Chương 4 : Số hiệu cũng là tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://youtu.be/Wu4aXrqQY-o

Làm được cái teaser nghiệp dư mà ưng quá hihi :>>

--Câu truyện ở bên dưới--

"Chuyện gì?" Giọng đối phương có vẻ bối rối.

"Chuyện anh là người của bọn họ."

Đối phương không đáp. Tôi không chắc đó là biểu hiện của chột dạ hay ngầm thừa nhận, nên tôi tự kết thúc:

"Cũng chả quan trọng."

"Cứ cho là như vậy đi." Song Người Lạ lại có vẻ không nắm bắt được tinh thần cuộc trò chuyện cho lắm. Tôi cũng không nghe ra cảm xúc khi anh ta nói câu này, hẳn là do đầu óc tôi đang dần mất đi sự tỉnh táo. "Thế thì cô mất gì nếu để tôi biết số hiệu của mình nhỉ?"

"Chẳng lẽ bọn họ không cung cấp nó cho anh?"

"Không."

"Nói số hiệu của anh trước đi."

"S071." Anh ta đáp rất nhanh hơn tôi tưởng.

"Hừm..." Bên cạnh cú sốc của kẻ thắng cuộc trong nháy mắt, tôi cố suy nghĩ xem giây trước đó mình muốn biết số hiệu của anh ta để làm gì. Một sự thật là, tôi đâu phải người có thẩm quyền tra thông tin?

Ở thời này, số hiệu đối với dân thường bọn tôi chẳng khác gì những cái tên như gần ba chục năm trước đây, chỉ dùng để gọi. Khoảng thời gian chính phủ đưa ra quyết định ấy, không ai là không phản đối; bởi mọi người hiển nhiên không thấu tỏ được, hoặc không được cho cơ hội để thấu tỏ nguồn cơn, cho đến hiện tại. Chữ cái đầu trong số hiệu chính là biểu hiện vùng miền của một người. Từ đó chỉ cần nhìn số hiệu, các cơ quan liền có thể nhận diện họ có từ vùng dịch đến, hay họ có thuộc khu vực có biến động chính trị/quân sự hay không, thậm chí tra ra họ hàng gốc gác, từng đi đâu mua gì... Một tác dụng nữa so với tên, đó là mỗi người được sinh ra với chỉ một số hiệu; bắt đầu từ tuổi vị thành niên, ảnh của họ đều có trong hệ thống của quốc gia; nên ngoài phẫu thẩm mĩ, không ai có thể mạo danh người khác cũng như tự tạo số hiệu giả. Nếu bạn vi phạm, hoặc nhẹ bạn sẽ bị phạt hành chính; không, trong cục diện rối rắm và đầy vấn đề xã hội thế này, bạn sẽ vào tù và chờ hình phạt của pháp luật. Thậm chí bạn là vô tội, nhưng chỉ cần họ tìm ra bất kì một hành vi được-cho là bất thường từ bạn, bạn sẽ lãnh án tử ngay.

"C029?"

Tôi tỉnh lại từ hồi ức.

"Ừm... Người đi cùng tôi, anh ta thế nào rồi?" Tôi có đôi chút ngập ngừng hỏi. Chỉ vài giây trở lại đây, tôi đã phân tích được tình huống khi ấy một cách cặn kẽ hơn. Bởi vậy, tôi không khỏi cảm thấy uất ức thay ân nhân của mình.

"Vậy là cô nhớ lại rồi đúng không?" Bác sĩ đứng thẳng người, đôi mắt cong cong.

"Vâng."

"Thế là ổn rồi." Ông đút tay vào túi. "Về chuyện kia, tôi nghe nói là do chập điện."

Tôi cau mày trong vô thức, không thể không liên tưởng đến tình huống "quen thuộc" trước đây.

"Hơi khó xảy ra." Người đàn ông nhìn tôi với nét mặt phức tạp. Tôi cũng không biết nói điều gì.

"Còn về cậu con trai." Bác sĩ lên tiếng phá vỡ sự im ắng. "Cậu ta vừa được băng bó xong thì đã đi với bảo an rồi."

"Bảo an?" Tôi lặp lại. Vụ việc nghiêm trọng ở mức độ ấy nhưng không có cảnh sát, chỉ có bảo an. Xem ra chuyện này sẽ thật sự không được truy cứu.

"Mọi chuyện ổn rồi chứ?" S071 xuất hiện ở cửa. 

Vừa thấy thấy anh ta, một cảm giác lóe lên trong đầu mà tôi không biết dùng từ gì để mô tả. 

Ngại ngùng, xấu hổ, biết ơn... yên lòng? 

Vị bác sĩ quay người, gật đầu chào lại, sau nâng mắt nhìn túi truyền nước, dặn dò:

"Tôi sẽ bảo y tá thay túi truyền cho cô."

"Để tôi." S071 đã tiến gần. Anh đứng ở cuối giường, tay phải bó bột trắng treo trước ngực, ngoài ra không thấy thương tích nào hết.

Bác sĩ suy nghĩ trong giây lát rồi gật đầu:

"Ừm." Ông ấn công tắc ở đầu giường, bên trên lập tức rực sáng, tôi theo phản xạ nheo mắt lại. "Điện ở đây là tốt nhất đấy."

Rồi ông quay sang S071:

"Túi truyền ở kia."

Chỉ đạo xong xuôi, bác sĩ gật đầu chào tạm biệt.

"Anh từng làm y tá?" Tôi nhìn theo S071. Dưới ánh đèn tuýp trắng lóa, anh ta không quá trắng trẻo, thậm chí làn da có chút ngăm ngăm; tuy nhiên, tôi như cũ lại có ảo giác có một thứ ánh sáng đang phát ra từ người S071, rất đẹp. Anh khoác áo khoác da, khi giơ tay liền để lộ mặc một chiếc áo cộc, phần tay áo ôm lấy bắp tay căng chắc và cứng cỏi. Tôi dường như hình dung được mẫu người lý tưởng Lynn thường nhắc đến: "Khi mặc quần áo thì thư sinh, khi không thì cầm thú."

...

"Cũng không có gì khó." Chỉ bằng một tay, S071 đã mau chóng hoàn thành việc của mình, đứng nhìn xuống. Anh ta có hàng mày đậm, mi rất dài, sống mũi cao, môi không dầy không mỏng, cần cổ rắn rỏi. Tôi đã không kịp quan sát điều này trong hoàn cảnh trước đó, và giờ thì tôi phát hiện, linh cảm của bản thân quả không sai.

"Cảm ơn anh." Tôi cụp mắt, thầm mong mặt mình không nóng lên.

S071 không đáp, hơi cúi người kéo một chiếc ghế xếp dưới gầm giường, ngồi xuống.

"Ờ... Tôi là C029." Trong không khí tĩnh lặng, tôi chợt nhớ về những gì đã xảy ra tối hôm trước, nhận ra sau cả một cuộc trò chuyện, tôi vẫn chưa cho S071 câu trả lời anh ta cần.

"Ừ. Tôi biết rồi." S071 thản nhiên đáp.

"Cũng chẳng phải bí mật gì." Tôi thầm nhún vai. "Anh có bị thương nặng không?"

"Chỉ là xây xát ngoài da."

"Tay anh... bị gãy hả?" Mắt tôi đảo đến vị trí bột thạch cao.

"Bị bỏng và trật khớp thôi. Bác sĩ bảo băng bó vài ba ngày là ổn rồi."

"Ồ..."

Cuộc nói chuyện rơi vào ngượng ngập trong phút chốc.

"Chuyện hôm nay..." Mất một lúc S071 mới lên tiếng, hình như đã có dự định nhưng còn cân nhắc. "Cô đã từng gặp bao giờ chưa? Phản ứng của cô lúc đó, rất khác lạ."

Nhớ lại sự việc mới diễn ra cách đây không lâu, tôi cũng cơ bản đoán được nguyên do cho những gì mình trải qua. Và tuy rằng tôi không biết liệu S071 là ai, thì ít nhất, anh ta cũng đã cứu tôi. "Đã cứu" - hai chữ này không phải cứ nói là làm được. Lòng tin tuy không phải một thứ có thể tùy tiện cho đi, nhưng khi đối diện với sự thật, hoài nghi lại thật sự không mang nhiều ý nghĩa như trước đó nữa. Tôi không đánh giá quá cao giá trị của mình, tôi chỉ là coi trọng mạng sống. Có người muốn lấy mạng tôi, có người lại đánh cược sinh mệnh để bảo vệ tôi, kể cả có vì ý đồ gì, kể cả toàn thân tôi có khoác lên một lớp vỏ phòng bị, tôi vẫn cảm thấy mình có thể đưa tay cho anh ta.

"... Ba tháng trước, phòng thí nghiệm của tôi cũng phát nổ."

Tôi đưa mắt về phía S071. Anh ta ngả người về phía sau, hàng mày đen nhíu lại.

"Như trước đó cô từng nói, cô nghĩ tôi là người của bọn họ...?"

Tôi đờ người mất mấy giây, suýt quên mất lời buột miệng của mình. Đúng, tôi "có thể đưa tay", nhưng ở một mức độ nào đó. Huống chi, bản thân tôi còn chưa có gì để chắc chắn "bọn họ" là ai. Không nên luôn đặt mình trong ảo tưởng bị ám hại như thế, có phải không?

"Xin lỗi, lúc đó đầu óc tôi không được tỉnh táo." Tôi ngắt lời anh ta, biểu hiện đầy chột dạ.

"Chuyện này và lần đó, có liên quan?"


Chương 5 sẽ được cập nhật vào ngày 15/11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro