1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đường về nhà hôm nay sao lặng im
Chẳng còn những tiếng nói tiếng cười vui
Chẳng còn vòng tay ôm em
Thật lâu từ phía sau lưng.

Nếu như mình đừng đi quá vội vàng
Thì ta vẫn sẽ giữ chặt nhau
Để bây giờ nhìn anh xa rất xa
Thì em mới biết em mất những gì……

Bước qua thời gian từng ngày trôi qua
Liệu rằng có khi nào trông thấy nhau
Những vui buồn khi mình còn bên nhau
Nghe ùa về giờ anh có nhớ hay quên.

*Trích lời bài hát Vì Mất Đi Ánh Mặt Trời – Trung Quân idol*

*************

Làm bác sĩ đã lâu, chứng kiến nhiều bệnh nhân đến rồi đi nên tôi dần học được cách lãng quên, mà cho dù có nhớ người đó sâu sắc thế nào thì cũng học được cách không nhớ nữa. Tuy nhiên, cách đây ba tháng, khi lại đi ngang qua phòng bệnh VIP 2716 của khoa Xương khớp, tôi vẫn không kìm chế được mà nhớ đến Lalisa, nhớ đến lần đầu tiên gặp Lisa, lúc em đang cắm cúi tập trung tinh thần làm bài ôn thi đại học.

Tôi còn nhớ buổi chiều tối hôm đó, mưa lạnh rả rích khiến cho phòng bệnh trở nên u ám, ảm đạm. Tôi đứng sau tấm kính thăm bệnh của phòng bệnh và nhìn thấy phía trước chiếc bàn trắng là một nữ sinh mặc bộ quần áo bệnh nhân đang ngồi bên chiếc đèn bàn, đầu cúi thấp, những sợi tóc đen nhánh suôn mềm rủ qua lông mi, che lấp một nửa khuôn mặt xinh đẹp .

Dáng vẻ chăm chú của em khiến không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng.

Tôi cố ý đẩy cửa thật chậm nhưng vẫn khiến Lisa chú ý. Em ngẩng đầu lên nhìn tôi, mỉm cười. Đó là nụ cười thuần khiết nhất tôi từng thấy, giống như những chiếc lá non trên cành mơn mởn, tươi mới, căng tràn sức sống sau cơn mưa mùa xuân.

Tôi cầm lấy bảng tên kẹp ở cuối giường, đọc: "Lalisa, mười tám tuổi, đúng không?"

Lisa gật đầu, nheo mắt nhìn tên được viết trên tấm biển nhỏ đeo trước ngực tôi.

"Bác sĩ Park Chaeyoung? Em nghe nói mình được thay bác sĩ điều trị mới, có phải là bác sĩ không ạ?"

"Đúng vậy. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là bác sĩ điều trị của em."

"Em cứ nghĩ bọn họ sẽ đổi cho em một chuyên gia già cả cơ đấy."

Đối với sự thiếu tín nhiệm mà Lisa vừa thẳng thắn bày tỏ, tôi chỉ biết đáp lại bằng nụ cười đầy khoan dung, an ủi.

"Thường thì bệnh viện sẽ căn cứ vào tình trạng nặng nhẹ của bệnh nhân để sắp xếp bác sĩ phù hợp. Mấy chuyên gia nhiều tuổi y thuật cao siêu đều sắp xếp cho những bệnh nhân đang ở trong tình trạng nguy kịch rồi."

"Nói như vậy nghĩa là chân của em không nghiêm trọng lắm?"

"Trước tiên để tôi kiểm tra một chút đã!" Tôi bảo Lisa nhấc chân lên, hỏi han một hồi về tần suất và mức độ cơn đau, sau đó tiến hành một vài kiểm tra đơn giản , rồi mới mở hồ sơ bệnh án, ghi chép lại tình trạng bệnh lý .

"Bác sĩ Chaeyoung, chân của em khi nào mới khỏi?" Lisa nghiêm túc hỏi tôi. "Em còn phải thi đại học nên muốn sớm trở lại trường."

Nghe Lisa nhắc đến "thi đại học", cụm từ đại diện cho tiền đồ tương lai và sự cố gắng phấn đấu, tôi khó tránh khỏi có chút cảm khái.

Im lặng trong giây lát, tôi gập hồ sơ bệnh án lại, mỉm cười dịu dàng nói với Lisa:

"Trước tiên, tôi sẽ kê ít thuốc giảm đau cho em, quan sát xem tình hình thế nào, bây giờ việc em cần làm là nghỉ ngơi thật tốt, phối hợp cùng tôi chữa trị, hiểu không?"

"Em hiểu."

Để chứng minh cho tôi thấy là mình chịu phối hợp chữa bệnh, Lisa lập tức gấp sách lại, trèo lên giường.

  Từ khi trở thành bác sĩ điều trị của Lisa, mỗi ngày hai buổi sớm và tối, tôi đều phải hai lần đi xuyên qua gần hết cả cái bệnh viện lớn để đến phòng bệnh của khoa Xương khớp. Trên đoạn đường dài khoảng 10 phút đi bộ này, tôi luôn suy nghĩ, khi gặp Lisa, tôi nên dùng cách nào để khuyên em ấy không nên học quá sức, vì như thế sẽ không có lợi cho bệnh tình của em.

Nhưng khi thấy Lisa ngồi trên giường bệnh, một tay là ống truyền dịch, còn tay kia cầm cuốn sách học bài, tôi chỉ biết khẽ khàng hỏi một câu:

"Tác dụng phụ của loại thuốc này cực mạnh, trong quá trình chuyền dịch sẽ có cảm giác buồn nôn, đau bụng, bây giờ chắc là em không thoải mái đâu nhỉ?"

Lisa trả lời: "Cũng tạm ạ, thỉnh thoảng cũng có chút khó chịu."

"Khó chịu thì nghỉ ngơi một chút đi, đừng đọc sách nữa."

Lisa kiên quyết lắc đầu: "Còn ba tháng nữa là phải thi đại học rồi, em không có thời gian nghỉ ngơi."

Tôi ngoảnh đầu nhìn sang ba của em, ông đang chăm chú nhìn cây du già cành lá xanh tốt ở dưới tầng, hình như không nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi.

Tôi cũng không tiện nói nhiều, chỉ lặng lẽ kiểm tra tình trạng sức khỏe của Lisa, sau đó rời khỏi phòng bệnh, bước ra ngoài.

Tôi đang đi gần đến thang máy thì ba của Lisa bước theo phía sau.

"Bác sĩ Park..." Ông sợ tôi bị lỡ thời gian nên cùng tôi bước vào thang máy rồi mới nói tiếp. " Lisa ngày nào cũng ôn luyện, học bài, như vậy rất không tốt cho bệnh tình của nó phải không?"

"Thi đại học đối với em ấy quan trọng như vậy sao? Ý của cháu là, em ấy rất muốn tham gia kỳ thi sao?"

"Đúng vậy."

Ông nói với tôi, Lalisa từ nhỏ đã thích mô hình máy bay và tàu thuyền, thi đỗ vào trường Đại học Hàng không chính là lí tưởng của Lisa. Vì lý tưởng này mà bắt đầu từ cấp hai em ấy đã rất chăm chỉ học tập, thành tích luôn đứng trong top ba toàn trường

Với thành tích học tập của Lisa thì thi vào bất cứ trường nào cũng không thành vấn đề. Nhưng một tuần trước, chân của Lisa đau nặng hơn nên không thể không đến bệnh viện chữa trị.

Từ góc độ y học, bất cứ bệnh nhân nào cũng cần nghỉ ngơi đầy đủ và tích cực phối hợp điều trị.

Tôi do dự rất lâu rồi đáp: "Đối với người bệnh như Lisa, có lẽ em ấy càng cần chỗ dựa về tinh thần, cứ để em ấy học tập và nghỉ ngơi hợp lý là được ạ."

Ba của Lisa liên tục gật đầu. "Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ Park, cảm ơn bác sĩ Park!"

Trong khoảng thời gian chữa bệnh cho Lisa, tôi phát hiện em có một thói quen khi làm các đề thi thử. Em ấy hay ghi chép những cách giải đề trọng điểm ra bên cạnh, một số vấn đề quan trọng thì dùng bút đỏ đánh dấu lại.

Thói quen này khiến tôi nghĩ đến một người, người đó cũng đã từng luôn ghi chú như vậy cho tôi...

Tôi đoán, Lisa chắc chắn cũng làm vì một người nào đó.

Sau đó thông qua thực chứng, tôi thấy điều mình đoán không sai chút nào. Những ghi chú trọng điểm của các đề thi thử là em ấy chuẩn bị cho bạn gái, cô bạn gái tên là Kim Jennie.

Lần đầu tiên tôi trông thấy Jennie là khi cô bé đang đứng ở bên ngoài phòng bệnh của Lisa.

Hôm đó, tôi từ phòng bệnh bước ra thì nghe thấy một tiếng gọi rụt rè:

"Bác sĩ?"

Tôi nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy ở góc ngoặt của hành lang có một cô bé trạc mười bảy, mười tám tuổi trong bộ đồng phục rộng thùng thình, mái tóc dài vừa, gương mặt trắng mịn. Cô bé rất xinh đẹp, không phải vẻ đẹp dịu dàng nhu mì, mà là vẻ đẹp căng tràn sức sống tuổi thanh xuân.

Thấy tôi đang nhìn chờ đợi, cô bé căng thẳng vặn ngón tay, hỏi với thái độ thăm dò:

"Em là bạn học... của Lisa. Em muốn hỏi một chút, cậu ấy mắc bệnh gì vậy ạ?"

Tôi bước đến chỗ cô bé, khi cách một khoảng khá xa với cửa phòng bệnh mới dừng lại, cố kìm thấp giọng, nói nhỏ:

"Bệnh xương."

"Rất nghiêm trọng đúng không ạ, em nghe người ta nói cậu ấy sẽ phải cưa chân." Cô bé ngẩng đầu nhìn tôi, run run nói hết hai chữ "cưa chân" thì mắt cũng đã ươn ướt.

Khoảnh khắc đó, tôi thấy thật may mắn vì mình đã làm bác sĩ ba năm, học được cách đối diện với bất cứ bệnh nhân bất hạnh nào, với bất cứ nỗi đau đớn, tuyệt vọng nào của người nhà họ, thế nên tôi khẽ mỉm cười, nói:

"Chúng tôi đã mời chuyên gia chuẩn bệnh rồi, không phải cưa chân."

Cơ thể đang gồng lên của cô bé lập tức được thả lỏng, những giọt lệ nơi khóe mắt cứ thế lăn xuống, nhưng vẻ mặt lại vô cùng vui sướng:

"Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!"

Sau khi bình tĩnh lại, cô bé hỏi tôi:

"Bác sĩ ơi, em không dám vào phòng thăm cậu ấy, sợ gia đình cậu ấy nhìn thấy, bác sĩ có thể giúp em chuyển lời đến cậu ấy được không?"

"Được, em nói đi."

"Xin bác sĩ hãy giúp em nói với cậu ấy: Em nhất định sẽ thi đỗ vào trường Đại học Hàng không Seoul, còn cậu ấy nhất định phải chữa khỏi bệnh."

"Được. Nhưng em tên là gì nhỉ?"

"Cậu ấy biết đấy ạ."

Sau khi Kim Jennie rời đi, tôi lại bước vào phòng bệnh, nhờ ba của Lisa gọi hộ tôi cô y tá đến để đo huyết áp và nhiệt độ. Ông lập tức đặt chai nước chưa kịp uống trong tay xuống, bước vội đi tìm y tá.

Tôi nhìn Lisa đang làm đề luyện thi, nói với em : "Vừa nãy có một cô gái đến tìm em, nói là bạn học của em."

Lisa lập tức dừng viết, ngẩng đầu lên nhìn tôi chăm chú.

"Cô ấy đâu rồi ạ?"

"Đi rồi. Cô ấy bảo tôi nói với em: Cô ấy nhất định sẽ thi đỗ vào trường Đại học Hàng không Seoul, còn em cũng nhất định phải chữa khỏi bệnh."

Em cười, cười rất lâu.

Tôi chưa bao giờ thấy em cười vui vẻ như vậy, trước đây không nhìn thấy, mà sau này cũng không còn được nhìn thấy nữa.

Lần thứ hai tôi nhìn thấy Jennie là ba tháng sau.

Hôm đó, tôi trực ca tối. Sau khi kiểm tra toàn diện và tỉ mỉ cho Lisa ở khoa Xương khớp, tôi bước ra khỏi tòa nhà, chuẩn bị về văn phòng của mình.

Ánh trăng bị sương mù che khuất lúc ẩn lúc hiện, ánh đèn trắng chiếu sáng ở hành lang bệnh viện trông vô cùng cô độc. Nhờ ánh đèn, tôi nhìn thấy Jennie đang ngồi trên chiếc ghế dài trước cổng bệnh viện, cái áo đồng phục đang mặc trên người hình như rộng thêm ra, thiết nghĩ ba tháng qua đối với cô bé không tốt chút nào.

Đêm hôm như thế, một cô gái mười bảy, mười tám tuổi một mình ở bên ngoài, tôi thấy mình không thể thờ ơ được

Tôi bước đến bên cạnh, hỏi: "Muộn thế này rồi sao em vẫn còn chưa về nhà? Ba mẹ em sẽ lo lắng đấy."

"Em..." Jennie nhận ra tôi, vẻ mặt lập tức trở nên trịnh trọng và lễ phép. "Em nói với ba mẹ là ngủ nhà bạn."

"Em đến thăm Lisa à?"

Cô bé gật đầu.

"Cậu ấy đã ngủ rồi, ngày mai em hãy đến."

"Em biết, em không muốn làm phiền cậu ấy nên mới ngồi đây một lát." Jennie ngẩng đầu, nhìn về phía ô cửa sổ tòa nhà của khoa Xương khớp. "Ở đây thì được gần cậu ấy một chút."

Vẻ mặt của Jennie thể hiện nỗi nhớ nhung thầm kín.

Nỗi nhớ là một thứ có thể lan truyền. Trong đêm vắng vẻ thế này, tôi cũng không thể miễn dịch được, và tôi bỗng nhớ đến người mà mình từng yêu ở cái thời vô tư không biết sợ là gì, rồi không kìm nén được mà dâng lên cảm giác nhớ nhung.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Jennie, thân mật hỏi: "Em thích Lisa, đúng không?"

"Vâng."

Cô gái mười tám tuổi ấy không thể che giấu được bí mật của thanh xuân, hay nói cách khác, khi cảm thấy bất lực thì con người ta luôn mong muốn có người để chia sẻ bí mật của mình, đặc biệt là người lạ.

Tối hôm đó, Kim Jennie đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện.

Cô bé nói: "Em quen cậu ấy đã sáu năm rồi, từ hồi học cấp hai, bọn em học cùng trường, cùng lớp..."

Câu chuyện của bọn họ đã bắt đầu trong độ tuổi thanh xuân đầy bối rối...

************************************

Hello tháng 7 😁
1/7/2021

Nhớ 🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro