hung hung hổ hổ mà đi, vừa đi vừa mắng Tiếu Dao không biết xấu hổ, cả ngày chỉ biết câu dẫn đàn ông. Tiếu Dao cả người ướt đẫm, tóc tai dẫm dề nhỏ nước, nhìn thật đáng thương.

"Cảm ơn anh." Tiếu Dao nói.

Chu Hải Vinh đau lòng ôm lấy vai cậu, nhìn thoáng qua phòng, trên sàn nhà đều là nước: "Nơi này không phải chỗ cho người ở, đến nhà anh ở đi."

"Anh cả anh có thể đồng ý sao?"

"Cái gì anh cả anh, không phải anh cả anh?"

"...Anh cả có thể đồng ý sao?"

Chu Hải Vinh bây giờ chính là thiếu gia nhà gìau điên cuồng vì tình ái, lòng dạ đầy đau lòng, anh hùng khí khái nói: "Em chỉ việc đi theo anh."

Chu Hải Vinh cởi giày, xoắn ống quần lên đi vào giúp cậu thu dọn một chút, Chu Hải Vinh không quen làm, thu dọn cũng chỉ là nơi này cầm một chút nơi kia thả một chút, có chút làm qua loa. Tiếu Dao vào phòng ngủ thu thập hành lý, thường thường ngó qua phòng khách một cái. Chu Hải Vinh tuy rằng ăn chơi trác tang, người lại không xấu, lớn lên cũng rất tuấn tú, người cao, chân tay dài, tâm lại như một chú nhóc, yêu một người liền đào tim đào phổi.

Bất quá cậu cũng nhớ rõ trong nguyên tác nói, Chu Hải Vinh kêu hắn đến Chu gia ở cũng chỉ là do đồng óc nhất thời nóng lên, đi được nửa đường liền có chút hối hận, không phải hối hận vì giúp cậu, mà hối hận vì muốn dẫn hắn về nhà lớn Chu gia, Chu Hải Vinh vẫn sợ nhất là anh cả đó.

Tiếu Dao trộm nhìn khuôn mặt Chu Hải Vinh, không nhìn ra được thần sắc khác thường nào, ngược lại còn nghe ra trong lời nói của hắn tràn đầy vui vẻ. Cậu hai ơi là cậu hai, cậu nhịn một chút, chân ái đích thực của cậu sẽ thật nhanh đến bên cạnh cậu, làm cho cậu chân chính cảm nhận được thế nào là "Chưa từng yêu".

Hôm nay sắc trời vẫn như cũ không tốt, thời điểm sáng sớm mưa một hồi, đến bây giờ đường vẫn còn ướt. Xe đến cửa lớn Chu gia liền lập tức có người mở cửa, xe đi tiếp vào trong sân rồi mới dừng lại, hai người xuống xe, Chu Hải Vinh nói: "Đưa hành lý đây, anh cầm."

Người ở của Chu gia không nhiều lắm, dù sao bây giờ cũng là xã hội chủ nghĩa, chỉ có một người trông cửa là lão Lý, trong nhà thì là dì Vương phụ trách sinh hoạt hằng ngày, mặt khác sẽ có người quét dọn theo giờ. Vừa mưa xong, cây cối trước nhà phá lệ xanh um, dì Vương ở trong sân tỉa hoa, thấy Tiếu Dao, liền cũng hắn chào hỏi. Tiếu Dao yêu hoa, cũng thích lôi kéo làm quen người Chu gia, dì Vương tuy chỉ là người ở, nhưng đều cùng người nhà Chu gia quan hệ rất tốt, đã ở Chu gia hơn hai mươi năm. Tiếu Dao bước vào Chu gia, người đầu tiên phải ôm đùi chính là bà.

Vì thế cậu liền đi qua: "Ôi, hoa này thật xinh đẹp, tên loài hoa này là gì vậy ạ?"

Dì Vương vén lên tai tóc mai có chút hoa râm, cười nói: "Đây là hoàng ngọc lan."

"Đây là lần đầu tiên cháu nhìn thấy hoa ngọc lan có màu vàng đấy, dì có thể cho cháu vài cành không?"

Dì Vương cho hắn mấy cành, nói: "Vừa mới cắt, cắm vài lọ có thể để được vài ngày."

"Cảm ơn." Tiếu Dao cầm mấy cành hoa đến bên cạnh Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh nhìn, cảm thấy người so với hoa càng đẹp hơn: "Em nếu thích, về sau mỗi ngày đều mua hoa cho em."

Tiếu Dao thích trồng hoa, ở thời điểm vẫn còn là Trần Ngộ, ban công trong nhà trồng đủ các loại hoa, trồng hoa là một cách tinh tế hưởng thụ cuộc sống, mẹ cậu Trịnh Nghiên cảm thấy hoa có thể hun đúc tình cảm, làm con người không nôn nóng. Nhà bọn họ phòng ngủ có một cái bình hoa sứ trắng, mùa nào cắm hoa nấy, hương hoa lúc nào cũng nồng nàn.

Hai người cười đi vào phòng, thời điểm đi đến hành lang, Chu Hải Vinh quên không nghĩ vali dài như thế, kết quả bị bậc thang vướng một chút, thiếu chút nữa bị ngã, Tiếu Dao nhịn không được bật cười, vừa muốn duỗi tay giúp hắn cầm vali một chút, liền nhìn thấy Chu Hải Quyền từ bên trong đi ra, tây trang giày da, cả người như một giá áo di động, khí thế mười phần.

"Anh cả." Chu Hải Vinh có chút hoảng loạn, "Cái kia, Tiếu Dao em ấy phòng ở bị thấm nước không thể ở được, nên em dẫn em ấy về nhà mấy ngày."

Chu Hải Quyền là người được giáo dục nên tất nhiên không có khả năng làm ra sự tình đuổi người ra khỏi cửa được. Tiếu Dao đứng phía sau Chu Hải Vinh, có chút kiều nhược nhìn về phía Chu Hải Quyền nửa cúi đầu, tốc vẫn ướt, có chút rối. Cánh môi nho nhỏ nhưng no đủ ướt át, khuôn mặc trắng nõn trơn bóng, hai tay còn cầm mấy nhánh hoa dính nước mưa. Cả người tựa hồ muốn phát ra rằng: "Tôi thật là tươi non."

Tiếu Dao diện mạo không chỉ đơn thuần, mà còn thật tươi mới, rốt cuộc chỉ mới hai mươi tuổi, mặt mày căng bóng, khí sắc đẹp đẽ, cả người tràn đầy sức sống, cậu còn thường xuyên bày ra vẻ mặt vô tội khiến người ta muốn làm nhục đến cực điểm

《 Hào Môn Nam Tức 》thường lấy vật ví người, cùng với Tiếu Dao xuất hiện thường nhất là anh đào, Tiếu Dao thích ăn anh đào, nguyên tác từng tả: "Người cũng giống anh đào tháng tư, nhìn một cái liền biết tươi mới mọng nước."

Mặc kệ là phim truyền hình hay là tiểu thuyết, nam chính đều giống như đều không phát hiện được lục trà kỹ nữ, hoặc tự mình mệt mỏi, làm bộ không nhìn ra, những người khác tất nhiên đều thấy rõ. Chu Hải Quyền mắt sắc, đại khái đã nhìn ra được Tiếu Dao nhu nhược chỉ là vỏ ngoài, bên trong chứa đầy dã tâm cùng dục vọng, cho nên mà nói, thái độ của Chu Hải Quyền với Tiếu Dao chính là lạnh nhạt đến cực điểm.

Tuy rằng trong nguyên tác hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, nhưng nó vẫn như cũ thuộc về thiểu số, chưa được cuộc sống công nhận. Hào môn như Chu gia, công khai có con dâu nam, chính là một sự kiện kinh người, huống chi Tiếu Dao này là loại người không dễ không chế. Chu Hải Quyền làm người gia trưởng phong kiến, chướng mắt cậu chính là bình thường. Chu gia yêu cầu chỉ có một, chỉ cần không kết hôn, cái gì cũng được.

Ăn chơi trác tang chứ gì, chơi chán tự nhiên sẽ về, không cần thiết gây áp lực.

Chu Hải Quyền không nói chuyện, lập tức đi ra ngoài, Tiếu Dao nhìn anh bước chân thẳng thắn, nghĩ thầm người đàn ông này đến cùng có bao nhiêu tự tin, mà có thể đi đường đĩnh đạc, khí thế đến như vậy. Không hổ là nguyên tác đệ nhất gia trưởng hào môn.

Nhà lớn Chu gia tổng cộng có bốn tầng, tầng thứ nhất là phòng khách cùng phòng người ở, tầng hai là phòng của các cậu Chu, tầng ba là của hai cô Chu, tầng bốn dùng để giải trí các loại, từ mạt chược, bida, ... đến bể bơi. Cả toàn nhà tổng thể mà nói, thiết kế quả thực bảo thủ, tự như tầng hai, năm, sáu phòng đến cửa cũng giống nhau, nhìn như khách sạn vậy.

"Em ở phòng anh, hay muốn ở phòng khách?" Chu Hải Vinh cười hỏi.

Tiếu Dao cầm hoa nói: "Em thế nào đều được."

Miêng nói đều được, nhưng ý lại là cũng không phải là đều được. Chu Hải Vinh cười cười, nói: "Em lần đầu đến nhà anh ở, ở phòng khách sao được, như vậy nhé, em ngủ phòng anh, còn anh ra phòng khách."

Phòng ba anh em Chu gia đều ở bên phải, mở cửa đi vào, liền thấy trong phòng một mảng rộng rãi, cửa sổ sát đất rất lợn, ngoài cửa sổ chính là sông lớn. Tiếu Dao đặt hoa lên bàn, đi đến cửa sổ. Không biết Chu Hải Vinh ấn cái gì, cửa sổ tự động mở ra, gió trên sông thổi đến, mang theo chút mùi tanh ngọt của nước. Có thể do gió lớn, ngọc lan cậu để trên bàn chao đảo rơi xuống đất, Tiếu Dao vội vàng xoay người nhặt, lại bị Chu Hải Vinh chạm vào eo.

Tiếu Dao như bị điện giật lập tức bắn lên, quay đầu lại hô: "Anh làm gì?!"

Đại khái phản ứng có điểm quá độ, Chu Hải Vinh sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười nói: "Bé cưng, eo thật là đẹp mắt."

Bé cưng!!

Tiếu Dao thật sự không thể không phun tào, 《 Hào Môn Nam Tức 》 đắp nặn Chu Hải Vinh hình tượng ăn chơi trác táng , trừ bỏ tiêu tiền ăn xài phung phí, chính là thường thường nói hai câu tự cho là lời âu yếm nhưng đầy  lưu manh ấu trĩ, "Bé cưng" cái từ này, chính là một trong số đó, mặt khác còn có  "Tâm can ", "Bảo bối đầu tim", thật là cảm thấy thẹn hộ!

Tiếu Dao hơi hơi đỏ mặt, coi như không nghe thấy. Kỳ thật cậu mỗi lần cùng Chu Hải Vinh ở chung đều rất khẩn trương, rất sợ Chu Hải Vinh có hành động thân thiết. Cũng may dù ăn chơi trác táng phong lưu thành tánh, nhưng đối mặt với người mình yêu liền biến thành thiếu nam ngây thơ, cũng là vì đây là nam chủ và nam phụ... Người đọc có biện pháp tiếp thu trước khi chính quy thụ xuất hiện, công có hành động thân thiết với bất luận ai.

Lúc này Chu Hải Vinh đang yêu thích bộ dáng thanh thuần của cậu, thấp giọng nói: "Nghĩ đến việc em ngủ trên giường anh, anh liền thực hưng phấn."

Tiếu Dao đưa lưng về phía hắn, thân thể mảnh khảnh uốn lượn hơi nao nao về phía trước, thời điểm cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, nói: "Nơi ở anh nhìn không sai biệt lắm."

Chu Hải Vinh buồn cười ra tiếng, nói: "Anh yêu em."

《 Hào Môn Nam Tức 》 mối tình đầu chuyện xưa, mặc dù tràn ngập khắc khẩu cùng tính kế, Nhưng tính lại phần lớn thời gian đều cảm động như vậy, bởi vậy mới làm người thổn thức. Người vì cái gì sẽ yêu một người, mà lại đột nhiên không yêu một người. Thời điểm tình thâm nói "Anh yêu em", có phải hay không chỉ là nguyên tố cơ bản cấu thành tình yêu, sẽ xây dựng ra cái biểu hiện giả dối "một đời một kiếp", không ngừng tin vào đó, cũng kỳ vọng đối phương tin.

"Một đời một kiếp yêu em." Chu hải Vinh từ sau vai cậu nhô đầu ra, trên mặt đều là ôn nhu, "Em làm sao vậy, không tin?"

Tiếu Dao cười cười, nói: "Không có."

"Em không cho anh chạm vào, anh cũng chỉ đàn ông bình thường, anh nói em em nghe, nghẹn lâu thế, anh thực sự sẽ tìm người khác, người thích anh cũng không ít đâu."

Chu Hải Vinh cười nói những lời này, giọng nói mang theo đầy hương vị âu yếm. Không biết Tiếu Dao trong nguyên tác nghĩ gì khi nghe những lời này.

Nếu Tiếu Dao ngay từ đầu là lên giường với Chu Hải Vinh, đoạn tình cảm này, sẽ càng bền chắc sao?

Tiếu Dao cảm thấy chính mình có điểm dở hơi, tự nhiên đi tìm logic trong một quyển đam mỹ cẩu huyết, còn tự hỏi.

Anh chị em Chu gia đều không ở nhà. Chu Đồng hằng năm không về nhà, Chu Hải Đông ở phòng ở cạnh trường đại học của mình, Chu Tư Ngữ thì ở ký túc xá trường quý tộc, cuối tuần mới trở về. Con cái nhà giàu từ trước đến nay càng độc lập.

Chu Hải Vinh mang cậu đi siêu thị gần nhà mua nhu yếu phẩm. Chu gia gia giáo nghiêm khác, Chu Hải Vinh tuy rằng ăn chơi trác táng, nhưng sinh hoạt thường ngày không hề xa xỉ, Nam Thành nhiều hào môn thế gia như vậy, cũng giống như người Chu gia điệu thấp. Nhà bọn họ tựa hồ như cố ý xây dựng hình tượng bình dân, thường xuyên có báo đưa tin gặp người Chu gia ở tàu điện ngầm, quán cơm nhỏ, Chu gia ít người ở cùng vì lý do này.

Kết quả bọn họ ở siêu thị liền gặp phải một người quen cũ, Trần Gia Khang.

Trần Gia Khang, là cậu cả Trần gia, mà Nam Thành Trần gia, cũng thuộc về Nam Thành tứ đại hào môn.

Sau khi hôn nhân đồng tính được hợp hóa, phần lớn vài những cậu ấm cô chiêu ăn chơi trác táng đều có một hai tai tiếng đồng tính, giống như là gay chính là hot trend, nói mình có tiền mà không dính mấy vụ này thì gượng mồm. Trước khi quen Chu Hải Vinh, quăng lưới cả sông chính là nguyên tắc của Tiếu Dao, còn thông đồng qua không ít đàn ông, trong giới tương đối nổi danh, cậu cả Trần gia Trần Gia Khanh, cậu ba Lý gia Lý Đoạn,... đều có một chân. Đây cũng là lý do tại vì sao Chu gia chướng mắt Tiếu Dao, là nam không nói, còn là một kẻ không an phận, thế mà mặt lại đầy vẻ thanh thuần.

Cố tình Tiếu Dao còn không phóng khoáng, gặp người quen cũ không những không tránh mặt, thế mà còn muốn đi lên khoe khoang, lôi kéo Chu Hải Vinh đi sang.

Nam mà đẹp như nữ, trong trường hợp tăng thừa cháo thiếu như bây giờ được theo đuổi không ít. Tiếu Dao trong 《 Hào Môn Nam Tức 》 có thể nói thanh thuần phái đệ nhất nhân, đàn ông thích cậu cũng không ít, Trần Gia Khang chính là một trong số đó, nhưng Trần gia so với Chu gia yếu thế hơn một chút, Trần Gia Khang tính cách cũng không dễ không chế như Chu Hải Vinh, cho nên cuối cùng Tiếu Dao lựa chọn Chu Hải Vinh. Trần Gia Khanh vô cớ bị "vứu bỏ", tự nhiên thẹn quá hóa giận, nhìn thấy hai người bọn họ trong miệng liền phun không ra cái gì lời hay, kết quả hai người đàn ông vì cậu vung tay đánh nhau.

Đây chính là đoạn cẩu huyết đầu tiên trong nguyên tác, nhiệm vụ của Tiếu Dao bấy giờ chính là đứng một bên ăn kem, thi thoảng chêm vào một hai câu: "Làm cái gì vậy, hai người đừng đánh nhau nữa."

Kết quả cậu vừa dứt lời, hai tên kia đang huyết khí dâng trào đánh nhau càng liều mạng hơn. Tiếu Dao đã hưởng qua hậu quả của việc nhiều lần làm trái nguyên tác, cho nên lúc này rất nghiêm túc làm đúng nguyên tác, chậc chậc, của hàng cạnh siêu thị làm kem ngon ghê. cậu một bên liếm vệt kem bên môi một bên đứng trong đám người vây xem, hắn nhỡ rõ trong nguyên tác, Chu Hải Quyền sẽ tình cờ đi ngang qua đây nhìn thấy một màn này.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau nghe tiếng Chu Hải Quyền không giận tự uy nói: "Chu Hải Vinh, em đang làm gì?"

Đang đánh nhau với Trần Gia Khang, Chu Hải Vinh nghe thấy liền luống cuống bò lên, hoang mang rối loạn nhìn Chu Hải Quyền. Trần Gia Khang từ trên mặt đất bò dậy, chuẩn bị vung nắm tay, nhìn thấy Chu Hải Quyền cũng thành thật, quy quy củ củ kêu một tiếng " Anh Quyền".

Tiếu Dao đem cây kem trong tay ném đi, liếm liếm khóe miệng dính bơ, di di người đứng sau hai bọn họ. Đôi mắt Chu Hải Quyền đảo qua ba người bọn họ, nói: " Giỏi lắm mới trên đường lớn đánh nhau đấy."

Chu Hải Vinh đánh nhau đến lộn xộn cả người, khóe mắt rách cả ra, về đến nhà không kịp xửa lý, đã bị Chu Hải Quyền gọi vào thư phòng.

Tiếu Dao không yên tâm, đứng ở ngoài cửa nghe lén, nghe thấy Chu Hải Quyền đem Chu Hải Vinh mắng đến cả người không còn mảnh da, người đàn ông này, hung hãn vượt qua cậu tưởng tượng.

"Không biết em thích cậu ta như thế nào." Chu Hải Quyền nói. "Vì đàn ông đi đánh nhau, trong nhà thể diện đều bị em làm cho mất hết, em lại không thành thật, cùng cậu ta một khối cút đi!"

Chu Hải Vinh từ phòng anh cả hắn đi ra, nhìn Tiếu Dao liếc mắt một cái, bất đắc dĩ mà cười cười. Tiếu Dao đi qua, vạn phần áy náy mà nói: "Đều là em sai."

"Em có cái gì sai, sai liền sai ở chỗ quá đáng yêu, có quá nhiều người thích em."

Chậc chậc chậc, quả nhiên hình thức tư duy của nam chủ si tình tiêu chuẩn.

Thời điểm đi ngủ, Chu Hải Vinh đến phòng khách ngủ. Dì Vường đến đưa bữa ăn khuya cho Chu Hải Quyền nói: "Tôi vừa rồi thấy Hải Vinh chạy qua phòng cho khách ngủ, vợ chồng son mới ở bên nhau, như thế nào liền phân phòng ngủ?"

Chu Hải Quyền lạnh lùng nói: "Tâm địa gian xảo."

Tiếu Dao nằm trên giường, nhìn ra bên ngoài bờ sông đã thắp đèn hai bên, nghĩ đến cốt truyện kế tiếp có chút thấp thỏm.

Tiếu Dao sau khi đến Chu gia, phạm lớn nhất sai lầm cũng không phải làm cho Chu Hải Vinh cùng người khác đánh nhau, mà là trực tiếp mạo phạm đến trên đầu Chu Hải Quyền.

《 Hào Môn Nam Tức 》 sở dĩ bị người đọc phun cẩu huyết, chính là các loại đấu đá cũ kỹ không nói, còn có rất nhiều tình tiết thường thấy trong các bộ phim thần tượng, khắp nơi rải cẩu huyết. Tiếu Dao vì cái gì vẫn luôn không được Chu gia thừa nhận? Chính là cậu luôn gặp rắc rối, như vậy cẩu huyết vì cái gì người đọc còn thích xem? Đó chính là cẩu huyết nha, lại nói tiếp đều thấy phi thường thẹn. Tiếu Dao đến Chu gia làm sai chuyện thứ nhất, chính là buổi tối đi toilet, kết quả lúc về vào nhầm phòng, bò đến giường anh cả.

Quả thật không còn gì để nói!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro