Chương 6 : Ăn trưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Băng cổ của cháu tháo được rồi, nhưng cũng cần phải chú ý nhé. Chưa thể tập được bài thể dục "xoay các khớp cổ tay cổ chân" đâu." Bác sĩ dặn dò. Tôi bật cười, rất nhanh sửa phản ứng gật đầu thành giơ ngón cái.

"Còn đây là thuốc kháng sinh, giảm đau, thuốc bôi bỏng và chống sẹo." Ông đưa đến một túi nilon trắng có tầm 4 vỉ thuốc đủ màu cùng hai tuýp nhỏ. "Cứ uống hết chỗ thuốc viên thôi, còn khi nào thuốc bôi hết thì đến lấy tiếp. Uống thế nào bôi thế nào tôi đều ghi ra hết rồi đó."

"Cảm ơn chú." Tôi đáp, nhận lấy túi thuốc, chậm rãi đứng lên khỏi chiếc giường bệnh đã gắn bó với mình suốt ba ngày qua. Người bác sĩ đỡ lấy tôi đến khi tôi đã đi xong xuôi giày. "Chắc là cháu đọc được thôi."

Chú M112- sau cặp kính lão, mày nhếch cao:

"Sáng tối sau bữa ăn mỗi lần hai viên kháng sinh. Thuốc giảm đau khi nào cần thì uống, nhưng đừng có lạm dụng. Thuốc bỏng bôi sáng trưa, sẹo bôi tối, đừng tham mà bôi hơn."

"Chú dễ thương thật đấy." Đó là một lời khen không thể thật lòng hơn của tôi, nhưng bác sĩ thì có vẻ không tin cho lắm.

Ông tiếp tục quay sang khám cho người ở giường bên, tôi bước ra khỏi phòng bệnh một mình.

S071 đang từ cổng hướng về phía trạm xá, tay đã tháo bột cao. Nhìn thấy tôi, bước chân anh nhanh hơn một chút.

Quả nhiên là tiến lại chỗ này, không phải tôi tự mình đa tình. Sự biệt tăm của anh ta suốt ba ngày nay đã từng khiến tôi ngẫm lại; phải chăng câu nói: "Cô sẽ không chỉ có một mình" của gã vốn chỉ là một lời an ủi, thậm chí là nói suông, hay bởi chính bản thân tôi đã hiểu sai hàm ý của nó hay không.

"Xin chào..." Tôi có chút không được tự nhiên lên tiếng.

"C029." Anh ta đáp.

Thật đáng ngạc nhiên vì anh còn nhớ.

Tôi biết mình không nên nói câu này. Nó giống như kiểu một người bạn gái đang hờn giận bạn trai vì anh ta không quan tâm đến mình vậy. Và nếu đó có là sự thật, cô ấy chắc chắn đã chia tay anh ta.

"Chúc mừng cô ra viện." S071 tiếp, lại thêm một câu không thể không khiến tôi cảm thấy khó tin. "Cô muốn đi ăn gì đó không?"

Tôi cố gạt bỏ cảm giác kì quái trong lòng. Hình như do tôi đã quá nhạy cảm, bởi suy cho cùng thì nỗi ấm ức trong lòng mấy ngày nay là vô lí. Thế nên tôi gật đầu.

"Được, vừa hay tôi cũng đang rất đói." Tôi mỉm cười.

S071 dẫn đường đến khu nhà ăn – nơi mà tôi vẫn chưa có dịp trải nghiệm từ khi đến đây. Khu sơ tán vốn dĩ không lớn so với thành phố B; tuy nhiên ít ra bước xuống phố đã có thể gặp ngay một quán ăn, còn ở đây thì không. Khi xem qua bản đồ nơi này, tôi cứ nghĩ thế là mình đã nắm nó sơ bộ trong lòng bàn tay, với bố trí: phía Đông Nam là khu vực nghỉ ngơi, phía tây nam là nơi vệ sinh, trạm xá nằm hướng tây bắc, đông bắc chính là nhà ăn và ở trung tâm dịch về hướng bắc là Cục quản lí Dân cư và An ninh. Chỉ đến khi này, tôi mới nhận ra bố cục ấy không hề rạch ròi như mình tưởng.

"À..."

Chúng tôi vừa khi đến khu vực nghỉ ngơi, S071 nhìn sang phía tôi, nói.

"Cô có muốn cất đồ đạc gì trước không?"

Tôi ngẫm nghĩ giây lát. So với việc "cất đồ đạc", tôi càng muốn đi tắm hơn, song tất nhiên việc này vẫn xếp sau ăn uống. Mấy ngày ở bệnh viện chỉ có cháo sẵn làm tôi muốn chết lâm sàng rồi.

"Không cần đâu..." Tôi trả lời.

"Ừ..." S071 gật đầu rồi đi tiếp. "Mấy ngày nay tôi cũng có giúp sửa lại chỗ ở của cô, về cơ bản thì cũng xong rồi, có điều đồ đạc đều hỏng hết. Các phòng giờ đều full chỗ, bên địa phương chưa sắm được đồ mới, nên cô chưa ở luôn được đâu."

"À..." Tôi không ngăn được cảm thấy choáng váng, vẫn may kịp nhớ ra. "Còn đồ đạc trong vali của tôi..."

"Nguyên vẹn trong phòng cô."

"Ừ..." Tôi không biết nói gì tiếp theo, đầu trống rỗng một mảng. Theo như lời S071, là tôi đang trở thành người vô gia cư?

"Cô có bạn bè gì quanh đây không?"

"Không." Tôi lắc đầu, thật sự có chút bế tắc. S071 ngừng lại trong vài giây.

"Cô có thể..."

"Tôi có thể..."

Hai chúng tôi đồng thanh.

"Cô nói đi." S071 nhường. Tôi hơi nắm bàn tay, móng tay không dài lắm đâm vào lòng bàn tay vẫn có hơi đau.

Tôi định nói chắc tôi có thể ở cùng một người đồng giới nào đó, nhưng rồi tôi nhớ ra đợt này đến M là những thành phần nào. Tôi rất rất không quen khi phải ở với người lạ, đặc biệt là với những dạng... kiểu đó. Cho nên tôi từ chối.

"Không phải ý kiến hay gì. Anh nói trước đi."

"À..." S071 gật gù. "Tôi đang gợi ý, nếu cô không ngại, có thể chuyển qua chỗ tôi."

Tôi tròn mắt.

"Vậy anh sẽ ở đâu?"

Vừa đi vừa trò chuyện, bất tri bất giác đã tới nhà ăn. Chúng tôi mau chóng tiến vào trong quầy.

Gần mười hai giờ trưa, các bàn đều đã đầy người. Tôi theo S071 tiến về khu chọn đồ - với hàng kệ dài là cơm hộp được sắp gọn gàng. Phía sau kệ là nhà bếp và chỗ đóng gói trực tiếp có màng ngăn bằng kính.

Jayes lấy cho mình một suất cơm bò củ cải, tôi lấy một suất gà chiên nguyên món.

"Tôi không muốn tọc mạch." S071 nhìn hộp cơm của tôi. "Nhưng tôi nghĩ cô nên ăn rau."

Nghe câu này, tôi không hiểu sao có chút chột dạ, cầm thêm một phần salad trộn sốt mè.

"Tôi thích ăn thịt." Tôi bào chữa, dù đó là sự thật. Hồi nhỏ, cả gia đình tôi đều biết điều này, thì, nó cũng không phải sở thích lạ kì, mọi đứa trẻ đều thích ăn thịt. Tuy nhiên, bố mẹ tôi nằm trong số ít những bậc phụ huynh sẽ để cho con mình ăn thịt xả láng mà không ép chúng phải nhá thêm rau củ quả gì. Rồi đến mấy ngày sau, khi bị táo bón không đi được, bản thân tôi mới hiểu ra. Từ ấy, bữa nào tôi cũng tự giác ăn rau. Chỉ là khi lớn lên, thỉnh thoảng vẫn sẽ có những lúc tôi bốc đồng như vậy, và đương nhiên, một bữa cũng không thể nào khiến tôi táo bón mà, đúng không.

"Cô mới xuất viện, nên bổ sung vitamin." S071 thêm vào. Khoảnh khắc này, tôi bỗng nảy ra tò mò về nghề nghiệp của anh ta. Một sự thật là, tôi đã cày đến năm lần bộ truyện trinh thám kinh điển - Sherlock Holmes, bởi vậy, tôi có tự tin đưa ra suy đoán: Nếu S071 không phải quân nhân, thì sẽ là bố anh ta. Người đàn ông với tính kiểm soát cao như vậy, thật khó để nghĩ đến một ngành nghề nào khác.

Dĩ nhiên trừ phần "tính kiểm soát", thì không có gì là bất nhã để hỏi thẳng S071 nhằm kiểm chứng suy luận trên; song tôi nhớ, tôi vẫn đang đặt mình trong vòng an toàn. Và tôi thấy không công bằng với một cuộc đối thoại thiếu sự trao đổi thông tin như thế.


Chương 7 sẽ được cập nhật vào ngày 2/12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro