Chương 9 : Người đàn ông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Sau đó thì sao?" Lynn hào hứng hỏi.

Tôi bóp thêm chút thuốc mỡ ra đầu mấy ngón tay phải, vén lưng áo cao hơn một chút, cố gắng vòng tay ra sau nhiều nhất có thể. Mấy ngày đầu tôi đều không bôi thuốc vào vết bỏng dưới xương bả vai phải, bởi bình thường chạm đến hõm đó đã khó, nay tôi còn bị bỏng, căng tay một chút là các vết thương đều như bị nứt ra. Cho nên đến hai ngày gần đây, khi những vết bỏng kia về cơ bản đã lành, tôi mới bắt đầu đụng đến cái vị trí tai ác. May rằng da tôi cũng thuộc dạng mau lành, mong rằng sẽ không để lại sẹo.

"Sau đó á hả..." Xoa được một lớp thuốc, tôi đã có cảm giác thành tựu sâu sắc, ấy vậy mà nhắc đến chuyện kia lại chợt ngứa ngáy khắp người. "S071 đánh trống lảng, nhắc thằng bé còn chưa giới thiệu tên nó, cũng chưa biết tên tớ là gì mà đã nói nhăng nói cuội." Tôi dùng từ nguyên văn.

"EQ được của ló đấy." Lynn cười haha. "Rồi sao, nó cũng giới thiệu biệt danh hả?"

"Ừ, tên Sơn đó. Nói chung mấy người họ đều không ai nói ra số hiệu, nên tớ cũng chỉ giới thiệu tớ tên Xi thôi."

Đúng vậy. Số hiệu tuy là khai sinh, nhưng bọn tôi so với việc phải nhớ cả chữ cả số dài đằng đẵng bất tiện này, sẽ vẫn tự đặt cho mình tên thân mật, nói cách khác là biệt danh. Song hầu như, nếu phải giới thiệu cho người lạ, tôi vẫn sẽ ưu tiên nói ra số hiệu của mình hơn, có vẻ chỉ vì cảm giác hơi quá tuân thủ ý nghĩa "tên thân mật" mà thôi.

"Một bước tiến mà. Thế là Xi và Sam đều đã biết tên cùng số hiệu của nhau." Lynn trêu.

Cứ nhắc đến là đau đầu, tôi đảo mắt, lè nhè.

"Tớ không biết phải đối mặt thế nào nữa."

"Ôi trời. Với biểu cảm nghìn năm không đổi không biết đỏ mặt ngượng ngùng là gì của cậu, tớ khẳng định đám đàn ông kia chỉ cố tình khơi mào để muốn cậu xấu hổ cho xem thôi."

Lời an ủi của Lynn có thể là thật hoặc giả, nhưng nó làm tôi yên tâm hơn nhiều. Bôi thuốc xong, tôi bước tới mở cửa sổ để thông thoáng thì phát hiện xung quanh có những tiếng ồn nho nhỏ.

Theo lời của S071 thì hôm nay là chuyến thứ ba dành riêng để sơ tán cho người già và người có sức khỏe yếu có nguy cơ mắc cao từ thành phố B về M. Có lẽ là mọi người vừa đến; tuy nhiên tôi nhìn ra vài gương mặt thân quen trên chuyến tàu thứ hai cũng đang tụ tập ở đằng trước.

"Thế nói chung tầm 3 ngày nữa cậu và Nam sẽ theo lịch thành phố H đến N, rồi giữa đường dùng phương tiện riêng để rẽ qua M, đúng không." Tôi tổng kết.

"Ừ, dự kiến là thế. Bọn mình là nhân vật quan trọng mà, sẽ xin được thôi."

Tôi ợm ờ đồng tình. Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi đóng cửa sổ lại, bước ra ngoài.

"Gì thế, gì thế?" Người phụ nữ A hỏi.

Người phụ nữ B dường như đã đứng được một lúc, vừa kéo tay A ghé sát lại, vừa kín đáo chỉ về phía trước. Ở đó có ba thanh niên, hai nam một nữ, quần áo tươm tất, thậm chí có thể nhận xét là đắt tiền ôm tay đứng một bên, bên cạnh là mấy người quản lí đang cau mày trao đổi với nhau.

"Nhìn thấy ba đứa kia không?" B chỉ vào ba thanh niên. "Ba đứa này hình như không nằm trong danh sách sơ tán lần này, không hiểu sao lên được chuyến kia, giờ bị soát ra."

A có vẻ vô cùng kinh ngạc, tông giọng bắt đầu hạ thấp:

"Sao lại có chuyện đấy được. Hôm bọn mình đến, người ta tra gắt lắm mà."

"Thì thế." Bà B bĩu môi. "Hôm bọn mình á, vừa phải đi tiền, xong còn phải xét nghiệm máu trước 14 ngày rồi tự cách li tại nhà không đi đâu, xong có kết quả âm tính thì trước khi lên tàu lại phải test nhanh một lần nữa mới được. Bọn kia thì đấy, không giấy tờ gì, mỗi tiền là xong chuyện."

"Ô nhưng tôi tưởng," A thắc mắc. "Nếu có nhiều tiền thế thì đợt bọn mình cũng nên đi rồi chứ, cần gì chờ đến chuyến dành riêng cho mấy ông bà già này."

Chú C gần đó nghe thấy cuộc trò chuyện này, xen vào.

"Hình như bọn này không phải người thành phố B đâu. Tôi chưa thấy bọn nó bao giờ."

Tất nhiên, tôi không hoàn toàn bác bỏ nhận định ấy, chỉ là có chút không thể load được. Chú C ơi, chú là ai thế, chú biết được tất cả mọi người trong thành phố sao?

"À, thế anh cũng đi chuyến này hả?"

Bà A quay về phía chú C, hóng chuyện tiếp.

"Ừ." Chú C gật đầu mấy cái liền. "Lúc đi tôi có để ý rồi, mấy đứa này lên sau cùng, được sắp xếp một buồng riêng luôn. Ban đầu tôi còn nghĩ là thành phần bị sót từ đợt hai, ai dè là trốn lên."

Có quá nhiều suy đoán được lồng ghép trong lời trần thuật. Tôi vẫn cần giữ một cái đầu tỉnh táo thì hơn. Vì thế, tôi lùi lại một khoảng cách an toàn.

Đến khi này, trông ra xung quanh, tôi mới phát hiện bãi cỏ trước khu Quản lí, tổ chức An ninh đã đông như kiến. Thoát được trao đổi ở một hướng thì lại gặp vô số tiếng xầm xì ở ba hướng kia.

"Nói tóm lại là một đám con ông cháu cha!"

Âm thanh nổi bật nhất kéo tất cả sự chú ý của đám đông về phía một cặp vợ chồng già tóc đã ngả màu hoa tiêu. Vừa lên tiếng là người chồng, đang hướng điệu bộ vô cùng tức giận về phía mấy người quản lí.

"Xin chú bình tĩnh." Người phụ nữ tóc đen dài, cũng là Quản lí dân cư, trấn an. "Chuyện này mọi người còn đang bàn bạc, chúng cháu sẽ cho chú một lời giải thích thỏa đáng."

"Giải thích cái gì nữa!" Người đàn ông gạt phăng đi. "Biện cớ thì có! Toàn một lũ cậy tiền ức hiếp dân!"

Ông chỉ vào người mặc bộ đồ bảo an tàu màu tím than.

"Đây này, giải thích cho cái thằng này này! Cô tưởng bọn tôi bị mù, bị điếc thì đi giải thích cho thằng này này! Có phải chính miệng nó nói là nó sắp xếp cho bọn kia lên tàu không, có phải nó đang cầu xin cô không, đấy giải thích đấy hử!"

Người bảo an bị xướng đến thì cúi đầu, không nói. Cô quản lí cũng dường như nhất thời không biết đáp gì. Một người đàn ông trung niên khác, nếu tôi nhớ không nhầm là quản lí An ninh, rút bộ đàm từ túi áo nói gì đó.

Người vợ lên tiếng, giọng mũi sụt sịt:

"Con tôi nó làm ở nhà máy, bình thường tiếp xúc với bao nhiêu người, khả năng bị lây bệnh cao như thế... Nó là con trai thì sao chứ! Nó ba mươi hai tuổi thì sao chứ! Nó so với đám thanh niên choai choai kia, đứa nào dễ mắc bệnh hơn, mà lúc tôi xin suất cho nó đi sơ tán, thậm chí muốn nhường suất cho nó, các người cũng nhất quyết bảo không được... Mà giờ thì thế đấy..."

Vài người gần đó nghe xong câu này liền như bị chạm phải nỗi ấm ức trong lòng, gật gù đồng tình.

Trong lúc này, người đàn ông tiếp tục.

"Có tiền là có tất cả mà. Có tiền thì là hơn người bình thường một bậc mà! Chắc một cú điện thoại chứ gì, hay là một cái phong bì, va li, ba đứa ất ơ kia liền được lên tàu!"

Bắt đầu có người chêm vào:

"Làm ăn cái kiểu gì không biết! Có còn coi ai ra gì nữa không!"

"Các người nhiều tiền, đó là quyền lợi của các người, chúng tôi cũng chả hơi đâu suốt ngày đi ganh tị. Nhưng cái dạng vô lí ức hiếp rõ rành rành thế này, đúng là không thể chịu nổi!"


Chương 10 sẽ được cập nhật vào ngày 31/12 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro