Chương 2 : Dịch bệnh đã được gần một năm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch bệnh đã được gần một năm.

Trong tháng đầu tiên, chỉ năm người có triệu chứng bệnh. Ban đầu, mọi người đều thấy không có vấn đề gì đến vì với bọn họ lúc bấy giờ, y học là một thứ gì đó nằm trong tầm tay. Ngoài ung thư và AIDS, bất kì loại bệnh nào khiến con người sốt, ho, khó thở cũng đều có thể coi như cảm cúm thông thường. Họ đơn giản tự uống thuốc hạ sốt ở nhà, cùng lắm là đến bệnh viện để bác sĩ truyền nước. Chẳng ai tự nhiên đi xét nghiệm máu vì chẳng ai nghĩ những triệu chứng mình đã từng hừ mũi coi thường lại mang tới một căn bệnh chết người và có khả năng lây nhiễm đến 40% vậy; thậm chí lúc biết rồi thì với niềm tin bất diệt của những con người ở thế kỉ "tiên tiến nhất", mọi người vẫn chưa để tâm quá nhiều. Chỉ đến khi chứng kiến chính những người thân cận nhất của mình ngã xuống, tiếng hú của còi báo động mới lọt vào tai họ.

Như một đồ thị hàm số, trong hàng tỉ năm của Trái Đất, thời gian con người ở đỉnh cao của kinh tế, y học... thật ra rất ngắn; đùng một cái thì đã chuyển tiếp sang đỉnh dưới của parabol.

Tàu bắt đầu rời bánh, êm ả hơn so với lúc dừng nhưng cũng đủ khiến tôi tỉnh giấc.

Trời đã về rạng sáng.

Để an toàn, mỗi người đều có cho mình một màn ngăn cách bằng thủy tinh với người khác trên băng ghế có 3 chỗ. Người ngồi bên phải tôi vẫn ngủ mê mệt từ tối đến giờ, đầu dựa vào tấm kính, có vẻ như chưa hề thay đổi tư thế. Điều đó đã làm tôi có nhiều khoảnh khắc có suy nghĩ nếu như kiểm an của tàu không đủ cẩn thận, và người bên cạnh tôi thậm chí đã chết mà không ai biết, máu đã chảy đầy miệng chị ta sau lớp khẩu trang đen ngòm, thì tương lai tôi sẽ phải làm thế nào. Đó quả thật là một suy nghĩ hoàn toàn quái gở, nhờ kẻ Muốn Chết nào đó gợi nhắc.

Khẽ nuốt xuống, tôi nhận ra cổ họng mình đã khô khốc kể từ lúc đổ cốc cacao đấy đi, tự nhận thấy bản thân là một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ. Thở dài, tôi gấp đơn giản chiếc chăn mỏng đặt qua một bên, đi xuống quầy lần hai.

Năm giờ đúng, đã có vài người đang ngồi trên bàn ăn sáng. Rất ít tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng dao nĩa quẹt vào nhau. Tôi lấy cho mình một phần bánh tam giác có lẽ mới được hâm lại không bao lâu sau khi tôi từ nơi này rời đi, cùng với một chai nước ép hoa quả, ngồi xuống chiếc bàn gần đó.

Bảy giờ, toa nhà ăn trở nên đông đúc. Bảo an bắt đầu đến và thuyết phục những người đã dùng xong hoặc gần xong bữa rời đi. Vốn là một người có ý thức vì cộng đồng, song chỉ vì một thứ tiềm thức chết tiệt nào đó đã khiến tôi trở thành đối tượng ngược lại với suy nghĩ và bản chất của mình. Tôi thậm chí còn không nên nghĩ tới việc sẽ gặp lại chàng trai kia.

Và cho đến khi xuống tàu, tôi rốt cuộc cũng trút bỏ được suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Mẹ của tôi lúc nhỏ sống ở vùng nông thôn. Bà từng kể rằng hồi đó thỉnh thoảng ở nông thôn lại mất điện, cũng bảo rằng thành phố thì chẳng bao giờ phải lo gì, có điện quanh năm. Giờ thì ngược lại. Thành phố phải thường xuyên cắt điện các khu dân cư, còn nông thôn trở thành nơi đầy đủ nhất. Đúng ra trên thế giới không còn nhiều nông thôn nên khái niệm này đang biến mất dần, nhưng tôi vẫn thích gọi như thế. Nó có chút gì đó cổ kính và khác biệt.

Tất nhiên tên gọi ngoài việc gây ra cảm giác cho chính mình thì chả có tác dụng gì nhiều, vì khi bước chân xuống, không có thứ gì khiến tôi hình dung ra như những gì mẹ đã kể. Không có đồng cỏ thênh thang, không có suối, hồ là hồ nhân tạo, vẫn là cao ốc, nhà máy và các khu biệt lập.

Cũng như mọi người, tôi được sắp xếp ở trong mỗi một căn phòng hộp nho nhỏ có giường và tủ đồ, còn đâu sinh hoạt cá nhân hay ăn uống đều ở khu tập thể. Mong rằng chuyện này sẽ diễn ra trong khoảng một tháng như người quản lí đã nói, khi chính phủ đã kiểm soát được những người mắc bệnh và khử trùng toàn thành phố, nếu không tôi tin chắc bản thân không thể sống sót được. Tôi không thích nhiều người một-chút-nào.

Sắp xếp chỗ ở và đồ đạc xong xuôi thì trời đã qua hoàng hôn. Vừa nãy có bảo an đến nhắc bữa ăn tối, đến giờ tôi có phản ứng lại thì cũng đã qua hơn tiếng. Dù sao cũng không đói, tôi ưu tiên cho việc tắm rửa hơn.

Ở đây chỉ có nhà tắm công cộng, vách thành sáu buồng nhỏ mỗi bên. Cầm theo quần áo, khăn bông, một gói dầu gội đầu và một gói sữa tắm, tôi tìm cho mình một phòng ở gần cuối. Chỉ có duy nhất một tiếng nước chảy. Tôi không rõ vì thời điểm mình chọn vừa hay không phải giờ cao điểm, hay còn có nguyên nhân gì khác. Mỗi người đều có cách thư giãn riêng sau gần bốn mươi tám giờ mệt mỏi.

Bên trong khá sạch sẽ, có một vòi sen, một thanh treo quần áo. Tôi xoay vòi về phía tay trái, nước nóng phun ra sau tầm năm giây. Cũng không tệ như tưởng tượng tôi từng có trước khi sơ tán. Vậy là tôi đã, ngoài dự kiến, hoàn thành công việc vệ sinh cá nhân của mình trong gần bốn mươi phút.

Dãy hành lang ngoại thiên cứ mười khu mới có một bóng đèn nhỏ tỏa ánh sáng màu vàng nhạt. Xung quanh hoàn toàn là những căn phòng giống hệt nhau, tôi bước đi rất lâu, đầu óc có chút vất vưởng bởi ánh sáng mập mờ.

Lại hút thuốc.

Không ngờ rằng chưa đầy một ngày sau, tôi lại có thể gặp lại chàng trai ấy. Và càng không thể phủ nhận rằng, tim tôi đã run rẩy trong khoảnh khắc.

Dáng vẻ yêu thích của hắn có vẻ là tựa người lên thành một cái gì đó, đầu hơi ngẩng, rất thong dong nhả ra từng ngụm khói. Hiện giờ trước ánh đèn cách 4 dãy đằng sau và 6 dãy đằng trước, tôi cũng chưa nhìn ra thêm đường nét nào mới trên gương mặt góc cạnh đó, chỉ là không hiểu tại sao lại có cảm giác anh ta rất điển trai, hoặc cùng lắm cũng có chút ưa nhìn,  và chắc chắn sẽ có những nét vô cùng nam tính. Vẫn bộ đồ đen tuyền, gã dường như sẽ lẫn vào bóng đêm nếu không phải có những tia sáng ở đầu lọc lập lòe.

Tôi không biết liệu mình có nên lên tiếng, hay nếu nói thì nên nói gì. Sự tự nhiên, vô duyên đêm đó đều biến mất, tôi không còn mảnh dũng khí nào để trò chuyện với người đã khiến bản thân suy nghĩ cả một ngày trời như thế. Cũng vì không thường có cảm giác ấy, điều này thật sự đã khiến tôi trở nên ngập ngừng.

Coi như không nhìn thấy, tôi đi lướt tới, tập trung mở khóa phòng như nó là thứ tồn tại duy nhất hiện giờ.

"Tôi làm mất chìa khóa rồi."

Ngay khi định đóng cửa, tiếng nói chậm rãi vang lên. Trong khoảnh khắc tôi đã nghĩ không biết anh ta có còn nhớ mình không, và cũng trong khoảnh khắc ấy tôi chợt thấy đã có điều quái quỷ gì khiến tôi nhận ra anh ta trong bóng đêm vô tận như thế? Là kiểu hương vị quen thuộc trong không khí chăng? Điều đó thậm chí còn càng buồn cười hơn bởi tôi chỉ gặp anh ta có đúng một lần. Vậy là cái gì đây? Và quan trọng hơn, nếu anh ta không nhận ra tôi, tôi nên làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro