Chương 12 : Đi chịu phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

S071 không có một dấu hiệu báo trước xoay người, rút súng ngắn từ trong bao, lên nòng, giơ lên.

Tim tôi có lẽ đã ngừng đập trong một giây. Và cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tôi không ngờ trong đầu mình có thể liên tục chạy qua rất nhiều hình ảnh ghê rợn, những suy luận đầy tiếc nuối cùng cảm giác hụt hẫng, sợ hãi, đau buồn đến cực điểm.

Hóa ra những gì tôi từng suy đoán là đúng, S071 vẫn luôn tìm cơ hội để tiếp cận tôi. Anh ta là người của chính phủ, một khi lấy được nghiên cứu, mục đích hoàn thành, gã sẽ thủ tiêu tôi nơi đồng không mông quạnh. Và không một ai hay biết.

Tôi đã nghĩ vậy đấy.

Kể cả sau đó tôi phải khẳng định mấy suy nghĩ kia hoàn toàn vô lí và quái gở, thì hiện tại nó cũng chỉ là một phản xạ mà thôi.

"Đội trưởng, là em." Tiếng người phát ra từ phía sau khiến tôi đứng tim lần hai.

Còn S071 trước khi nghe thấy tiếng nói cũng đã phản ứng lại, hạ súng xuống.

"Sao cậu lại ra ngoài này?" S071 tiến về sau tôi. Tôi âm thầm thở hắt một hơi, song vẫn còn cứng ngắc khi quay đầu.

"Em thấy đội trưởng với chị Xi đi chịu phạt với nhau." Sơn chạy tới.

Ủa, sao nghe xong câu này lại thấy có chút mờ ám nhỉ. Nếu không phải tâm trạng tôi vừa từ vực thẳm được vớt lên, tôi nghĩ gương mặt "ngàn năm không đỏ" của mình có thể sẽ vì nó mà ửng hồng.

"Ranh con." S071 thoáng liếc qua tôi, rồi quay sang Sơn. Trên đầu duy cậu có một miếng gạc vuông trắng được cố định bằng hai miếng băng dính mềm, trên người là chiếc áo phao đen quen thuộc.

"Thích đi chịu phạt lắm phải không?" S071 giọng như thể sắp cốc đầu cậu đến nơi, xoay người trở lại hướng ban đầu, ra hiệu đi tiếp. Thấy nụ cười vừa ngại ngùng vừa vui vẻ của Sơn, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu cụm từ "chịu phạt" có mang đúng ý nghĩa của nó không?

"Trọng điểm ở chỗ có đội trưởng và chị Xi mà." Cậu nhe răng cười. Tim tôi chỉ trong vài phút buổi tối mà như đi tàu lượn siêu tốc, vừa ngừng, giờ lại bắt đầu đập rộn rã.

"Vết thương của cậu sao rồi, có còn choáng váng không?" Tôi có thể tự cho mình một danh hiệu là kẻ thay đổi chủ đề từ khi đến vùng M này, hoặc từ khi gặp đám anh em của S071.

"Ổn rồi chị ạ. Em ăn một bữa no, cũng ngủ một giấc đẫy cả chiều nay rồi." Sơn đáp. Chúng tôi đi theo thứ tự: S071 hơi chếch đằng trước, rồi đến tôi, và cuối cùng là Sơn phía sau. Sơn bước một bước dài hơn, sánh ngang bằng tôi.

"Bác gái về sau còn mang hoa quả đến cho em đó, xong xin lỗi thay chú nữa."

"Ừm..."

"Lần sau thích ăn không ngồi rồi thì bảo chú đập cho cháu phát nữa." S071 nói. Sơn nghe không chút phật ý gì, miệng vẫn cười ngoác.

"Em cũng không ưng chú kia, nhưng bác gái thì hiền lắm, như mẹ em hà. Nói chuyện với em gần hết buổi chiều."

"Buổi chiều của cậu cũng dài nhỉ."

Hai người trao đổi qua lại. Tôi không biết liệu chúng tôi đã đi hết một vòng rừng chưa thì thấp thoáng thấy ánh lửa xa xa.

Là một con người của thế giới khoa học, tôi rất tỉnh táo mà tập trung để nhìn kĩ hơn.

Có một, hai... ba người ngồi trên bãi đất trống bên cạnh con suối nhân tạo, dựng củi, nướng thịt.

Hóa ra đây mới chính là "chịu phạt".

"Chị đừng hiểu lầm." Sơn có lẽ đã thấy một biểu cảm gì đó của tôi, lên tiếng thanh minh. "Hôm nay là đặc cách thôi, nhỉ anh nhỉ." Sơn tìm kiếm sự đồng tình.

S071 nghiêng đầu. Tôi cũng có thể nhận ra vài thứ đằng sau câu nói ấy. Không tính đến nghĩa đen, thì nó vừa tiết lộ sự thật là Sơn đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người bọn tôi.

"Ê, ở đây!" Hùng giơ tay vẫy. Hai người còn lại cũng lần lượt chào hỏi. Giây phút này tôi chính thức cảm thấy không được tự nhiên.

Tuy nhiên không ai trong số họ thắc mắc sự có mặt của tôi trong buổi "chịu phạt" này, thậm chí chàng trai áo xanh đen ngồi ngoài cùng còn đưa ngay đến trước mặt tôi một xiên thịt vừa nướng xong.

"Ăn thôi ăn thôi, chờ mọi người lâu quá đấy." Chàng trai áo đen còn lại lên tiếng. Sơn sà vào đầu tiên tiếp nhận mấy xiên thịt, một tay ăn một tay nướng.

"Đây." S071 ngồi xuống bên trái tôi, cạnh cậu chàng mặc áo màu xanh đen. "Cho cô chính thức nếm thử tay nghề của mấy anh em tiểu đoàn 229."

Tôi ngớ người.

"Sao, Xi nghe danh bọn tôi đã lâu rồi à?" Hùng nâng đâu một cái chén con, đưa tới trước mặt tôi. "Vinh hạnh quá, vinh hạnh quá."

Tay anh ta giơ đến trước mặt, tôi lại không tiện từ chối, chủ yếu do vẫn còn ngây ngốc vì câu nói của S071 nên nhận lấy.

"Các chiến sĩ ở nhà ăn là thuộc tiểu đoàn 503 thuộc vùng M." S071 giải thích. "Tiểu đoàn tôi là của thành phố B, cùng sơ tán để quản lí dân cư thôi. Mấy chuyện sắp xếp chỗ ở cũng có hỗ trợ bọn họ, nhưng nói chung riêng chuyện bếp núc là bên đấy nhận."

Tôi nhận ra mình bị hớ, liếc mắt nhìn Hùng đang rất ngây thơ uống rượu. Tôi cũng theo đà, nốc luôn cái chén trong tay.

Nước à?

"Òa, Xi mãnh nữ?!" Chàng trai áo đen ồ lên, sau đó là bốn người còn lại - trừ S071. Tôi thấy khó hiểu thay đám đàn ông này.

"Tôi tưởng đấy là rượu." Tôi bào chữa, chợt nhận ra đáng nhẽ nên nói ngược lại mới đúng.

"Lần khác sẽ đãi rượu!" Hùng cười khà khà. Sơn tạm dừng việc ăn uống, tiếp lời.

"Bọn em vẫn đang trong thời gian làm việc, không uống được đâu."

"Bọn em ở đâu ra." Hùng thốt lên, quay qua tôi. "À đúng rồi Xi, cô bao nhiêu tuổi thế?"

"Hai mươi lăm." Tôi đáp.

"Thế là kém tôi với Sam ba tuổi."

"À..."

"Ăn đi." S071 tạm ngưng cuộc trò chuyện, cũng nhận về trên tay hai que thịt xiên nướng được Xanh Đen chuyển qua. "Cô xem rồi nhận xét xem ai nấu ngon hơn." Ấy thế mà anh ta vẫn bám vào chủ đề này.

Trời lạnh. Lửa ấm. Thịt xiên nướng đủ nạc vừa mỡ, được nêm đầy đủ gia vị, có hơi khói thơm nồng.

Rất ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro