Chương 13 : Điểm mấu chốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Họ ngừng lệnh sơ tán rồi."

Lynn nói qua điện thoại, giọng không tránh khỏi chút bực bội cùng uể oải. Tôi hơi chau mày, thầm suy nghĩ về mấy người trốn lên tàu hai ngày trước. Tuy dường như không liên quan, song về bản chất, vụ việc tương tự khả năng cao sẽ còn tái diễn. Nông thôn cũng chả phải vùng có đất đai vô hạn, không thể nào nói di cư là di cư hết. Có lẽ cấp trên các tỉnh cũng từng suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng lại lựa chọn chiêu "ve sầu thoát xác", rất có thể sẽ khiến lòng dân đã có nhiều bất mãn, lo toan lại thêm một lần dậy sóng. Tuy nhiên, trước tình hình căng thẳng như hiện nay, chẳng ai có thể đảm bảo chu toàn. Dù sao với tôi mà nói, phương án "di dân tạm thời" được đội lốt này vẫn coi như phương án ít xấu nhất, sẽ phân bổ cách li phần nào người dân, cũng như tạo điều kiện cho việc kiểm soát dịch bệnh.

"Vậy nghiên cứu thì sao?" Tôi hỏi.

"Không có cơ hội để tiếp tục. Nhưng cậu cũng không có ở đây, đi sâu hơn thì để sau cũng được." Lynn đáp. Đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt, có vẻ cô vừa đổ người xuống giường. "Nhưng tin vui là, trong thời gian báo cáo được bên Công Nghệ kiểm chứng, thì bọn mình sẽ nhận được một khoản cọc trước. Ok-la không?"

"Uhm... Sẽ mất khoảng bao lâu?" Tôi cũng đổ người ra giường, nhìn lên khoảng không tối tăm trước mặt. Hơn chín giờ tối, ai cũng đều đã về phòng người nấy. Phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường xa xôi từ bên ngoài hắt vào cùng chút ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại.

"Dự kiến là hai tuần..." Lynn như vừa nghĩ ra gì đó, búng tay tạch một cái. "Vừa hay! Coi như bây giờ bọn mình tự cách li để theo dõi sức khỏe luôn. Bên họ xong là bọn mình đến trụ sở lĩnh thưởng được rồi."

"Ừ." Tôi mỉm cười.

Trước cuộc nói chuyện hiện tại, tôi cũng đã có trao đổi với thầy Dylan – giảng viên hướng dẫn bọn tôi trong nghiên cứu lần này, đồng thời là bố của Lynn. Hồi đại học, tôi quen biết Lynn chính nhờ là một học trò cưng của thầy. Đối với nghiên cứu lần này, thầy đã định hướng và giúp đỡ nhóm chúng tôi rất nhiều. Thậm chí, có những thứ tôi không dám nói với Lynn thì tôi lại có thể thoải mái hỏi thầy, như suy đoán về vụ "ám sát" cách đây không lâu.

Thầy nói thầy cảm thấy suy đoán của tôi không phải không có căn cứ, nhưng càng là động viên tôi phải tin vào sự trong sạch của chính phủ, cũng như khuyên tôi nên tập trung vào nghiên cứu, không thể cứ lo nghĩ nhiều. Song, tôi tin rằng thầy đã âm thầm có sự đồng tình, hay ít nhất cũng có hướng suy nghĩ tương tự tôi về một thế lực khác đứng sau vụ nổ và virus Redn.

Kết thúc cuộc trò chuyện với Lynn mặc kệ cô nài nỉ tôi kể về "diễn biến với anh chàng Sam thế nào rồi", tôi lục tìm chiếc đồng hồ đeo tay, tháo nó ra.

Dùng đèn pin điện thoại, tôi rốt cuộc cũng lấy được một con chíp nhỏ bằng đầu móng tay út được giấu dưới mặt đồng hồ - đây là bản chính thức lưu trữ tất cả các nghiên cứu mà tôi nắm giữ. Chiếc đồng hồ của tôi nhìn thoáng qua không có gì giống hàng công nghệ cao, tuy nhiên thực chất nó chính là một thứ đồ công nghệ cao có khả năng quét và trình chiếu hình ảnh toàn ký (*). Đương nhiên, việc trình chiếu ba chiều không phải thứ gì đấy to lớn, quan trọng là, mấy công cụ này hiện nay trên thị trường ngoại trừ điện thoại và ipad dễ dàng bị ăn cắp thông tin ra, thì đều quá phô trương. Nếu không phải là một cái nhẫn có đính hạt cườm to đùng Làm Như Không Ai Biết nó có tác dụng gì, thì cũng là một dạng kiểu Hòn Đá Vô cực cho cả thế giới biết Tao Đang Nắm Giữ Không Gian Ba Chiều Kì Ảo. Cho nên, tôi cũng có chút vênh mặt đối với món đồ tích hợp này của mình.

(*) Holography: Cho phép người dùng thấy được hình ảnh ba chiều của vật thể dưới những góc khác nhau. Nếu xé/chia/tách ảnh toàn ký thì hình ảnh của vật thể vẫn được bảo toàn (theo những chi tiết nhỏ hơn).

Với vài bước lắp cài đơn giản, hình chiếu toàn ký đã hiện ra trước mắt. Tôi chọn xem mô hình virus, muốn xác nhận và ghi nhớ thêm một lần. Tổng thể gen của Redn không có gì vô cùng khác thường, tuy rằng có chút đặc biệt với những mã gen khỏe cùng khả năng tái tạo và nhân đôi đáng ngạc nhiên, nhưng với chừng đó vẫn có thể áp dụng những công nghệ cũ rồi cải tiến thêm. Vấn đề là, nếu nhìn kĩ, thì ở đây, chỗ cuộn xoắn, có một chấm nhỏ kì lạ khác với những virus khác – cũng chấm nhỏ này, khiến chúng có khả năng thích nghi cao với cơ thể người và dễ dàng xâm nhập phá bỏ hệ thống miễn dịch tương tự virus HIV. Đây chính là điểm mấu chốt mà nhóm tôi đã tìm thấy.

Cốc cốc...

Tôi suýt chút nữa đứng tim, tay nhanh như cắt nắm trọn mặt đồng hồ đút xuống dưới gối. Bên ngoài không tiếp tục có tiếng gõ, thay vào đó là giọng của S071:

"Cô đã ngủ chưa?"

Tôi có chút bồn chồn mà liếm môi, ổn định lại nhịp tim, hắng giọng:

"Ch..Chưa. Có chuyện gì không?" Tôi vừa nói vừa cài ngược con chip, đứng lên cầm theo đồng hồ vứt vào túi áo được treo trên cửa tủ. Tính ra nó cũng không có liên quan với S071, chính xác hơn là tôi sẽ ít có khả năng gặp bất lợi gì nếu S071 trông thấy, nhưng giải thích rất phiền phức, một phần còn bởi thói quen giữ bí mật nghiên cứu trong vài năm trở lại đây đã hình thành bản năng cảnh giác của tôi.

"Đêm nay sẽ có tuyết. Cô có cần thêm chăn hay túi sưởi không?"

Cửa phòng vừa mở, một luồng gió lạnh buốt cùng hơi nước ập tới. Tôi chỉ mặc độc một bộ pyjama không khỏi rùng mình một phen.

S071 đứng bên ngoài trong một chiếc mangto đen dài, trên tay đã có sẵn chăn bông cùng túi sưởi đặt trên cùng. Tôi không nhịn được đứng lùi lại, đề nghị:

"Ừm được, anh có thể vào trong đây rồi nói không?"

S071 có vẻ hơi bất ngờ, song cũng rất nhanh chóng đi vào. Khoảnh khắc nói ra câu kia tôi cũng thoáng phát hiện có chỗ không ổn, tuy nhiên không khí lạnh lúc ấy như đã đóng băng tư duy logic của tôi vậy. Phản ứng lướt qua duy nhất là không nên để S071 đứng ngoài cửa, còn tôi cũng không thể đứng dây dưa để suy nghĩ thêm bất kỳ một câu trả lời hoàn chỉnh nào.

Cửa đóng, không gian trong thoáng chốc chìm vào bóng tối mập mờ cùng sự ấm áp đột ngột. Tôi mất thêm hai giây để nhớ ra mình nên bật điện, thế là tôi vươn tới.

S071 đứng ngay phía trước công tắc điện, cho nên tôi đã rất vô tình mà cố ý đẩy anh sát vào tường. Cách một chiếc chăn bông, tôi vẫn phần nào dựa vào anh, eo áo lướt qua mu bàn tay phải lành lạnh S071 đang dùng để ôm chăn.

Đèn sáng, tôi đứng thẳng. Hai bên sau vài giây ám muội lại có chút ngượng ngùng.

"Ừm... Tôi không biết là tối nay trời sẽ trở lạnh. Tại trong phòng cũng khá ấm..." Phát ngôn đến đây, bản thân tôi cũng mới cảm nhận được cả người đang dần phát run. Có lẽ vì khi nãy quá tập trung đến đổ cả mồ hôi tay, tôi không hề phát hiện sự thay đổi này.

"Vẫn nên có một chiếc chăn bông. Ở B dù sao cũng chưa từng có tuyết."

S071 đưa chăn đến bên giường, đặt xuống.

"Cảm ơn anh." Tôi đáp.

"Không sao. Cô còn cần gì nữa thì cứ bảo tôi." S071 ra hiệu về phía cửa. "Vậy..."

"Có thể giúp tôi bôi thuốc không?" Tôi hỏi.

Tôi đang suy nghĩ thứ gì, tôi cũng không rõ.

Hoặc, là tôi không muốn suy nghĩ rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro