Chương 7 : Một thời điểm lí tưởng để tắm rửa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Về chuyện phòng ốc..." S071 vừa nói khi chúng tôi rút cuộc cũng tìm được một chỗ để ngồi xuống – đằng sau khu phòng ăn, ngoài hành lang có kính chắn gió, một bộ bàn ghế được đặt tại đó, đặc biệt riêng tư. "Vẫn còn đồ đạc của tôi, nhưng tôi sẽ thu dọn sớm nhất có thể. Tôi sẽ sang ở với bạn."

"Không cần đâu!" Tôi xua tay. "Chắc tôi sẽ không chiếm chỗ lâu, cũng không có nhiều đồ, anh cứ để đấy, khi nào dùng đến thì cứ mở cửa lấy thôi..." Tôi ngừng lại vài giây. "Cảm ơn anh." Và lần thứ hai trong ngày, tôi nói câu cảm ơn xuất phát từ đáy lòng mình, cảm giác bất kì lời khách sáo nào khác cũng là không cần thiết.

Chúng tôi im lặng dùng bữa.

"Anh đã tìm được chìa khóa phòng rồi?"

S071 ăn nhanh hơn tôi rất nhiều, dù đồ ăn của tôi cũng không có là bao. Anh đang khoanh tay tựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng mùa đông vô cùng ảm đạm, ban trưa nhưng cũng không đủ sưởi ấm lớp kính bám đầy bụi. Ngồi bên trong nhìn về phía những tàng cây đung đưa cũng có thể hình dung tiếng gió vút, buốt giá và im ắng đầy cô đơn.

S071 quay đầu nhìn tôi, sờ mũi.

"Tìm được rồi... Trong túi quần dưới gầm giường."

"Ồ..."

"Tôi cứ tưởng anh sẽ không dùng đồ nơi công cộng."

Tôi tiếp.

"Khác nhau chứ." S071 cười. Tôi như là lần đầu tiên nhìn thấy, không chút mỉa mai, lạnh lùng hay giả tạo.

Sau đó anh ta không nói gì nữa. Tôi cũng không hỏi tại sao, dường như đã có câu trả lời của riêng mình.

Ngoại trừ vài chiếc áo khoác lớn và chăn gối bị cháy, đồ dưỡng da đổ vỡ, thì đồ đạc để ngoài – đồng nghĩa với những thứ bị hỏng hóc, không nhiều, hoặc ít ra nó không quá quan trọng so với tính mạng tôi. Có điều khi phát hiện chiếc măng tô mình yêu thích nhất nằm trong số bị thiệt hại kia, tôi chỉ muốn cho mình một cái bạt tai. Còn mấy chai dưỡng da tiền triệu của tôi nữa!

Nói chung tổng kết lại, đồ đạc tôi cần để "chuyển nhà" cũng chỉ có một cái vali, vì vậy tôi không tốn nhiều thời gian "tạm biệt phòng cũ". S071 đưa tôi đến nơi ở của anh ta cách đó hai dãy thì cũng có việc phải rời đi, nên tôi được giao toàn quyền quyết định với căn phòng.

Nội thất bên trong không khác biệt gì so với căn phòng cũ của tôi, thậm chí là như mới: bên trái là giường và tủ quần áo, bên phải có bộ bàn ghế nhỏ. Tôi nghi ngờ sâu sắc chuyện đồ đạc của S071 còn ở nơi này.

Bởi vì đồ bị cháy bớt nên tôi cũng chẳng có thứ gì cần sắp xếp, lại thêm quả "kinh nghiệm xương máu" nên càng không có ý định. Chuyện duy nhất tôi cần làm lúc này là đi tắm. Nếu không có quy định gì về đồ để ở nơi giặt khô quá ba ngày sẽ bị vứt đi, thì khăn tắm và quần áo tôi mặc mấy ngày trước đều ở đó. Suy nghĩ, tôi quyết định chọn cho mình một bộ pyjama, định sẵn sẽ không đi đâu trong những ngày tiếp theo.

Hơn một giờ chiều, phòng tắm đông nghịt người. Hơi nóng mù mịt.

Là duyên số thôi. Tôi không nghĩ ra mấy ngày qua trời lạnh, hôm nay ấm lên được đôi chút, là một thời điểm lí tưởng để tắm rửa.

Nhưng quan trọng hơn, tôi cần phải quyết định mình nên đi tìm phòng trống hay chọn thời gian khác rồi đến.

"Óa!" Một người chợt kêu lên.

"Ối trời!" Người thứ hai.

"A a a..." Người thứ ba, sau đó là vô số tiếng á ớ thảm thiết. Hơn kém một phút sau, khói nóng dần tản đi. Cả khu không còn tiếng nước chảy, từng viên vạch còn đọng hơi nước nhỏ giọt hiện ra rõ mồn một.

"Bên các bà cũng không còn nước nóng hả?" Một người hỏi.

"Ừ, nước lạnh lắm, không còn tí ấm nào luôn." Một người đáp.

"Dùng chưa được mười lăm phút mà, sao đã hết nước nóng rồi?" Người khác than.

"Giờ còn vặn không ra nữa cơ!" Một người phát hiện.

Vậy là vô số tiếng cằn nhằn liền bùng nổ, nào người tôi còn đầy bọt, lạnh quá, tôi còn chưa gội đầu xong v.v... Ngay khi tôi còn chưa biết phải ứng phó ra sao, đã có người mở cửa.

"Úi, chị ơi." Nhưng chỉ có cái đầu thò ra. "Chị ơi, chị có thể đi xem hay hỏi ai đó được không ạ." Cô bé nhìn như có vẻ mới 15, 16 tuổi run rẩy nói.

"Có người bên ngoài hả." Giọng nói khác mừng rơn. "Bạn ơi, giúp mình một chút huhu. Trời lạnh quá à. Mình vừa xoa được dầu gội đầu lên thôi."

Trước khi lịch sử lặp lại, tôi nhanh chóng đồng ý "Được" một cái, khẩn trương rời đi.

Vừa ra đến ngoài, tôi liền gặp một chàng trai da ngăm, nhìn có vẻ trạc tuổi S071 đang tiến về phía phòng tắm nam. Khi tôi chưa kịp lên tiếng gọi, anh ta đã chủ động chuyển cái nhìn sang tôi, bước chân theo đó đổi hướng.

"Bên đó có hết nước nóng không cô?" Anh ta hỏi. Tôi gật đầu.

"Cả nước nóng, và nước lạnh."

"Ừ..." Anh chàng lẩm bẩm. "Vừa bên phòng bếp kêu, tôi mới biết. Để tôi đi xem sao. Bên trong còn nhiều người không?"

"Khá đông..." Tôi đáp.

Anh chàng chẹp miệng: "Vậy nhờ cô bảo bọn họ thu xếp mặc quần áo hay nếu có thể thì đợi một chút, chúng tôi sẽ kiểm tra đường ống và sửa nhanh nhất có thể."

Không chần chừ thêm, chàng trai nói xong lập tức chạy đi. Tôi thở hắt ra một hơi, cũng dùng tốc độ nhanh nhất trở lại bên trong thuật lại nguyên văn lời Da Ngăm cho mọi người và lủi ra.

Lấy đồ từ chỗ giặt khô, trở về phòng, tôi vừa hay thấy S071 đứng trước cửa. Nhìn thấy tôi, anh ta mau chóng tiến tới.

"Tôi có một chút đồ cần lấy, có thể vào bên trong không?"

"Tất nhiên rồi." Tôi hơi ngại. Tôi tưởng trước đó chúng tôi đã thống nhất với nhau về việc anh ta có thể tự nhiên ra vào phòng "mình", song rõ ràng điều đó vẫn khiến S071 có chút bối rối. Vì vậy, khi tiến tới mở cửa phòng vốn không hề được khóa, tôi bổ sung thêm luận điểm của mình.

"Phòng tôi không có gì bí mật hay bừa bộn đồ của... phụ nữ đâu. Nên anh..."

"Chỉ lần này thôi." S071 quay sang phải, ngồi xổm, mở ngăn kéo dưới cùng. Đồ đạc bên trong va vào nhau lục cục. Thật ra thì tôi cũng không rõ là đồ gì, chẳng phải của tôi.

"Tôi để quên vài dụng cụ sửa chữa chỗ cô." S071 tiếp, giơ lên trong tay một hòm bằng sắt không rỉ cùng tuýp nhỏ như keo dán cách điện bên tay kia, đứng dậy.

"Có chuyện gì à?" Tôi không nhịn được tò mò hỏi.

"À, đường ống đang bị hỏng vài chỗ." S071 giờ mới để ý đồ đạc tôi đang ôm trước ngực. "Cô vừa từ phòng tắm về à?"

"Ừm. Nhưng chưa kịp làm gì thì có người kêu hết nước."

"Vậy tôi đi đây." S071 gật đầu, nhanh nhẹn lách ra ngoài, chạy chậm về hướng nam. Tôi nhìn theo anh ta một lúc, sau cũng gần như vội vàng vào cất đồ, kế đó chạy theo.


Chương 8 sẽ được cập nhật vào ngày 9/12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro