Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáng tiếc, trời không chiều lòng Hồ ly, ngày hôm sau khi Cố thiếu gia vừa rời giường, ta lập tức nhảy dựng lên, trừng mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn, nhưng hắn lại chỉ liếc ta một cái rồi xoay người đi. Suốt cả một buổi sáng hắn cũng không có trở về, ta đói đến lả mắt, tức tối mắng chửi tên nhân loại ngu xuẩn không giữ chữ tín kia. Hôm qua còn nói cho ta ăn gà, thế mà hôm nay ngay cả một bữa sáng cũng không có!

Vật vã mãi đến giờ ngọ hắn mới thong thả bước về, còn ta thì ỉu xìu nằm sấp trong lồng. Hắn ôm ta ra ngoài, một tay nắm lấy cổ ta, tay còn lại nhét một viên thuốc đen xì cho ta ăn. Viên thuốc kia quá to khiến ta khi nuốt xuống suýt tí nữa bị nghẹn chết. Chỉ có thể trợn trắng mắt ưỡn cổ lên mới dần dần lấy lại được hơi thở. Nhưng kỳ lạ thay, lúc viên thuốc này vừa xuống bụng, xương cốt tứ chi bỗng nóng cháy như bị lửa thiêu vậy. Lúc này, ta khó chịu đến mức nằm lăn lộn quằn quại, bất chấp cả hình tượng.

Cũng may Cố thiếu gia kia thấy ta ăn viên thuốc xong trở nên điên cuồng như thế, vội ôm lấy ta ngay lập tức. Tay không ngừng vuốt ve lông ta, cuối cùng ta cũng ổn định lại. Lúc này hắn mới đứng dậy, ra lệnh hạ nhân mang gà nướng đến, sau đó dường như hắn chợt nhớ ra điều gì, lại phân phó thêm một câu: "Nhớ mang cả bầu rượu tới cùng."

Thật may, bọn hạ nhân thấy vẻ mặt hắn nghiêm khắc, nên cũng vội vàng mang đồ ăn tới. Cố thiếu gia kia ôm ta vào lòng, phòng ngừa ta bỏ chạy, đưa tay ngồi xé nhỏ thịt gà cho ta ăn. Ta bĩu môi khinh thường, Hồ ly chúng ta từ trước tới giờ khi ăn uống nào quan tâm đến phép lịch sự. Ta lại đang đói đến khủng khiếp, thế nên ngoạm ngay một miếng ở mông con gà nướng, coi như để hả giận. Cố thiếu gia kia ngẩn người, sau lại nở một nụ cười mưa thuận gió hòa, cũng không để bụng chuyện ta vừa bổ nhào lên khiến vạt áo hắn dính mỡ. Ta cũng không thèm quan tâm đến hắn nữa, viên thuốc đen khi nãy vẫn còn khiến ta thấy sợ hãi trong lòng. Nhưng giờ nhìn con gà nướng trước mắt, ta lại nghĩ, có chết cũng phải làm một con Hồ ly chết no. Vậy nên ta bất chấp lao vào ăn điên cuồng, ăn đến khi cả mặt đều trát một lớp dầu bóng nhoáng, ta mới thỏa mãn ợ một cái. Quay đầu nhìn sang bầu rượu bên cạnh, ta cũng không nhìn vẻ mặt Cố thiếu gia mà kề mõm qua nhấm nháp miệng bình. Quả đúng là rượu hoa quế hảo hạng, vừa ngọt ngấy vừa thơm nức. Chỉ tiếc rượu ngấm khá nhanh, không bao lâu sau, khuôn mặt hồ ly ta đã xuất hiện hai đường đỏ ửng. Con mắt cũng long lanh ngập nước, chỉ nhìn thấy hai cái bóng Cố thiếu gia trước mặt lồng vào nhau.

Sau đó đầu óc bắt đầu mơ hồ, đến khi uống hết bình rượu thì cơ thể ta cũng trở nên nhẹ nhàng bay bổng, trong mông lung bỗng thấy ngực nóng rát đau đớn. Rồi lại mơ thấy mình biến thành hình người. Thế nhưng đến sáng sớm hôm sau, khi thức dậy, trên người ta vẫn là lớp lông hồ ly, bốn chân chạm đất, chứ không hề biến thành một thiếu nữ mỹ lệ khuynh thành. Nghĩ đến cũng lạ, kỳ thực ta chính là một Hồ ly đặc biệt, tu hành đến nghìn năm, nhưng chỉ riêng việc biến thành hình người là bấp bênh nhất. Bởi vậy mà chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn đám hồ ly cạnh mình từng con biến thành muôn hình đủ dạng hình người miệng đầy văn ngôn phù phiếm, mỗi lần họ xuống núi sau khi về đều giảng đạo lý của người thế gian mà họ được mắt thấy tai nghe, khiến ta ngưỡng mộ không thôi. Hiển nhiên có thể thấy lớp da người thực sự có sức ảnh hưởng rất lớn, nếu lúc này ta là người, thì cậu Cố kia sao dám bắt giữ ta, chỉ tiếc là ta lại cả người đầy lông, miệng thì ngậm lông gà, bị người ta quát mắng như chuột chạy qua đường.

Cũng may bây giờ ta không còn khuất nhục ở trong lồng sắt, nhưng dưới chân lại bị trói một sợi dây, đầu dây kia thắt ở chân bàn. Ta quay đầu ra sức cắn sợi dây, chẳng biết nó được làm từ vật liệu gì mà không hề bị sứt mẻ, còn ta cắn thì lại đau đớn thảm thiết. Ta chán nản đặt mông ngồi phịch xuống đất, đến giờ mới phát hiện, trên cổ cũng bị đeo một cái chuông đồng, chẳng trách mỗi khi động đậy lại nghe thấy tiếng linh đinh linh đang. Lòng ta căm hờn, tuy ta là một kẻ chậm tiến, ngay cả hình người cũng không biến được, nhưng cũng không thể bị nhục nhã đến thế này.

Đến buổi trưa thì loại cảm giác nhục nhã này lên đến đỉnh điểm.

Ta gặp con chồn ở động bên cạnh. Đáng lý ra, bình thường khi gặp được bạn cũ nơi đất khách, đồng hương gặp đồng hương thì hai mắt phải rưng rưng trào lệ mới phải. Nhưng lúc này ta thà rằng chưa từng gặp con chồn này còn hơn. Đơn giản là giờ ta đang lâm vào tình trạng thê lương, thực sự không thể nào so sánh được với kẻ mồm miệng đầy mỡ, da lông óng mượt như thế kia. Nhưng con mắt kẻ này lại sắc bén vô cùng, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, thì to gan gật gù đắc ý đi về phía ta.

"Thanh Thanh, sao ngươi lại thành thế này?" Con chồn đến gần, nhìn chằm chằm cái chuông trên cổ ta, sau đó tròng mắt lại quét nhìn khắp người ta.

"Ngươi còn mặt mũi hỏi ta à?! Nếu không phải vì ngươi toàn đến Cố gia ăn trộm gà, khiến gia đinh phòng bị, thì ta há có thể bị bắt ngay lần đầu tiên sao? Ta thành thế này là do bị ngươi liên lụy đó. Bây giờ Cố thiếu gia nhà này muốn lột da của ta, ngươi phải cứu ta ra ngoài, nếu không đến chết ta cũng không buông tha cho ngươi." Ta nhe răng lộ ra vẻ mặt hung ác, khiến con chồn hoảng sợ thụt lùi lại phía sau, sau đó hắn lại đi tới đi lui quên cả việc nhìn ngóng xung quanh: "Hôm nay thị vệ canh ở đây không nghiêm, ngay cả ta cũng có thể chuồn vào đây. Nhưng tiếc là sợi dây trên đùi ngươi lại không tầm thường, trên dây có dính chút tiên khí. Yêu quái chúng ta không thể tự mình cắn đứt nó được, còn cả cái chuông trên cổ ngươi kia, cũng là pháp thuật của tiên gia, không dễ dàng cởi xuống được đâu. Ta nghĩ trước mắt chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là ngươi hãy biến thành hình người. Sau đó bước nghênh ngang đi ra ngoài, cho dù gặp phải Cố thiếu gia kia thì cũng có thể dùng mỹ sắc tạm thời lừa gạt hắn." Sau đó hắn giơ móng gãi gãi đầu, "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hồ ly tinh ngươi phải có sắc đẹp."

Nghe hắn phân tích như vậy, ta lập tức nổi giận. Muốn ta biến thành hình người? Điều này còn khó hơn cả việc cắn đứt sợi dây này. Đúng lúc ta đang ai oán than thở thì bỗng nghe thấy tiếng mấy người gia đinh ở ngoài viện: "Ta vừa mới thấy một con chồn to béo phì mỡ chạy vào hướng này, hình như là ở ngoài sương phòng của Cố thiếu gia. Xem ra phải bắt cho bằng được con súc sinh này, vừa nãy nó đã trộm mất một miếng thịt gà lớn ở nhà bép."

Con chồn cũng nghe thấy tiếng gào thét đó, đáng tiếc hắn đang chuẩn bị trốn thì những người gia đinh kia đã cầm gậy gỗ đứng ở cửa sương phòng, chặn mất lối ra duy nhất. Con chồn quay đầu kêu chi chi vài tiếng với ta, dưới tình thế cấp bách hắn lại nói tiếng địa phương, nên ta nghe mà không hiểu lắm. Đang giữa lúc ta suy nghĩ về ý tứ của hắn thì một trận khói mù hôi tanh kéo tới, ngay sau đó, mấy gia đinh ở ngoài cửa bắt đầu kêu rên.

Đây là một chất khí thải mang mùi vị trứng thối. Kèm với một tiếng "Bành", chủ nhân của khí thải kia thừa dịp gia đinh đang hoảng loạn, cong chân chạy như điên ra ngoài. Còn ta ở đây vừa dùng chân trước che mũi, vừa lầu bầu chửi rủa đám gia đinh kia một hồi. Con chồn chết tiệt, hóa ra mi lại dùng cách thúi thế này để chạy trốn. Lúc này ta mới hiểu ra, khi nãy hắn quay đầu kêu chi chi kia, là muốn nhắc nhở ta hãy mau bịt mũi lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro