Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong những tài liệu ghi chép về yêu quái, những nữ yêu quái thường luôn uyển chuyển xuất hiện trong nhưng pha cảnh hoa lệ, nhất là Hồ Ly Tinh. Nó thường sống trong rừng trúc, thích mặc quần áo lụa trắng thanh thoát, nhoẻn miệng cười quyến rũ, hoặc múa xoay người xinh đẹp dưới mưa hoa rơi khắp trời. Mỗi một Hồ Ly Tinh đều có những màn xuất hiện khác nhau thể hiện cá tính và sự đặc sắc của mình, hoặc thanh lệ hoặc diễm sắc. Nếu không, cũng phải có bề ngoài thanh tú, sau đó dùng biểu cảm dịu dàng đáng yêu cúi người chào, khiến cho chàng thư sinh đem lòng nhớ thương nảy sinh ma chướng mới được.

Đáng tiếc tất cả đều là gạt người.

Lần đầu tiên ta gặp Cố Tử Hiên, khi đó còn chưa biến hình người, miệng lại toàn lông gà, bị nhốt vào trong lồng, trên mũi còn dính máu tươi, chiếc đuôi duyên dáng mà ta vẫn thường lấy làm kiêu ngạo bị người kéo rách một dúm lông.

Vị tráng hán là gia đinh giơ lồng sắt lên, vẻ mặt đắc ý tranh công: "Thiếu gia, con hồ ly này tuy nhỏ nhưng lá gan không nhỏ chút nào, động tác lại linh hoạt nhanh nhẹn. Tiểu nhân phải mất cả đêm bố trí bẫy rập, truy đuổi một đường mới bắt được con súc sinh này." Sau đó, hắn lại túm đuôi ta giơ lên, "Thiếu gia mau xem, màu lông nó bóng mượt như vậy, chất lượng chắc là rất tốt. Con súc sinh này đã trộm không ít gà của chúng ta. Hôm nay bị bắt cũng đến lúc phải trả nợ rồi. Tiểu nhân thấy trời cũng sắp vào thu, thiếu gia dùng con vật này làm thành chiếc áo lông hồ tặng cho Ngô tiểu thư đi. Ngài thấy chủ ý này thế nào?"

Thoạt đầu ta vẫn ỉu xìu ngồi chồm hổm trong lồng, vừa nghe tên gia đinh khốn khiếp đưa ra ý kiến độc ác như thế, da lông trên người lập tức dựng đứng lên, ngửa đầu kêu ầm ỹ. Rõ ràng ta bị oan mà, tuy rằng lần này ta tự làm tự chịu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta đến thăm đàn gà của Cố gia. Những lần trước đều là do con chồn hoang ở động bên cạnh đi trộm đấy chứ. Hôm nay Cố gia các người tính gộp hết cừu hận, sao lại bắt một hồ ly còn non trẻ như ta để trả nợ. Nghĩ đến việc bị lột da làm áo lông hồ, ta sợ hãi run lẩy bẩy, cảm giác bị lột da rút gân đau đớn cỡ nào, tổ tiên của ta cũng không phải không có người bị, thế nhưng chưa có con hồ ly nào còn sống để viết kể lại cảm giác khi đó. Ta còn nhớ khi ta còn bé, từng có một đại hồ ly lông hồng bị con người lột hết da rồi vứt vào động. Khi trước nàng ấy từng hóa hình người rất xinh đẹp, phải nói là xuất sắc nhất trong tộc của chúng ta. Ấy mà giờ chỉ còn là một thân hồ đẫm máu, chừa lại hai con mắt trực trào dòng lệ. Nước mắt mặn chát lăn xuống khiến da thịt nàng đau rát, nàng đau đớn tru tréo thảm thiết.

Nghĩ đến đó, ta cảm thấy tương lai trước mắt thật ảm đạm, bao ý chí chiến đấu đang dâng trào đều lặng lẽ rút quân. Lúc này ta là cá, bọn họ là đao thớt, giết hay lóc thịt, đều chỉ cần một câu nói mà thôi. Con người chính là giống loài ác độc dã man như thế! Đáng thương cho hồ ly nhỏ vừa xuống núi như ta, tối hôm qua đi trộm gà quá vội nên chỉ cắn được miếng lông trên mông gà, ngay cả mùi vị con gà ra sao ta còn chưa được hưởng. Ấy vậy mà vì thế hồ ly nhỏ này phải táng thân ngay tại đây, không cho ta góp một phần công sức nhỏ vào đại nghiệp của tộc. Thật là thảm thương khôn xiết! Càng nghĩ càng thấy thương tâm, ta kêu rên vài tiếng, rồi ngồi gục xuống, ôm cái đuôi vào lòng, liếm mấy chỗ bị thương, trong mắt rơi ầng ậng nước.

Nhưng hiển nhiên cảnh hồ ly khóc này không khiến Cố thiếu gia bên kia hiểu rằng hồ ly có thể rơi lệ là hồ ly tiên, bởi vậy hắn cũng không tỏ vẻ muốn thả cho ta một con đường sống. Ngược lại, hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn ta trong lồng một cái, rồi nhẹ nhàng nói: "Làm áo lông hồ cũng là một ý kiến hay, chỉ tiếc con hồ ly do ngươi bắt được bị thương ở phần lông đuôi. Tốt hơn là nên nuôi nó thêm một thời gian, chờ màu lông sáng bóng lại, thì mang qua cửa hàng da thuộc của Vương Ngũ Gia." Sau đó hắn nhìn gia đinh kia nói thêm một câu, "Ngươi có công lao bắt thú, giờ hãy đi tới phòng thu chi lĩnh mười lượng bạc khen thưởng."

Gia đinh kia nghe được khen thưởng, cười tít mắt: "Đa tạ Thiếu gia, vậy thả con hồ ly này ở vườn nào ạ?"

"Trước cứ thả ở phòng ngoài của sương phòng ta đi. Trên đùi hồ ly hình như cũng bị thương, đợi sau khi băng bó xong thì cho nó vào phòng củi."

Cố thiếu gia nói xong, dường như có việc nên rời đi, còn ta bị gia đinh xách qua sương phòng. Đây là một tòa nhà u nhã tĩnh mịch, ta được đặt lên bàn, bên cạnh bày một ít trà bánh tinh xảo, hương thơm hấp dẫn. Ta nuốt trộm nước miếng, đêm qua mạo hiểm ăn trộm gà bởi vì ta quá đói nên không còn cách nào khác. Nhưng gà trộm không được, bụng nhỏ rột rột khó chịu. Thế là ta bèn vươn móng vuốt qua cái lồng sắt, định với tới đĩa bánh kia. Đáng tiếc chân trước của ta quá ngắn, chỉ có thể khô mắt nhìn trừng trừng điểm tâm, gấp đến độ quay vòng trong lồng.

Lúc Cố thiếu gia về thì chứng kiến cảnh này của ta, hắn dường như không ngờ ta lại vô tâm vô phế như thế. Một con hồ ly vừa trải qua một trận sống chết mà tính vẫn còn tham ăn như vậy. Hắn bật cười, đẩy đĩa bánh điểm tâm đưa đến gần lồng sắt cho ta.

Ta có được bánh điểm tâm, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Cố thiếu gia, cảm thấy hắn cũng không phải thuộc dạng ác không thể tha được*, chí ít khuôn mặt trắng như ngọc kia của hắn cũng có chỗ dễ nhìn. Khi hắn cười rộ lên trông bớt lạnh lùng hẳn, thậm chí còn tỏa ra chút tình cảm ấm áp.

*nguyên văn là Thập ác bất xá – Mười tội ác không thể tha thứ

Chỉ có điều bây giờ ta không có thời gian đi sâu vào nghiên cứu khuôn mặt hắn hay nghĩ đến bất kỳ điều gì khác. Ta thật sự đói đến lả mắt rồi, cầm lấy điểm tâm nhét vào miệng, khi ăn xong vẫn thấy còn chưa thỏa mãn, ngồi liếm móng vuốt, mở con mắt to tròn nhìn Cố thiếu gia tha thiết. Quả nhiên nét mặt hắn lại nhu hòa hơn, đưa tay luồn vào trong lồng sắt vỗ nhè nhẹ lên mặt hồ ly của ta: "Ở đây còn dính này." Sau đó hắn lại đưa thêm vài miếng bánh ngọt cho ta.

Ta nhận lấy bánh ngọt, nhưng không vội vã ăn ngay, miếng điểm tâm ban nãy đã tiếp khí lực cho ta. Vị Cố thiếu gia này nhìn có vẻ cũng là người nhân từ. Thế nên ta liền ôm ngón tay hắn đang chìa vào đút thức ăn cho ta, sau đó hạ thấp người xuống, bi ai nhìn hắn. Nước mắt cũng long lanh trực trào bên vành mắt. Vì để lấy lòng, ta thậm chí còn thè cả lưỡi hồ ly ra, trông như một con cún con dễ thương, cúi đầu khẽ liếm ngón tay của Cố thiếu gia, rồi dùng mặt hồ ly cọ cọ lấy lòng.

Sau một loạt động tác dễ thương đáng yêu như thế, Cố thiếu gia lại không biểu hiện gì, chỉ chỉa vào chân trước của ta: "Lại đây, vươn chân ra đây cho ta xem, hình như chân của ngươi bị thương."

Ta biểu hiện một con hồ ly ngoan ngoãn hiểu tính người, lập tức duỗi chân trước ra ngoài. Hôm phục kích trộm gà, ta bất cẩn dính phải bẫy chuột. Tuy rằng vết thương đã ngừng chảy máu nhưng da lông vẫn bị bong tróc ra.

Cố thiếu gia cầm rượu thuốc, gạt lông ra rồi cẩn thận bôi thuốc trị thương, nước thuốc kia vừa nhỏ xuống vết thương khiến ta đau nhức run người. Ta chịu không được phải kêu rên vài tiếng, trong vô thức muốn rụt móng vuốt lại. Thế nhưng lực tay của Cố thiếu gia kia cũng lớn làm sao, cứ cầm chặt móng vuốt của ta mãi đến khi băng bó xong mới buông.

"Đưa cả cái đuôi ra đây cho ta xem nào." Cố thiếu gia lại tiếp tục nói.

Nhưng lần này ta lại chần chừ. Đuôi là một bộ phận vô cùng quan trọng của hồ ly chúng ta. Từ nhỏ đã có thói quen, chỉ cho cha mẹ của mình hoặc là người sẽ thành thân với mình mới được sờ. Cho nên chuyện sờ đuôi đối với chúng ta mà nói là một chuyện vô cùng thẹn thùng và riêng tư, tuyệt đối không thể tùy ý cho người khác sờ được.

Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Cố thiếu gia, khóe miệng hắn cười như không cười. Ta xoay mấy vòng trong lồng, cuối cùng đành dằn lòng, ngập ngừng đưa cái đuôi vào tay hắn. Tay hắn cầm lấy đuôi nhọn của ta, cẩn thận vuốt ve hai cái. Ta thấy hơi nhột nhột, nhưng vẫn phe phẩy cái đuôi quét qua quét lại trong tay hắn để lấy lòng. Hắn nở nụ cười.

Ta dùng hai chân trước chạm đất, nhìn hắn tha thiết, cổ họng cũng kêu chi chi vài tiếng nịnh nọt. Chỉ mong sự phối hợp khéo léo và nhu thuận của ta có thể khiến Cố thiếu gia này sinh lòng thương hại, thả cho ta một con đường sống. Như thế cũng không uổng công ta chịu nhục đưa cái đuôi cho hắn sờ.

Có lẽ cái đuôi của ta bông xù mềm mại mang đến xúc cảm không tồi, nên Cố thiếu gia này được dịp sờ soạng rất nhiều lần, đăc biệt cầm lên xem xét kỹ càng chỗ lông bị trọc kia. Nhìn thấy vết thương này lòng ta liền có chút ấm ức. Mụ gà mái nhà Cố thiếu gia này cũng không hề vô dụng, ta vừa mới nhào vào một con gà con, nhưng không ngờ trước sau đều có địch, bị gà mái kia mổ trọc cả lông đuôi. Mà con gà con nghe thấy động tĩnh ngay lập tức xoay người chạy mất, hại ta chỉ ngoạm được một chút lông đuôi gà.

Sờ soạng một hồi, cuối cùng Cố thiếu gia cũng buông tay ra. Ta thu cái đuôi về, đợi một lát, rốt cuộc Cố thiếu gia cũng lên tiếng: "Cái đuôi của ngươi chắc phải mười ngày lông mới mọc dài trở lại, mấy ngày này ta sẽ bồi bổ cho ngươi. Hôm sau ta sẽ sai nhà bếp làm mấy con gà mang đến đây."

Ta nghe thế nước mắt rơi dàn dụa, cầm lòng không được mà nhảy dựng lên, dùng hai chân trước nắm thành quyền vái lạy Cố thiếu gia. Nào ngờ Cố thiếu gia đảo mắt, lẩm bẩm nói thêm một câu: "Ta cho ngươi ăn gà thì ngươi cũng phải cố gắng nuôi lông dài sáng bóng lại lần nữa. Có như vậy ta mới có thể mang ngươi đi làm áo tặng người ta." Nói xong hắn đứng dậy đi vào phòng trong, lát sau có tiếng thổi tắt đèn lên giường nằm, không để ý mặt hồ ly đang ngây ra của ta. Ta buồn bực cắn cái lồng sắt trong bóng tối. Quả nhiên ta không nên hy vọng gì vào loài người hung ác kia! Vừa nghĩ đến chuyện Cố thiếu gia kia sờ soạng cái đuôi của ta, lại còn sờ rất nhiều lần, ta lập tức xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lòng oán hận nghĩ, ta mà thoát khỏi cái lồng này, nhất định phải cắn chết hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro