Chương 14 : Thất bại của tạo hóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỗ bị bỏng kia khó với quá..." Tôi thêm vào.

Hai tay tôi vô thức cuộn lại, trống ngực nện thình thịch.

S071 gật đầu.

Tôi đưa tuýp bôi sẹo cho S071, ngồi lên giường quay lưng lại, vén sau áo.

"Chỗ đấy là..." Tôi hơi quay đầu, vươn tay về sau cố gắng chỉ ra vị trí kia. S071 ngăn tôi lại:

"Tôi thấy rồi."

Không nghi ngờ gì, có vẻ như vết thương không được chăm sóc cẩn thận đó khá nổi bật.

S071 cũng ngồi xuống giường. Tôi nghe tiếng anh vặn mở nắp tuýp thuốc, tiếp tục tưởng tượng lượng kem được anh bóp ra trên đầu ngón tay trong khoảnh khắc im ắng, cuối cùng thế nào vẫn sớm vài giây. Tôi thậm chí phải tua lại nó thêm ba lần, mới thấy chất kem man mát chạm vào phần da dưới xương bả vai.

S071 xoa chậm, đầu ngón tay thi thoảng lướt nhẹ qua da tôi, hơi lạnh, có chút thô ráp. Tôi không nhận thức được thời gian đã trôi qua là nhanh hay chậm, song dường như tôi biết những chỗ có thể nhìn thấy sẹo đều đã có thuốc, ngoại trừ một phần nằm trong lãnh địa của dây áo con thì giờ phút này tôi lại không có dũng khí nhờ S071 tiếp tục. Kể cả vậy, để tự mở lời chấm dứt cũng là khó khăn.

"Còn một phần nữa." S071 đột ngột lên tiếng khiến tôi giật mình, da mặt bắt đầu cảm nhận được một luồng hơi nóng lan ra từ cổ. Một cảm giác bồn chồn, vừa khó chịu vừa có chút hưng phấn đến kì lạ. Tôi mím môi, thở ra một hơi:

"Để tôi..."

Tôi thả bàn tay đang vén áo của mình ra, định mở áo con. Tuy nhiên, S071 chợt nắm lấy bàn tay đó của tôi, tay còn lại của anh bằng một động tác đơn giản đã mở nút xong ba cái khuy cài. Tim tôi lần thứ hai trong một buổi tối đứng nhịp.

Tôi cầm ngược lại tay S071, xoay người. Trước khi tôi kịp làm hành động tiếp theo, S071 đã áp sát lại, gương mặt chỉ cách tôi vài centimet.

Hai đôi mắt đối nhau. Mỗi người đều cảm nhận được hơi thở ẩm ướt, được điều chỉnh chậm rãi của đối phương. Giây sau, không rõ ai là người chủ động trước, đôi môi cứ thể đụng chạm.

Bên ngoài, tuyết vừa khi rơi, bay lơ thơ tựa mưa bụi mùa xuân.

"Con người có thể tiến hóa. Virus có thể không?"

"Ngày này một năm trước, người nhiễm bệnh đầu tiên được phát hiện. Đó là một người phụ nữ độc thân hơn ba mươi tuổi, không có bệnh lí nền. Những biểu hiện như sốt cao, ho khan, mỏi người mà cô ấy kể ra cũng không khác gì so với chứng cảm cúm thông thường. Bệnh viện như mọi lần sơ cứu và cho thuốc để bệnh nhân tự điều trị tại nhà. Rồi ba ngày trôi qua, cô ấy chết.

"Từ lúc đó đến nay, chúng ta vẫn chưa tìm ra được nguồn gốc của căn bệnh này. Nhưng một điều gần như có thể chắc chắn, nó không phải là virus từ một trăm phần trăm tự nhiên mà ra. Trong quá khứ, con người đã tạo ra rất nhiều loại virus để thử nghiệm thuốc và nâng y học lên một tầm cao mới. Đúng, con người đã từng thành công khi tạo ra những loại virus ấy, nhưng nếu chính họ mất đi quyền kiểm soát, nó có được gọi là thành công nữa hay không?

"Vẫn chưa ai đứng ra nhận trách nhiệm cho đại dịch lần này. Dường như kể cả bản thân người tạo ra virus cũng đang không biết được hết những tiềm năng bên trong thứ mình gửi đến thế giới. Điều đó là bình thường ư? Mọi người cho rằng "đó là chuyện bình thường", rằng "trí tuệ của con người chính là chiếm lĩnh khả năng khơi gợi những tiềm năng giấu kín sau mỗi sự vật, hiện tượng." Như vậy được coi là tài giỏi? Tôi sẽ khoan trả lời câu hỏi này.

"Trở lại với ca bệnh đầu tiên trên thế giới. Sau khi cô ấy qua đời, những người từng tiếp xúc với cô cũng bắt đầu phát sốt. Tuần tiếp theo, bệnh viện đã phải nghiêm túc xem xét lại ca bệnh này, sau đó phát hiện Redn và đưa ra cảnh báo cấp độ Hai. Nhưng trong suốt thời gian ấy đến một tháng trở lại đây, virus vẫn lây lan một cách mạnh mẽ. Bởi vì sao? Bởi chỉ bốn tháng kể từ ca bệnh đầu tiên, các nhà khoa học đã chế tạo ra vắc xin!, tuy không ngừa được virus nhưng nó làm giảm hầu hết các triệu chứng bệnh. Và thật tuyệt vời, nhiều người đã vô cùng vui mừng khi bị nhiễm mà không việc gì. Cho đến một tuần kể từ lúc xét nghiệm âm tính với virus, họ đột ngột về với đất mẹ. Phải chăng, con người đã quá tự tin vào hình tượng "nhân vật chính" mà đại não họ ban cho?

"Con người nằm ở bậc thang tiến hóa cao nhất, phải, nhưng hiện tại thì sao, họ đều đang phải giơ súng đầu hàng trước chính đứa con mà mình sáng tạo ra, cũng như thiên nhiên đang phải khổ sở chịu đựng kiến tạo "thành công nhất" của mình. Việc virus lây lan mà không ai có đủ sức ngăn chặn, con virus này chính là một sự thất bại. Cũng như vậy, loài người đang tự động hủy đi môi trường sống của chính mình, cũng chả khác gì một lũ thất bại cả."

"Nhưng cũng không ai chứng mình được virus Redn là do vô tình hay bị cố ý phát tán. Cô nói như vậy có phải quá một chiều rồi không?"

Một người đàn ông da đen giơ tay đặt câu hỏi với diễn giả. Diễn giả là một người phụ nữ da trắng, tóc vàng ngắn ngang vai, nghe vậy thì trước hết nở một nụ cười.

"Theo anh, việc VÔ TÌNH để PHÁT TÁN một thứ nguy hiểm như thế thì không được gọi là thất bại sao? Bây giờ, hãy giả dụ anh là một người tuyển dụng, đang rất cần một vị trí trợ lí. Sau đó, anh đã tìm thấy rất nhiều hồ sơ, nhưng lại không có một ai phù hợp với tiêu chuẩn anh đặt ra. Vậy giờ theo anh, anh đã thành công hay thất bại?"

Người đàn ông câm nín.

"Thất bại là kết quả, không phải quá trình."

"Xi, cậu nghĩ sao?"

Lynn đẩy vai tôi, hỏi, hai mắt vẫn chăm chú dán lên màn hình 3D trước mặt. Chúng tôi đang trên đường trở về từ Cục Khoa học và Công nghệ Quốc gia. Anh tài xế mở bản tin để xem cho đỡ chán, vừa hay bật đến buổi diễn thuyết của một giáo sư người Thụy Điển mà Lynn vô cùng hâm mộ. Tôi nhếch mày, khoanh tay trước ngực.

"Không hoàn toàn đồng tình, nhưng cũng không hẳn là sai, cũng không phải không có chỗ đúng."

"Đúng không? Kiểu trình bày của Alma chính là như vậy. Nhiều khi có những chỗ tớ không đồng ý với bả, nhưng cái phong thái ấy, lập luận ấy, phản biện ấy thì chưa từng làm tớ thất vọng. Đúng là nữ thần thật rồi."

"Xin bạn hãy tỉnh táo lên." Nam đang mở quyển sách đặt lên mặt ngủ cũng phải thức giấc, chỉ thiếu điều chắp tay lạy. "Rõ ràng bả thuộc phe phản động cực đoan, ủng hộ thuyết tiến hóa ngược nhảm nhí gì gì đấy. Chưa kể đến, so với những gì chúng ta vừa đạt được không phải cũng vô cùng mâu thuẫn hay sao?"

"Ông phải đối diện sự thật, đối diện sự thật!" Lynn vung tay phân bua. Cô có một mái tóc ngắn màu nâu cà phê ôm lấy gương mặt thanh tú; so với tính cách nóng nảy nghĩ gì nói nấy thì một bộ phụ nữ trưởng thành mặc trên người khiến bề ngoài của cô càng thêm nổi bật. Ai cũng thích những thứ mang lại bất ngờ mà, phải không?

Hôm nay, ba người chúng tôi đã thành công bàn bạc với Cục Khoa học và Công nghệ về việc hợp tác, đồng thời hoàn thiện bước đầu chuyển giao tài nguyên và nhận lại ngay một khoản tiền kha khá. Giờ, chúng tôi chỉ cần chờ ngày trở lại thành phố để bắt đầu đi vào nghiên cứu. Đây quả là chuyện mừng, chính tôi cũng không ngờ cuộc đàm phán lại diễn ra suôn sẻ và dễ dàng như vậy. Chỉ là, điều này khiến cho những vấn đề xoay quanh đám người bí ẩn muốn ám sát bọn tôi kia càng lúc càng chìm xuống hố sâu không manh mối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro