Chương 3 : Có mìn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi làm mất chìa khóa rồi."

Ngay khi định đóng cửa, tiếng nói chậm rãi vang lên. Trong khoảnh khắc tôi đã nghĩ không biết anh ta có còn nhớ mình không, và cũng trong khoảnh khắc ấy tôi chợt thấy đã có điều quái quỷ gì khiến tôi nhận ra anh ta trong bóng đêm vô tận như thế? Là kiểu hương vị quen thuộc trong không khí chăng? Điều đó thậm chí còn càng buồn cười hơn bởi tôi chỉ gặp anh ta có đúng một lần. Vậy là cái gì đây? Và quan trọng hơn, nếu anh ta không nhận ra tôi, tôi nên làm gì?

"Chìa khóa gì?" Tôi hỏi lại.

"Khóa phòng." Hắn đáp. Tôi hơi cau mày khó hiểu.

"Vậy thì anh cần đi tìm quản lí." Không phải ở đây nói nhảm với tôi.

"Trời rất lạnh."

Ngay cả khi tôi đã hạ quyết tâm tống người đàn ông chết tiệt này ra khỏi cuộc đời mình thì anh ta lại có vẻ sẽ không "buông tha". Lần nữa hé mở cánh cửa vừa khép lại, tôi thò đầu ra ngoài trong khi một tay lần về phía công tắc điện.

"Thì..?"

Đèn sáng.

Còn hắn đã đứng đối diện cửa phòng tôi.

Ồ, gã chắc hẳn phải đang đùa.

"Không." Nhưng thay vì để lộ sự lúng túng bởi tiếng trống trong ngực ngu ngốc của mình mình, ngoài mặt, tôi biết bản thân trông vô cùng bình tĩnh khi đứng chắn giữa khe cửa. "Nhớ không, tôi là cô gái khẩu trang anh từng gặp đấy."

Và thế là tôi đã nói ra trước khi kịp suy nghĩ kĩ hơn.

Thay vì nhìn thẳng vào mắt tôi như lần trước hay chỉ hai giây mới đây, chàng trai xuyên qua đỉnh đầu tôi nhìn vào bên trong, dường như đang tìm lỗ hổng để thực hiện hành vi của mình - không có sự cho phép của "chủ nhà". Tôi biết điều ấy có nghĩa là gì.

Tít.

Đó đáng ra sẽ là tiếng khóa cửa theo mong muốn của kẻ nào đó. Thay vào đó...

Tôi nhảy chồm ra ngoài. Người đối diện dường như đã đoán ra được, dù có thể thấy một chút ngỡ ngàng, nhưng hai tay đã dang lên phía trước, sẵn sàng ôm lấy tôi.

Một giây sau, tiếng nổ vang lên phía sau. Sóng xung kích khiến tôi quăng mình vào trước ngực anh ta.

Tiếng "tít" kia, chính là tiếng kích hoạt mìn nổ.

Văng xa tầm ba mét, anh chàng tiếp đất bằng lưng với tôi ở trên. Nếu không phải tiếng nổ vào giây trước đó làm tôi bị ù tai, tôi khẳng định mình sẽ nghe thấy tiếng da ma sát và thịt đập nặng nề xuống nền xi măng lạnh ngắt. Hơi nóng đằng trước và hơn hết từ đằng sau khiến đầu tôi choáng váng, bên dưới mi mắt chỉ có trăng và sao.

Sau đó tôi cảm nhận mình được đặt nằm ngửa. Dường như người đối diện đang nói chuyện nhưng trong tai tôi chỉ có tiếng rít kiểu dùng nĩa cào lên mặt đĩa sứ. Phía sau tôi rát cháy, cả người tê dại, cổ dường như gãy lìa.

Rồi tôi thiếp đi.

Phía trước là một mảng tối đen. Theo phản xạ, tôi đảo mắt vài lần để làm quen.

Nương theo thứ ánh sáng tù mù cùng mùi nước khử trùng nhàn nhạt, tôi đoán đây là một khu trạm xá nhỏ, tuy không được rộng rãi như bệnh viện song đủ yên tĩnh và sạch sẽ. Có hai giường bệnh được phủ ga trắng xóa phía tay phải, sau đó đến một chiếc bàn dài với một bình hoa ở trên, bên cạnh là cửa ra vào. Để tiết kiệm diện tích, bức tường cuối giường, cũng là chỗ duy nhất còn trống trong căn phòng là hàng dài kệ thuốc bằng nhôm có kính. Phía tay trái tôi là nguồn sáng duy nhất trong phòng - một cửa sổ hình vuông có rèm trắng, và dây truyền nước.

"Tỉnh rồi hả?"

Có tiếng người. Tôi theo phản xạ quay mạnh đầu, cổ như bị bẻ một nhát.

"Cứ từ từ." Tiếng bước chân nhanh hơn một chút. Người đàn ông lạ mặt - cũng chính là bác sĩ kia tiến gần lại, chỉnh băng cổ và đầu để tôi thoải mái hơn. Tôi nhắm mắt, hít sâu mấy hơi, đau đớn khiến trí óc của tôi được kích thích.

"Đã có chuyện... "

Tôi hỏi khi người bác sĩ trung niên lấy trong túi áo ra một chiếc đèn pin bằng ngón tay, bắt đầu soi vào mắt tôi. Ông có mái tóc màu muối tiêu cùng một đôi mắt già nua sau lớp kính dày trễ nơi sống mũi, rất có vẻ ấm áp của một lương y.

"Cô không nhớ gì hả?"

Tôi không điều khiển được phát ra tiếng rên rỉ sau khi ông cất đèn pin đi, đầu óc lại thoáng quay cuồng.

"Cũng không hẳn..." Tôi mím môi, dần cảm nhận được sự bỏng rát phía sau lưng. Người kia...

"Đau quá..." Tôi không nghĩ mình đã thốt ra điều đó cho đến khi nghe tiếng đáp lại.

"Tôi đã gọi cứu trợ. Chắc một chút nữa họ sẽ đến thôi."

Âm thanh vừa lạ vừa quen phát ra bên dưới. Cả người tôi đã tê dại không cảm giác, đến giờ mới phát hiện bản thân đang được cõng trên lưng một kẻ mình còn chưa biết tên kia.

"Vậy sao chúng ta không đợi ở đó? Anh hình như cũng bị thương..." Khoảnh khắc đó tôi không nhớ nhiều chuyện cho lắm, chỉ là tự nhiên thốt ra vậy, thậm chí cũng không thắc mắc sao hai người lại ở trong hoàn cảnh này.

"Muốn nhanh hơn thôi. Hơn nữa hung thủ còn có thể ở gần."

Tôi ù ù cạc cạc không hiểu anh ta đang đề cập thứ gì, cứ coi như anh ta đúng. Xung quanh chìm vào bóng tối trong phút chốc.

"Số hiệu của cô là gì?"

Người nọ đột ngột lên tiếng khiến tôi tỉnh lại khỏi giấc mộng ngắn. Lại có ánh sáng, nhưng tôi không chắc là do bản thân trước đấy đã nhắm mắt hay do ánh đèn trên đầu cứ nhập nhèm.

"Tôi không nghĩ mình cần phải nói cho anh về nó." Tôi gian nan nhíu mày. Có suy nghĩ nào đó lóe lên rằng tất cả đều thuộc sự sắp đặt của anh ta nhằm lấy lòng tin của tôi.

"Tôi chỉ đang muốn giúp cô thôi."

"Anh đóng đạt thật đấy."


Chương 4 sẽ được cập nhật vào ngày 7/11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro