Chương 11 : Red

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn ngoài hiên tỏa xuống ánh sáng màu vàng nhạt. Bụi trong không khí chuyển động theo những cơn gió mùa đông như đang nhảy một bản nhạc không lời. S071 cúi đầu, trên tay là một điếu thuốc lá mới toanh chưa châm lửa, lưng dựa vào tường phòng.

Khoảnh khắc này, tôi như người trải qua cảm giác Déjà vu, tựa hồ đã bắt gặp hình ảnh kia lặp lại nhiều lần trong quá khứ. Chớp mắt vài cái trở lại hiện thực, trong đầu tôi lại chuyển thành kí ức của hơn hai tuần trước, một S071 với khói thuốc nghi ngút, đợi bên ngoài cửa phòng mình. Tôi vẫn luôn lảng tránh những suy nghĩ xoay quanh mục đích hắn có mặt ở đó, vào thời điểm đó, kể từ khi tôi biết S071 là một quân nhân; song giờ tôi không thể gạt bỏ nó ra khỏi đầu được nữa.

Rõ ràng, S071 không bị mất chìa khóa, càng là chẳng có hứng thú với tôi. Thứ hai, phòng của anh ta cách phòng tôi tuy không quá xa, song cũng chẳng có lí do gì đi "cầu cứu" một người không quen, cũng là người có căn phòng mà chẳng mấy giây sau đột nhiên phát nổ – đấy là trong trường hợp kết luận đầu tiên là một sự nhầm lẫn – trong khi bạn bè và đồng đội ở ngay bên cạnh như thế. Hai mảnh ghép này quá mâu thuẫn, tôi vô cùng hối hận bởi chỉ vì một chút tác động của ngoại cảnh cũng tự đẩy mình vào trận đánh tiêu diệt nơ-ron.

"Mọi chuyện ổn chưa?"

Tuy nhiên tôi không phải dạng người sẽ tốn cả năm để điều chỉnh tâm trạng. Ngược lại, từ hồi còn đeo khăn quàng đỏ cắp sách tới trường, tôi đã nhận ra bản thân có khả năng đánh lạc hướng sự chú ý, dù đối tượng hướng đến là ai. Càng bởi, sau chuyện xảy ra sáng nay, tôi không tránh khỏi cảm thấy đồng cảm, nếu không nói là lo lắng cho S071 và đồng đội của anh ta.

S071 chắc chắn thuộc kiểu người luôn có sự cảnh giác cao độ, song giây phút anh ta nhìn sang tôi, tôi nhận ra gã ấy thế có chút thất thần.

"Ừ, cơ bản cũng ổn rồi đấy." S071 nghiêng đầu đáp lại, ngừng xoay điếu thuốc qua những kẽ tay, tay trái móc lấy bao thuốc từ túi, tay phải cất điếu thuốc kia vào.

"Mấy đứa trẻ kia sao rồi?" Tôi tiến lại gần hơn.

S071 cất bao thuốc trở lại, khoanh tay trước ngực.

"Đưa vào khu cách li hết rồi. Kết quả xét nghiệm lần đầu âm tính."

"Vậy được rồi." Tôi thở phào. Mặc kệ thân phận của chúng, thì chuyện cũng đã xảy ra. Quan trọng hành vi vi phạm kia không gây ra hậu quả gì, ít nhất không phải hậu quả quá xấu.

Không khí rơi vào im ắng, nhưng tôi không có cảm giác ngại ngùng, cũng không muốn phá vỡ nó bằng mục đích ra khỏi phòng của mình: đi ăn tối.

Gió đêm vuốt qua những khe cửa sắc lẹm. Trời không trăng. Tôi và S071 đứng đối diện nhau.

"Tôi chỉ chợt nhớ về bà tôi." S071 lên tiếng. Tôi không hề cảm thấy đột ngột, yên lặng lắng nghe. "Trước sơ tán 2 ngày, bà tôi mất... Không phải vì Red, chỉ là bệnh tuổi già thôi." S071 vô thức sờ tay về bên túi có bao thuốc, ngưng lại giây lát. "Bà rất ghét tôi hút thuốc, nhưng hồi cấp ba tôi lại rất đua đòi, không nghe lời; sau này vào quân đội cũng thế. Bà bảo tôi cứ đi học đại học nào về khối ngành kinh tế đi, cùng lắm không thi được thì vào cao đẳng, bà không cần tôi lo chuyện tiền bạc, cứ bảo yên tâm để bà nuôi. Lúc đó tôi không hiểu, chỉ nghĩ bà nói thế vì sợ tôi làm lính vất vả, còn tôi cũng không muốn bà phải nhọc nhằn, nên sau khi đi nghĩa vụ quân sự, liền ở suốt luôn. Nói chung tôi làm lính, ăn cơm nhà nước, bà cũng bớt đi gánh nặng tài chính; chỉ là, điều bà thật sự cần, là có con cháu ở bên. Bà chỉ còn mỗi tôi thôi."

Lời trần thuật của S071 mới nghe dường như rời rạc, cũng có chút kì lạ, song, tôi cũng mau chóng hiểu được nguyên nhân.

Cặp vợ chồng hôm nay rất ích kỉ; nhưng thật ra cũng rất đáng thương. Chỉ có những người từng mất đi người thân, mới hiểu và sợ hãi cảm giác sinh ly tử biệt dày vò ấy. Có thể bạn luôn nhận thức được sự đáng sợ của cái chết, nhưng bạn chỉ có thể thật sự thấu cảm khi bản thân trải qua. Đó là khi bạn nhận ra, lần tiếp theo, là không bao giờ. Thậm chí lần cuối cùng mà bạn chưa từng cho rằng sẽ là lần cuối cùng ấy, sẽ chính thức không còn nữa. Kể cả việc không tin vào những gì đang diễn ra, cũng chẳng mang lại ý nghĩa gì.

S071 có lẽ không phải, hiện giờ không phải, một người nghiện thuốc như trong tưởng tượng của tôi. Tôi bất chợt cảm thấy vô cùng hối hận khi câu nói đầu tiên của mình dành cho anh ta lại là một câu mỉa mai tưởng chừng vô hại mà không biết rằng, nó đã vô thức trở thành lời châm biếm sâu cay.

"Tôi hối hận rồi." S071 tiếp. "Ở nhà là vua, ở đây thành lính. Vừa bị dân mắng vừa bị cấp trên phạt."

Tôi nhận ra mình đã có đối thủ trong việc "điều chỉnh tâm trạng". Tôi suýt nữa không theo kịp khả năng đổi chủ đề như đi ăn cướp của S071, thậm chí còn đang ngậm ngùi khi anh nói câu sau.

"Muốn đi chịu phạt cùng tôi không?"

"Gì cơ?" Tôi ú ớ.

"Cô ăn tối chưa?" S071 hỏi tiếp. Tôi thắc mắc chuyện này và chuyện rủ tôi đi chịu phạt cùng có logic với nhau không?

À, có.

"Chưa." Tôi đáp.

S071 ngừng lại vài giây. Tôi đã chuẩn bị sẵn câu tạm biệt ở đầu môi.

"Đi thôi."

"..."

"Vào rừng đi. Tôi phải chạy 5 vòng rừng đó."

"Đồng đội của anh nấu ăn ngon thật đấy."

S071 chạy chậm phía trước, dường như vừa chạy vừa đợi tôi. Tôi rất khâm phục tinh thần tự giác tuân thủ hình phạt của anh ta, cũng đồng thời phê bình thái độ kiếm cớ để không hoàn thành hình phạt một cách nghiêm túc. Mong rằng câu nói kia của tôi đủ để khiến S071 thức tỉnh sự thật là tôi chưa ăn gì, và chỉ đồng ý đồng hành vì cảm giác tội lỗi mà thôi.

"Cô đã ăn từ khi nào vậy?" Câu trả lời đầy vẻ ngỡ ngàng của S071 làm tôi hoang mang liệu đó có phải một câu đánh trống lảng trắng trợn. Tôi nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

"Vậy chẳng lẽ đồ ở nhà ăn không phải đồng đội của anh làm?" Tôi quyết định phản công bằng một câu hỏi tu từ. Lần này đến S071 cạn ngôn.

Đường rừng hơi khó đi. Không có trăng, xung quanh xám xịt. Chỉ có một ánh đèn pin "công suất lớn" của S071 soi sáng. Tôi cúi đầu nhìn đường tránh vấp ngã, tiếng lạo xạo dưới chân đột ngột chững lại.

Tôi ngẩng đầu.

Một họng súng đen ngòm đã ở trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro