Chương 1 : Thành phố bị phong tỏa rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố bị phong tỏa rồi.

Tôi kéo tấm chăn màu lông chuột quanh người, ngồi sâu hơn vào băng ghế gỗ lạnh tanh. Tàu đông, một bên tai nghe tiếng động cơ ồn ã chạy, một bên là tiếng thở nặng nề của hàng trăm con người chen chúc. Sau những lớp khẩu trang dày cộm, ai nấy đều đang cố gắng đương đầu với nỗi sợ vô hình đang treo lơ lửng trên đầu.

Mọi nơi giờ đang cắt giảm tiêu thụ điện. Tàu chỉ đủ nhiên liệu chạy, xung quanh tối om. Đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có bóng đêm và những lùm cây xa dần chạy dài tít tắp. Thành phố từng tràn ngập trong ánh nắng ấm áp của tháng Tám giờ đây u ám và ủ rũ, tựa như thứ dịch bệnh tai quái kia không chỉ tác động đến con người.

Kéo khẩu trang sát lại vào sống mũi lần thứ năm trong một phút trở lại đây, tôi khoanh tay, dựa đầu lên kính chắn gió, chập chờn muốn đi vào giấc ngủ. Đây là chuyến thứ hai Chính phủ dùng để sơ tán người dân từ thành phố B đến vùng nông thôn M, được một phần năm tổng số dân cư toàn thành phố. Những người trên chuyến tàu này đều thuộc vào dạng khá giả, thậm chí còn có con cái của Bộ Trưởng và nhiều cán bộ cấp cao khác. Điều đó không đồng nghĩa với việc tôi nằm trong số mấy nhân vật quan trọng ấy, chỉ đơn giản là một nhà nghiên cứu khoa học được Ủy ban thành phố tạo điều kiện rời đi trước mà thôi.

Tôi bị giật mình bởi sàn xe một lần nữa rung lắc, và lần này thì mạnh hơn mọi lần khác. Con tàu đã dừng hẳn lại, tôi tự nhủ, lần thứ ba trong hai mươi tám tiếng trở lại đây. Lần đầu tiên đã khiến mọi người ầm ĩ một phen, song giờ cũng chẳng ai để tâm nữa. Người nào người nấy đều mệt mỏi vì chuyến hành trình dài gần 300 km mà như kéo dài đến cả năm. Điện thoại đã tắt nguồn để tránh hao pin, tôi cúi đầu xem đồng hồ trên cổ tay nhờ chút lân quang còn sót lại. Hơn ba giờ sáng. Quấn thêm một vòng chăn, tôi nghĩ nên tìm cho mình một chút đồ uống nóng. Tháng Bảy năm nay chưa bao giờ nóng đến thế, cũng như tháng Mười Một chưa bao giờ lạnh đến thế này.

Ở quầy không có người phục vụ. Tôi lần mò châm một cây nến, tìm được một cái cốc giấy trắng trong túi zip và ít bột cacao ở bên cạnh. Phích không còn nước nóng, tôi vặn nước vào chiếc ấm con, bắc lên bếp ga đun.

Tôi đã từng thấy hình ảnh này trong băng đĩa ngày xưa của mẹ, có thể chúng không quá cũ kĩ, nhưng đối với phần lớn con người ở thời đại này với tất cả đồ dùng bằng điện, đó coi như đã là một sự mới lạ. Tất nhiên nó không phải lần đầu thực hành của tôi, bởi ba tháng trở lại đây thỉnh thoảng thành phố bị mất điện để tập trung cung cấp cho bệnh viện, tôi cũng từng dùng những thứ tương tự vậy.

"Cô quên chưa mở van ga."

Một giọng nói vang lên trong bóng tối, trầm thấp đến nỗi ngay sau đó tựa như hoà tan thành mực đen tô lên cảnh vật. Tôi đánh mắt ra xung quanh. Có một tia sáng lóe lên, hơi tối, sáng, rồi mờ dần trong khói trắng lơ lửng.

Biết người đó đã và sẽ đứng thêm một lúc, thậm chí là lâu, tôi bình thản quay trở vào với bình ga, làm theo những gì chàng trai nói.

"Nếu đã muốn chết như vậy, sao anh không ở lại đi?"

Tôi vốn không thuộc dạng tọc mạch, chỉ là không hiểu được khoảnh khắc ấy mình lại dễ dàng bật thốt một câu mỉa mai độc địa như vậy mà không có một chút suy nghĩ xấu hổ hay tội lỗi nào.

Chàng trai đứng tựa vai vào thành tàu, mặc bộ đồ đen từ đầu đến chân, dáng người cao gầy, mặt hướng về phía cửa sổ đang mở, thi thoảng lại nhả một ngụm khói thuốc lá. Nghe xong câu ấy, hắn có vẻ khựng lại vài giây, song không hề có ý định dừng lại. Đầu lọc lại sáng thêm một lần nữa.

Không có gì làm, vậy là tôi tiếp tục đứng nhìn như vậy. Mắt đã quen dần với bóng tối, cộng thêm ánh nến lập lòe sau lưng, tôi có thể nhìn ra vài đường nét nam tính khác của chàng trai, chẳng hạn như yết hầu nhô lên trên chiếc cổ lọ rộng, hay quai hàm góc cạnh và sống mũi cao thẳng.

Cho đến khi ấm nước reo, hắn cũng không nói năng gì, đầu lọc cũng đã ngắn đến đầu ngón tay. Thật ra cũng chẳng mong chờ gì từ đối phương, tôi điềm đạm rời mắt, quay qua rót nước vào cốc đã có sẵn bột pha, mùi cacao được hun chảy lập tức ngào ngạt bốc lên thơm phức. Theo thói quen, tôi lấy ống tay áo lau miệng cốc trước khi uống.

"Nếu đã sợ chết như vậy, sao còn dùng đồ nơi công cộng?"

Âm thanh lần thứ hai vang lên, bây giờ cảm xúc rõ ràng hơn: trả đũa.

Tôi thầm đảo mắt.

"Đều là đồ đã tiệt trùng qua. Hơn nữa trên tàu người đã được kiểm tra nghiêm ngặt một lượt."

"Nên cô vẫn đeo khẩu trang."

"Đấy là khuyến cáo của chính phủ."

"Nếu đã không có người bệnh thì chẳng phải là một hành động thừa thãi sao?"

"Đâu thể khẳng định chắc nịch như thế? Ít ra con người có ý thức phòng bệnh hơn nhiều với những kẻ biết rõ nguy hiểm là gì vẫn lao vào."

Chẳng biết từ lúc nào cuộc trò chuyện của chúng tôi lại biến thành cuộc đua "ai có lí hơn", hoặc ít nhất với tôi là như thế. Kẻ Lạ Mặt không tiếp lời, nghe xong chỉ khẽ cười khẩy một cái, dụi đầu lọc xuống chiếc bàn gần đó trước khi vứt mẩu vụn còn lại qua cửa sổ; kế rút từ trong túi áo ra một chiếc khẩu trang, thong thả đeo lên. Tôi không nghĩ đó sẽ là người dễ dàng chấm dứt cuộc tranh luận cho đến khi hắn cứ thế bước ngược trở lại khoang tàu ngủ, lướt qua.

Nhìn xuống cốc cacao, một cảm giác nhộn nhạo trong bụng... Thẳng tay đổ nước xuống bồn rửa, tôi vò cốc ném vào sọt rác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro