3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối học kỳ lớp mười một, những băn khoăn của Jennie đã được chứng thực. Lúc đó, khi làm bài kiểm tra phân lớp, Lisa đã có thành tích đứng đầu toàn trường, còn Jennie cũng cố gắng nỗ lực và thi đỗ vào lớp chuyên, thế là bọn họ lại là bạn cùng lớp với nhau.

Hôm đó là ngày lớp mười hai thi đại học, học sinh các khối dưới được nghỉ. Jennie nhàn rỗi không có việc gì làm liền lén lấy điện thoại di động của ba nhắn tin cho Lisa.

[Sang năm bọn mình cũng phải thi đại học, cậu muốn thi vào trường nào?]

Đợi rất lâu, cậu ta mới đáp: "Đại học Hàng không Seoul."

Nàng lại nhắn tin tiếp: "Tại sao cậu không thi đại học YG."

Nàng lại đợi, đợi mãi mà không thấy cậu ta nhắn tin lại, càng đợi càng thấy sốt ruột. Nàng quên mất một điều là trong kỳ thi đại học, thông tin mạng di động thường bị chậm do tăng cường kỹ thuật chống nhiễu sóng, mà nhà của nàng và Lisa đều ở gần trường.

Lúc Jennie sắp bỏ cuộc thì nhận được tin nhắn của Lisa. "Bây giờ khó gửi tin nhắn quá, chúng mình gặp nhau nói chuyện nhé!"

"Được, ở đâu?"

"Nhà tôi không có ai ở nhà, cậu đến đây đi."

Mãi mới nhận được tin nhắn, xong nàng cũng chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức bắt xe buýt đến nhà cậu ta. Đến khi bước vào cổng nhà cậu ta, nàng chợt nghĩ đến câu “Nhà tôi không có ai ở nhà” thì đã muộn.

Trong căn phòng sạch sẽ, gọn gàng của cậu ta, nàng ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn học, còn cậu ta thì ngồi ghé bên mép bàn.

Trên người Lisa có mùi thanh mát của sữa tắm khiến ai đó ngất ngây.

Lisa hỏi nàng: "Cậu muốn thi vào trường gì?"

"Tôi không có mục tiêu gì, đợi có kết quả thi tôi mới quyết định."

Lisa nói: "Điểm vào trường Đại học Hàng không Seoul không cao lắm đâu, cậu cũng thi vào trường đó đi!"

"......"

Mặc dù Jennie không phải là người tinh tế, nhưng trong hoàn cảnh nhạy cảm này, nói đến vấn đề nhạy cảm này, mà nàng không nhận ra thì có là đồ ngốc.

Nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt hơi cụp xuống của Lisa, hỏi:

"Vì sao?"

Lisa không nói gì, chỉ nắm lấy tay nàng. Nhiệt độ từ lòng bàn tay của cô bỗng chốc truyền sang người nàng khiến toàn thân nàng nóng bừng.

Bàn tay Lisa rụt rè chạm lên má nàng, nàng không phản đối, môi cô cũng chầm chậm đặt lên môi nàng, nàng vẫn không từ chối...

Lisa ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của Jennie. Ngọn gió mát thổi qua làm tung rèm cửa sổ màu trắng, khiến trái tim của đôi trẻ đập loạn xạ.

Không cần phải nói nhiều, bọn họ đều hiểu tình cảm dành cho nhau.

Sau đó có một hôm, nàng hỏi cô:

"Cậu thích tớ từ lúc nào thế?"

Lisa cúi đầu mỉm cười không muốn trả lời.

"Rốt cuộc là từ lúc nào vậy?"

Jennie truy hỏi đến cùng, Lisa không trốn tránh được, mới nói: Ngày đầu tiên bước vào trường cấp hai, cảm thấy ngôi trường này to rộng và áp lực, những gương mặt xa lạ trông thật lạnh lùng và xa cách. Rồi bỗng nhiên, cô nhìn thấy trên bãi cỏ có một nhóm bạn đang ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, trong đó có Jennie. Nàng vừa nói một câu, cả đám bạn liền cười ha hả, nàng cũng cười.

Bầu trời trong xanh, bãi cỏ xanh biếc, nụ cười xán lạn, rực rỡ của nàng khiến tâm trạng nặng nề của ai đó cũng trở nên yêu đời.( Vì ngày hôm đó gặp em bầu trời màu xanh, nên tôi đem long yêu luôn màu xanh )

Trên con đường trở về nhà sau buổi tự học mỗi tối đều xuất hiện bóng dáng của Lisa và nàng.

Lúc đó, họ có biết bao nhiêu chuyện để nói, có bao nhiêu niềm vui để cười.

Lisa thích viễn cảnh tương lai, thường nói rằng: "Jennie ah, khi nào chúng ta thi đỗ vào Đại học Hàng không, mỗi kỳ nghỉ hè, tôi sẽ đưa cậu đi du lịch, tôi sẽ dẫn cậu đến Núi Songnisan[1], dẫn cậu đến làng dân tộc  Seongeup, Jeju [2], còn đến cả tháp Eiffel ở Paris, bến sông băng ở Iceland..."

[1] Núi Songnisan Nằm phía Bắc tỉnh Chungcheong, núi Songnisan thật sự có một cảnh quang thiên nhiên tuyệt đẹp. Đặc biệt là vào mùa thu, khi lá cây chuyển sang màu đỏ và nằm xen lẫn các tảng đá có hình thù kỳ lạ. Du khách còn có cơ hội nhìn thấy bức tượng Phật cao 33 mét được bao phủ trong lá vàng thơ mộng.

[2] Làng dân tộc Seongeup. Nơi đây được ví như là bảo tàng ngoài trời, tái hiện lại một cách sống động và chân thực nhất cuộc sống của người dân dưới thời Seongeup và ngôi làng được dùng làm bối cảnh chính cho bộ phim “Nàng Dae Jang Geum”. ( Vì Lisa từng mê phim này và muốn đc mặc Hanbok nhưng vì Hanbok lúc đó mắc quá nên mẹ em đã tự may cho em nên tui dùng bối cảnh này để mô tả😁)

Nàng thì luôn cảm thấy viễn cảnh đó đẹp nhưng xa xôi quá. Điều nàng muốn chỉ là được nắm tay nhau như thế này, cho dù đến điểm cuối của con đường cũng không phải tách ra.

Yêu sớm ở độ tuổi thanh xuân, lúc mới bắt đầu thì rất đẹp, nhưng trong quá trình yêu lại luôn gặp phải lễ giáo hà khắc của cha mẹ, thầy cô, nên kết cục luôn rất bi thương.

Câu chuyện của họ đương nhiên không thoát khỏi những áp đặt của lề lối bảo thủ, phong kiến.

Lớp chuyên không giống như lớp thường, giữa nam sinh và nữ sinh chỉ cần có chút động tĩnh như "gió thổi qua ngọn cỏ" cũng sẽ lập tức bị giáo viên chủ nhiệm đặc biệt để ý, huống hồ là chuyện yêu đương nữ-nữ . Huồng hồ chi Lalisa lại được thầy cô vô cùng kỳ vọng.

Buổi sáng hôm đó, Jennie thấy bụng đau dữ dội. Lisa mang bữa sáng đến cho nàng ăn, nàng cũng không đụng một miếng, mệt mỏi nằm gục trên bàn.

Lisa thương quá, chẳng để ý trong lớp có bao nhiêu bạn, cứ thế ngồi xuống bên cạnh nàng, quan tâm hỏi:

"Sao thế? Cậu khó chịu chỗ nào?"

"Tớ đau bụng quá!" Jennie mệt mỏi nói.

"Ăn đồ bị hỏng à?" Vừa nói cậu vừa đưa tay ra nắm lấy bàn tay đã đầm đìa mồ hôi của nàng. "Tớ đưa cậu đi bệnh viện khám nhé!"

"Không cần đâu. Tớ thấy hơi lạnh... Tay của cậu nóng chườm cho tớ được không?"

Nếu là thường ngày, Lisa nhất định sẽ không có hành động thân mật như thế, nhưng vì lo lắng quá nên cô chẳng nghĩ ngợi gì, đặt ngay tay lên phần bụng dưới của Jennie.

Cử chỉ quá thân mật đó bị nhiều bạn tận mắt chứng kiến, cô giáo chủ nhiệm biết tin thì đùng đùng nổi giận.

Sau giờ học, bọn họ bị gọi lên văn phòng giáo viên.

Sau khi phê bình nghiêm khắc một hồi, cô giáo chủ nhiệm nói với giọng không cho bất cứ ai phản đối: "Các em lập tức chia tay đi."

"Thưa cô, chúng em biết sai rồi, chúng em..." Jennie đau bụng quá, chỉ muốn đồng ý lấy lệ để mau chóng rời đi, ai ngờ nàng chưa kịp thốt nên lời thì Lalisa đã lập tức nói như đinh đóng cột:

"Chúng em sẽ không chia tay đâu ạ."

Jennie kinh ngạc nhìn người bên cạnh và bỗng nhớ lại hồi học cấp hai, cô cũng đứng chắn trước mặt nàng, nói:

"Thưa cô, đây là trách nhiệm của em ạ!"

Đối diện với bóng dáng cao lớn của cô, nàng dường như cũng được tiếp thêm sức mạnh, tin rằng nàng và cô sẽ không bao giờ xa nhau.

Một tiếng sau đó, đối mặt với những lời cảnh cáo, phê bình, khuyên nhủ của cô giáo chủ nhiệm, chủ nhiệm của khối, phó hiệu trưởng, họ vẫn không chịu lùi bước hay thỏa hiệp.

Tiếp sau đó, Lisa bị ba của cô lôi đi, còn lại Kim Jennie và mẹ của nàng. Cô giáo chủ nhiệm không nể nang gì, nói với mẹ nàng:

"Chị dạy con kiểu gì vậy, chẳng có chút tự trọng gì cả. Cô bé không đi ăn sáng là vì muốn được nữ sinh trong lớp đụng chạm đấy, là NỮ SINH đấy thưa chị... Bản thân không muốn cố gắng cũng được, nhưng lại làm ảnh hưởng đến một học sinh giỏi giang như Lalisa, người ta là mầm non của trường Đại học YG!"

Thấy từ khoé mắt mẹ lăn ra những giọt nước mắt, Jennie ôm bụng không nói câu nào.

Cuối cùng, mẹ của Jennie hứa chắc chắn rằng nhất định sẽ bắt nàng rời xa Lisa, như thế họ mới thoát được khỏi sự tra tấn tinh thần của cô giáo và trở về nhà.

Tuy nhiên, ác mộng chưa kết thúc khi họ về đến nhà.

Tối hôm đó, Jennie không những bị mẹ mắng, mẹ đánh, mà còn bị uy hiếp. Mẹ nói: "Nếu mày không chia tay con bé đó, không chấm dứt cái thứ tình cảm bệnh hoạn này mẹ sẽ chuyển mày đến trường hạng hai, để chúng mày không còn cơ hội gặp nhau nữa."

Nàng ôm hai má nóng bừng, nói: "Chuyển trường chúng con cũng không chia tay nhau đâu! Cho dù mẹ không cho con học cấp ba nữa thì con cũng sẽ không chia tay với cậu ấy!"

Mẹ bị nàng làm cho tức quá, đóng sầm cửa bước ra ngoài.

Đó là khó khăn mà nàng chưa từng trải qua, nàng như bị tất cả mọi người ghét bỏ, khinh bỉ. Nhưng nàng không hối hận, chỉ cần nhớ đến ánh mắt dịu dàng của Lisa, nghĩ đến tương lai của họ thì tất cả nỗi đau và sự nhục nhã này không quan trọng.

Ngày hôm sau, Jennie đến lớp với đôi mắt đỏ mọng, nhìn thấy Lisa vẫn nở nụ cười xán lạn. "Tối qua tớ chưa làm bài tập, cậu làm chưa? Cho tớ chép với."

Lisa lắc đầu, rồi cuối xuống tiếp tục làm bài.

Một lát sau, cậu đưa vở bài tập cho nàng. Nàng mừng rỡ giở ra xem thì nhìn thấy có một mẩu giấy nhỏ kẹp ở giữa:

[Tối nay sau khi học xong, tớ đợi cậu ở bãi đất trống sau trường.]

Chật vật mãi mới hết một ngày học, Jennie vội vã chạy đến chỗ hẹn, một lúc lâu sau, Lisa mới đạp xe đến.

Lisa nói: "Tớ nghe nói mẹ cậu sắp chuyển trường cho cậu."

"Ừ." Jennie cố tình tỏ ra không quan tâm. "Mẹ tớ uy hiếp tớ, mẹ nói nếu chúng ta không chia tay, mẹ sẽ bắt tớ chuyển trường. Chuyển thì chuyển, dù sao cũng chỉ còn một năm cuối cùng, tớ học ở đâu cũng như nhau mà thôi."

"Nini..." . Nàng không ngờ, câu nói tiếp theo của Lisa lại là. "Bọn mình chia tay thôi!"

Nàng ngẩn người, tin chắc là mình nghe nhầm bèn hỏi lại lần nữa: "Cậu nói gì cơ?"

"Chúng mình chia tay đi!"

Nhìn Lisa trước mặt đã từng tạo cho nàng niềm tin vững vàng nhất, nàng vẫn không thể nào tin cô muốn chia tay mình,  tuy nhiên một người mạnh mẽ như nàng không cho phép bản thân hỏi lại thêm lần nữa.

Cùng với nỗi đau đớn là cảm giác thật nực cười, vừa nãy nàng còn mạnh miệng nói với mẹ: "Chuyển trường chúng con cũng không chia tay nhau đâu." Bây giờ thì chia tay rồi đấy, thật nực cười biết bao!

Cố gắng chịu đựng nỗi đau thấm vào từng thớ thịt, nàng mạnh mẽ hơn ban đầu nói: "Được!" Rồi quay người bước đi.

Ai ngờ vừa bước được hai bước thì nghe thấy Lisa nói to phía sau:

"KIM JENNIE, đợi chúng ta thi đỗ đại học, tớ sẽ theo đuổi cậu một lần nữa!"

Trái tim bỗng nhiên ngừng đập, bước chân của nàng cũng ngừng lại.

Jennie kích động quay phắt người lại hỏi cô:

"Đợi đến lúc đỗ đại học, sao cậu biết cậu vẫn còn có thể theo đuổi tớ? Nhỡ không theo đuổi được thì sao?"

"Thật thế sao?"

Nàng cười: "Không!"

Lisa cũng cười. "Tớ biết mà!"

Đó là lần đầu tiên nàng tin họ có tương lai. Nàng tin họ sẽ thi đỗ vào cùng một trường đại học, làm cùng một thành phố, có một gia đình nhỏ hạnh phúc, sớm chiều bên nhau, mãi không rời xa.

Vì mục tiêu này, Jennie bằng lòng làm mọi thứ, cho dù là "không cùng chung lối" với Lisa, cho dù là phải cố gắng hết sức mình.

Kết quả kỳ thi cuối năm lớp mười một, Lisa đứng thứ nhất toàn thành phố, còn nàng đứng thứ mười của lớp.

Mặc dù kết quả chênh lệch khá lớn, nhưng nàng tin chỉ cần cố gắng thì nàng chắc chắn sẽ cùng Lisa thi đỗ đại học.

Jennie không còn đọc truyện ngôn tình hay nam sinh nữ sinh, hay truyện tranh nữa , mà mỗi lần đi nhà sách, nàng đều mua rất nhiều cuốn sách ôn thi .

Nàng chăm chỉ làm đề luyện thi, vì nàng tin họ có tương lai, nhất định là như thế!

Nghe xong câu chuyện của Kim Jennie, đêm đã khuya hơn.

Tôi nói với Jennie: "Tôi dẫn em đi gặp Lalisa nhé, tôi nghĩ em ấy rất muốn gặp em."

Cô bé lắc đầu: "Em không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu ấy."

"..."

"Bác sĩ Chaeyoung, còn một tuần nữa là thi đại học rồi, cậu ấy có thể tham gia thi không ạ?"

Tôi hít sâu một hơi, tôi đã từng rất căm ghét sự dối trá.

Tôi cho rằng trong thế giới này không có gì là không thể thẳng thắn đối diện, nhưng khi trở thành bác sĩ rồi, việc đối diện với những bệnh nhân bị bệnh tật giày vò, đối diện với người nhà bệnh nhân vô cùng đau khổ, tôi mới hiểu được rằng, một vài lời nói dối trá hay lừa gạt là bất đắc dĩ, là để bảo vệ, là thể hiện tình yêu thương sâu sắc!

Tôi nói với Jennie : "Mặc dù bệnh của em ấy vẫn chưa hoàn toàn chữa khỏi, nhưng tôi sẽ cho em ấy nghỉ phép ba ngày để đi thi. Với thành tích học tập của em ấy thì cho dù có không được khỏe vẫn có thể thi đỗ vào trường Đại học Hàng không Seoul."

Cô bé rất vui, luôn miệng nói với tôi:

"Cảm ơn bác sĩ!"

Tôi đứng dậy, nói: "Muộn quá rồi, em vào văn phòng của tôi ngủ đi. Có tinh thần thì ngày mai mới học tập tốt được!"

"Cảm ơn bác sĩ! Chị là một bác sĩ tốt!"

Câu nói này, tôi đã nghe rất nhiều, rất nhiều lần rồi.

Tôi luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Tôi không phải là một bác sĩ tốt, người kéo bệnh nhân trở về từ cái chết mới là bác sĩ tốt, còn tôi chỉ được coi là một người tốt, vì có thể đưa bệnh nhân lên chuyến tàu cuối thuộc về họ...

Một tuần sau, Lisa trở về sau kỳ thi đại học, đến văn phòng của tôi - Văn phòng bác sĩ Park Chaeyoung thuộc khoa Ung bướu.

Tôi kinh ngạc nhìn em ấy. "Sao em lại biết văn phòng của tôi?"

Lisa nói: "Lần đầu tiên bác sĩ đến phòng bệnh của em, em đã bảo bạn em hỏi thăm về bác sĩ."

"..."

Em ấy cười, nói: "Em nghe nói bác sĩ là người tốt tính nhất khoa Ung bướu, Chủ nhiệm khoa lúc nào cũng giao bệnh nhân vô phương cứu chữa cho bác sĩ, vì bác sĩ rất biết chăm sóc người khác."

Câu nói này là của người khác, nhưng từ miệng Lisa nói ra lại giống như mũi kiếm, mũi đao sắc nhọn đâm vào tim tôi.

Tôi không thể thốt nên lời.

Em ấy lại hỏi tôi: "Bác sĩ Chaeyoung , bác sĩ có thể nói cho em biết sự thật là em mắc bệnh gì không?"

"Ung thư xương. Vì phát hiện quá muộn, tế bào ung thư đã lan đến phổi và bạch huyết."

Lisa trầm mặc hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên, hỏi tôi:

"Em còn sống được bao lâu nữa?"

"Tôi cũng không biết." Lần này thì tôi nói thật. "Ngoài bản thân em ra, không ai biết em có thể sống được bao lâu."

Có thể là một tuần, có thể là một tháng, nhưng không thể sống được đến một năm.

Lisa gật đầu, nói: "Em có thể xin phép bác sĩ nghỉ phép một tuần không? Em muốn dẫn bạn gái em đi Trung Quốc, sau đó đi thánh hồ Lhamo Latso[1], nhiều nhất chỉ một tuần thôi, rồi em nhất định sẽ về."

[1] Hồ nước được tôn kính là thiêng liêng nhất với người Tây Tạng. Thánh hồ Lhamo Latso có diện tích khoảng 2km², hình bầu dục, nằm ở độ cao hơn 5.000m trên mực nước biển và được bao quanh bởi các dãy núi cao.

Nhắc đến Lhamo Latso, tôi lại nhớ đến một truyền thuyết, nghe nói những người yêu nhau có thể nhìn thấy kiếp này và kiếp sau của họ ở trong hồ nước ấy.

Kiếp này chưa có tình duyên thì có thể tiếp tục ở kiếp sau.

Tôi gật đầu nói: "Được, đi đi!"

"Cảm ơn bác sĩ! Chị là một bác sĩ tốt!"

Tôi không phải là bác sĩ tốt, tôi chỉ có thể tiễn em ấy lên chuyến tàu cuối mà thôi...

Ba tháng sau, tôi nhìn thấy Jennie trong tang lễ của Lisa.

Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài qua vai, xinh đẹp đến mức khiến người ta lần đầu gặp khó có thể quên.

Nàng khẽ đặt mô hình của mười chiếc máy bay chiến đấu và hai tờ giấy thông báo trúng tuyển của trường Đại học Hàng không Seoul bên cạnh di ảnh của Lisa.

Một tờ giấy viết tên của Lisa, một tờ giấy viết tên của Jennie. Nàng không rơi nước mắt mà cười nói với người đã vĩnh viễn yên nghỉ:

"Lisa yah , tớ đỗ vào chuyên ngành thiết bị bay chất lượng và đáng tin cậy của trường Đại học Hàng không Seoul rồi, lý tưởng của cậu, tớ sẽ giúp cậu thực hiện..."

Jennie mỉm cười quay người rời khỏi nơi tổ chức tang lễ.

Tang lễ kết thúc, mọi người đều rời đi. Trên đường trở về, tôi lại nhìn thấy Kim Jennie, cô bé đang quỳ trên bãi cỏ ven đường khóc nức nở, rất lâu, rất lâu...

Tôi bỗng nhớ đến bức thư Lalisa đã để lại trước khi mất.

"Cảm ơn thời gian đã đối với tôi rất dịu dàng.

Cảm ơn cuộc đời đã yêu thương quý mến tôi.

Tạm thời,

Tôi sẽ đến điểm đích đợi cậu trước.

Trên đường đến đó

Cậu không cần phải vội,

Đừng quên thưởng thức cảnh đẹp ven đường..."

LaLiSa Manoban.


...END...

************************************

  Cuộc sống là vậy. Đôi khi chúng ta sẽ không thể nào biết được khi sớm mai tỉnh giấc điều gì sẽ xảy đến với mình. Một điều bất ngờ nào đó. Một bất ngờ hạnh phúc cũng có thể là một bất ngờ khiến ta đau đớn ngã quỵ . Mỗi người sống trên đời đều có thời hạn , chỉ là dài hay ngắn mà thôi. Khoảnh khắc khi ta biết được rằng người thân yêu nhất của mình chỉ còn bên mình một khoảng thời gian lúc đó ta mới nhận ra bao lâu rồi ta không trân quý họ, ta không thể hiện tình yêu ta dành cho họ nhiều như thế nào. Có người may mắn được chăm sóc , bên cạnh đến khi nhìn người thân yêu trút hơi thở cuối cùng, cũng có người chẳng có cơ hội được nhìn lần cuối . Khoảnh khắc nào cũng đau đớn cả , khoảnh khắc nào cũng dày vò chúng ta đến suốt cuộc đời cả. Ai cũng có thể nói , mọi chuyện rồi sẽ qua, mọi thứ rồi sẽ lại ổn. Đúng nó sẽ ổn thôi, chỉ là đừng chạm đến. Hãy trân trọng từng phút từng giây quý giá các bạn có được bên gia đình , bên ba mẹ mình vì chẳng thể nào biết được một sớm mai thức dậy bạn ko còn được nhìn thấy họ nữa, chẳng còn được nghe những lời rầy la , khuyên nhủ, những cuộc gọi hỏi thăm bạn thế nào, hay chờ bạn đi chơi, đi làm về . Mọi thứ sẽ chỉ còn trong tiềm thức của chính mình. Hãy yêu khi còn có thể được yêu, giống như bệnh hãy uống thuốc vì khi bạn còn uống thuốc đc tức là bạn còn cơ hội khoẻ mạnh. Hãy sống thật tốt, thật vui vẻ, thanh xuân mỗi người chỉ có 1 lần, cha mẹ cũng chỉ có duy nhất. Đừng vội sống theo lối sống còn trẻ cứ sai đi vì cuộc đời cho phép. Không nên như thế, tuổi trẻ chỉ đến 1 lần , đến khi bạn nhận ra mình đã sai ntn thì bạn không còn cơ hội để quay lại khoảnh khắc đó để sữa cái lỗi sai ấy thêm lần nào nữa. Hãy là chính mình, hãy sống và yêu thương thật nhiều. Cho đi điều tốt đẹp bạn sẽ nhận lại điều tốt đẹp 🙂

JayK🙂

1/7/2021

Nhớ 🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro