6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển nhật ký trong mắt tôi đang dần mờ nhạt đi, nước mắt đã khiến cho tôi chẳng còn đọc nổi những nét chữ nắn nót này của chị. Đôi tay run run lật lại từng dòng nhật ký chị viết, để mà hiểu ra rốt cuộc chị đã phải trải qua những gì. Danielle của tôi không thực sự vui vẻ như cái cách chị thường cho mọi người thấy. Chị tự tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo, để bao bọc lại cái nỗi buồn cất giấu ở một nơi chẳng ai có thể biết tới.

Dani à.... Em nhận thấy bản thân chẳng hiểu chút gì về chị như cái cách em nghĩ cả. Con người của chị không giống như vẻ hoạt bát hồn nhiên em thường thấy, mà nó lại mang một nỗi buồn sâu thẳm mà mấy ai thấu được cơ chứ... Điều hối tiếc nhất với em lúc là chưa được đứng trước mặt chị, để nói với chị rằng Kang Haerin này cũng yêu chị rất nhiều....

.
.
.
.
.
.
*Reng reng reng...*

Tiếng chuông điện thoại vang lên vô tình kéo tôi ra khỏi những hồi ức bi thương về chị. Cố gắng nén chặt những đợt khóc nấc lên tới không tưởng, tôi bắt máy cuộc gọi do Hyein gọi đến.

Ở bên đó, tôi nghe rõ nhất là tiếng thút thít của con bé, tiếng gào khóc điến điên dại của gia đình chị và tiếng xin lỗi không ngớt của người mẹ tôi cho là tàn nhẫn nhất.

Giọng nói con bé vang lên, nấc nghẹn ở cổ.
"Hức..... Haerin ah.... C-chị đã đi đâu vậy..... Dani của chúng ta, thực sự không bao giờ có thể tỉnh lại rồi"....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro