Chương 10 : "Cảnh sát đánh dân."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng đám đông thì thầm ngày một sôi nổi thì từ đằng xa, tôi thấy S071 cùng mấy người đồng đội của anh ta chạy tới.

Lúc này, Quản lí dân cư mới lấy lại tiếng nói:

"Xin mọi người cứ giải tán trước đã! Chuyện này cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp phải, nhưng chắc chắn hội đồng sẽ bàn bạc và có hình thức xử lí thỏa đáng. Mong cô chú và mọi người hãy yên tâm ạ."

"Không cần bàn bạc, tống hết về chỗ cũ của bọn nó!" Một người hô.

"Đuổi cổ mấy thằng ăn tiền!" Người khác hoán.

"Xem xét cho con cái mấy cụ được sơ tán trước đi. Khổ thân chúng nó quá."

S071 nghiêng đầu, ra hiệu mấy anh em phân ra để giải tán đám đông, còn mình thì cùng Hùng bước tới chỗ ba bạn trẻ vẫn đứng co ro một chỗ từ nãy đến giờ. Quần áo chúng đều không phải đồ mùa đông, chủ yếu là "thời trang đánh tan thời tiết." Đứng một lúc lâu nơi đồng không mông quạnh, môi đứa nào đứa nấy đã đều tím tái hết cả.

"Đi nào." S071 nói.

Tôi đương nhiên không nghe được từ gì từ khoảng cách này, nhưng tôi lại có một biệt tài là đọc khẩu hình.

Hai cậu con trai có vẻ không đành lòng, song vẫn đứng thẳng người, đi theo chỉ dẫn. Chỉ có duy nhất cô gái với hàng mi ướt đẫm, cúi đầu cắn răng đứng nguyên tại chỗ.

"Sao thế?" Hùng cũng cúi xuống theo, ân cần hỏi.

Cô gái lắc đầu không đáp, dường như đang cố ngăn cản tiếng nấc phát ra. S071 quan sát tình hình một lúc, ra hiệu bảo Hùng đưa hai cậu con trai đi trước, để mình ở lại.

Sau đó vì anh quay lưng với hướng mặt tôi, nên tôi cũng không biết cuộc đối thoại giữa hai người diễn ra thế nào. Chỉ là sau đó, mắt cô bé dường như đã có ánh sáng trở lại, khịt khịt mũi mấy lần, đồng ý theo anh.

Có điều mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

"Các người định để bọn trẻ này ở đây?"

Người đàn ông có con làm nhà máy đang được em út của đội S071 hướng dẫn về nơi nghỉ ngơi nhảy chồm lên.

S071 theo phản xạ đưa tay đẩy cô bé về phía sau trước khi quay qua trả lời:

"Đúng vậy."

Và thế là người đàn ông một lần nữa mất đi bình tĩnh. Đám đông chưa giải tán được bao nhiêu lại bắt đầu đứng chôn chân tại chỗ, nhìn.

"Giải quyết của các người đấy hả! Luật lệ ở đâu, quy định ở đâu! Các cậu là cái thá gì mà có quyền quyết định, hả!"

S071 có lẽ không muốn nhiều lời với kẻ này, trả lời một chữ kia xong liền bỏ đi.

"Này, mày coi khinh ai đấy hả!"

Người đàn ông nhảy cồ cồ, muốn lao tới, may rằng có Sơn giữ ông lại.

"Chú, chú cứ đi nghỉ ngơi trước đã." Cậu bé hạ thấp giọng khuyên nhủ. Tuy nhiên sức người đàn ông kia cũng không vừa, mấy lần thoát được khỏi sự kìm hãm của cậu, thậm chí khiến cậu lảo đảo. Chỗ ba người hỗn loạn một phen.

Ba giây sau, có tiếng hét thất thanh của người vợ và tiếng chửi rủa tục tĩu của người chồng.

" *** Tránh ra."

Sơn một bên trán tứa máu tươi, ngã ngồi trên nền đất.

S071 lập tức quay đầu, rảo bước lại, đẩy ngực người đàn ông.

Viên gạch trên tay rơi xuống, người đàn ông ôm ngực lùi lại mấy bước, hơi thở dồn dập, mặt đỏ gay.

"Bớ làng nước ơi cảnh sát đánh dân, công an cảnh sát đánh dân kìa!" Ông hô to, một tay ôm ngực, một tay huơ trên cao như muốn huy động sức mạnh đất trời. "Ối giời ơi, có ông già mà cũng không tha, không cho người ta quyền tự do ngôn luận thì thôi, còn động chân động tay. Ối giời ơi cảnh sát đánh dân..."

"Tại sao chúng tôi không thể làm thế?" S071 buông một câu lạnh tanh, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông. Người đàn ông ụ ợ mất mấy giây, rồi bắt đầu phản ứng như kẻ vừa bị phang gạch vào đầu là mình.

"Kinh thật!" Người đàn ông quay khắp bốn phương tìm kiếm sự đồng tình. "Cảnh sát hỏi sao lại không được đánh dân, hỏi sao lại không được đánh dân kìa! Hay, hay, chúng mày giỏi rồi. Giờ là muốn lộng quyền rồi đấy! Lúc chúng mày nhập trường, lúc chúng mày vào quân đội, chúng mày thề cái gì, đến dân đen bọn tao cũng nghe riết. Cái gì... "là đầy tớ chung thành của nhân dân, phục vụ vì đất nước vì nhân dân", giờ học xong có cái bằng, làm được vài năm, là quên sạch rồi có phải không, một lũ mất dạy! Lương bọn mày có đều là bọn tao trả cho, một lũ mất dạy!"

"Là đầy tớ của nhân dân, thì chúng tôi không phải con người à?" S071 điềm đạm cắt ngang, song giọng điệu thì đanh thép. "Phục vụ nhân dân, chứ không phải bị mắng, bị đánh vẫn phải cắn răng chịu. Đến con chó bị ông đá nó còn cắn lại!"

S071 chỉ vào cậu "cảnh sát" đang ôm đầu ngồi trên nền đất.

"Thằng bé này mới có 21 tuổi, vẫn chưa học xong đâu, nhưng nó đã xung phong đi chống dịch. Ông lo lắng cho con ông, thế ba mẹ nó ở nhà không lo lắng cho nó? Nó bị đánh chảy máu đầu như kia, ông nghĩ nó chịu nổi sao, ba mẹ nó chịu nổi sao?"

Người đàn ông sau chút ít trầm mặc, hừ mũi lẩm bẩm.

"Mày không cần dạy đời tao. Chảy máu có tí gì mà không chịu nổi..."

Hùng đã quay lại từ khi nào, nghe thấy câu này thì không nhịn nổi nữa, nhào đến trước, chỉ thẳng vào mặt người đàn ông.

"Thế để tôi cũng đập ông một cái thử xem!"

Bà vợ bên cạnh rốt cuộc cũng kéo bắp tay chồng mình.

"Thôi, thôi! Ông làm loạn thế thôi! Người ta cũng chỉ là thi hành công vụ, làm loạn giờ thì có cái ích gì!"

Xung quanh bắt đầu vỡ những tiếng xì xào.

Người đồng tình: "Phải đấy, chuyện đã cũng đã rồi."

Người giảng hòa: "Mỗi người mỗi cảnh. Thời buổi dịch bệnh, mỗi người hi sinh cho nhau một tí. Người ta cũng đã cố hết sức."

Người giải thích: "Bọn này cũng dưới quyền hết. Giờ có ăn vạ thì ăn vạ mấy ông to bà lớn ý. Ở đây làm khổ con nhà người ta."

Cũng có người xuýt xoa: "Khổ thật... Khổ thật."

Rất nhiều âm thanh truyền vào tai, tôi chỉ cố tập trung vào nhóm của S071 trước mặt.

Hùng đôi mắt vẫn còn đỏ sọng nhìn người đàn ông được mấy người dân khác kéo về sau. S071 quay lại, vỗ hai cái lên vai anh ta rồi tiến về phía Sơn. Cô bé kia đã đưa khăn tay cho Sơn để cầm máu. S071 tiếp lấy, giữ thay cậu ấn chiếc khăn vào đầu duy, dìu cậu đứng dậy.

"Hùng." S071 gọi. "Ra đưa Sơn với cô bé đến phòng y tế đi. Để tôi giải quyết nốt chuyện ở đây."

Hùng trừng mắt thêm ba giây, cuối cùng vẫn thỏa hiệp thoát ra khỏi cuộc chiến khí thế, đỡ lấy Sơn. Nhổ toẹt một bãi nước bọt, anh ta mới hậm hực rời đi.


Chương 11 sẽ được cập nhật vào ngày 15/1/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro