Ngủ một đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Anh nghiêm túc yêu thương cậu một cách vô điều kiện, gã tự nguyện mổ sẻ cơ thể của mình mà giao cho cậu một trái tim trần chụi nóng bỏng nhiệt huyết chỉ hướng về một mình cậu.

- 2 Ngày Sau -

Thế Anh tự thân tự mình đi đến tiệm hoa to và nổi tiếng nhất của Thành Phố Sài Gòn này, khi bước vào gã lướt qua cả trăm bụi hoa tỉ mỉ kiểm tra màu sắc vẻ đẹp, gã chọn lựa cuối cùng vẫn là lựa chọn loại hoa hồng đỏ thắm và loài hoa cẩm tú cầu xanh nhẹ trông vừa đẹp vừa tao nhã, hắn liền đặt năm sáu giỏ hoa lớn, đưa đến chỗ ngày feat của cậu diễn ra, bày ra hai bên trái phải đầy ắp những giỏ hoa xinh đẹp ký tên chỉ viết hai chữ "Thế Anh". Làm như vậy được mấy ngày, Thanh Bảo bởi vì cho tới bây giờ đều không quá quan tâm những thứ bày biện này, nói một câu cảm ơn, không bày tỏ sự hưng phấn đặc biệt gì, em rể Hải Minh lại nhảy chồm chồm.

Buổi sáng mười một giờ, Đặng Hải Minh chặn Thế Anh ở trên giường, đến sớm một chút biết gã chưa dậy, đến muộn một chút người này liền không thấy bóng ngay. Thế Anh bây giờ cũng không đi đánh bài, hàng đêm dốc bầu tâm sự cùng Thanh Bảo, kề sát bên nhau trò chuyện tới rạng sáng. Trời mưa như vậy, hai người còn đi dạo ở khu Sông, bị thấm nước mưa ốm đến đỏ mũi đỏ tai còn không chịu giải tán, còn vô số lời muốn nói, chờ về đến nhà nếu không quá nửa đêm thì cũng đến rạng sáng mới rời nhau. Vào lúc này Thế Anh nửa tỉnh nửa mơ ngủ nướng trên giường, nghe có người vào phòng, cho là người làm, khàn cổ họng nói: "Vắt cho tôi một cái khăn lạnh qua đây."

Hải Minh ngồi vào mép giường, mặt giận tái đi trợn mắt nhìn Thế Anh. Thế Anh hồi lâu chờ không thấy động tĩnh, vừa mở mắt nhìn thấy là Hải Minh, liền nhắm mắt lại, trở mình, lưng hướng về phía anh ta: "Có chuyện gì à?"

Hải Minh trầm giọng nói: "Anh nói anh bao bồ nhỏ, kéo em vào làm gì?"

Thế Anh mơ hồ hửm một tiếng: "Là sao?" Gã không nhớ có mang Thanh Bảo ra chia sẻ cùng em rể hồi nào.

Hải Minh nói: "Anh tặng hoa cho cậu Thanh Bảo gì đấy thì tặng hoa đi, viết Thế Anh làm gì?"

"Thế Anh thì làm sao? Đấy không phải tên anh à?"

"Anh là người nổi tiếng ở đâu vậy chứ! Ngay cả họ cũng lười ký rồi! Thì ra cả cái Sài Gòn rộng lớn như vậy liền chỉ có một mình anh là Thế Anh? Người khác thì không phải?"

Thế Anh ở trong chăn chậm rãi vươn vai một cái: "Em tên là Hải Minh chứ đâu phải Thế Anh?. Hay em là Thế Anh còn anh là Hải Minh?" (Hải Minh chỉ là tên gọi mọi người trong nhà gọi để tránh nhầm tên giữa hai người vì Hải Minh tên thật là Đặng Thế Anh.)

Hải Minh tức giận cầm gối ném về phía Thế Anh bực dọc nói: " Em tên thật là Đặng Thế Anh, gọi là Hải Minh cho đỡ nhầm tên với tên ăn chơi lêu lỏng như anh! Anh với em quen nhau còn chưa được vài tuần anh đã quên hết rồi à?!"

Hải Minh kể câu chuyện ra, thì thật đúng là buồn cười. Thì ra anh ta hôm qua đi chơi với người yêu đến Feat của Thanh Bảo chơi, Đến đó quẩy cùng cậu được một lúc liền thấy trước sân khấu  xếp một loạt giỏ hoa ký tên Thế Anh, ngẫu nhiên gặp phải một tên con nhà giàu có quen biết với Hải Minh thấy mấy giỏ hoa đó, cậu ấm đó liền chạy qua chỗ cậu hỏi:
Cậu Ấm: Thế Anh?, Cậu phải ý cậu bạn kia à?

Hải Minh nói: Không, có một người tôi quen thích anh ấy rồi, tôi cũng có người yêu rồi.

Cậu ấm lại hỏi: Cậu khéo nói vậy? Tôi biết cậu ngại nên không dám nói mà?

Hải Minh nói: Tôi nói thật mà? Cô ấy đang đứng ở đây cậu nói cái gì mà khó nghe vậy?.

Cậu ấm cười lạnh nói: Nếu không phải thì sao lại mang cả đống giỏ hoa tặng cho cậu ta? Còn biết lựa hoa ấy chứ nhỉ, nào là hoa hồng nào là cẩm tú. Cũng biết bao trai đấy chứ nhỉ?

Cô bạn gái của anh lúc đầu chẳng tin là mấy nhưng lúc sau quay đầu ra vừa nhìn thấy giỏ hoa đúng là có kí tên hai chữ " Thế Anh ", liền cảm giác như mình bị cắm sừng mà quay qua tát anh một cái vang khiến mọi người xung quanh ai thấy đều chỉ chỉ chỏ chỏ, anh thấy cô giận phải nhanh chân chạy đến chỗ cô để giải thích.

Thế Anh nghe xong câu chuyện này, cũng sắp cười muốn bể bụng rồi. Bật người ngồi dậy, quần áo cũng không mặc thêm, xuống giường rót nước uống. Người ta vẫn nói không có lửa làm sao có khói, chưa chắc vô duyên vô cớ, thế nhưng lời đồn này phải nói thế nào chứ, bảy lượn tám quấn, quấn cả em rể hắn vào luôn rồi. Nếu kết hợp sự thật cùng lời đồn suy nghĩ một chút, nếu như đồn rằng Thanh Bảo và Phạm Liên có chút tình cảm gì đó không muốn người khác biết, vậy thì còn đáng tin. Chứ còn Thanh Bảo và Hải Minh, chuyện này làm sao nghĩ ra được chứ? Cười nói: "Bất kể người khác nói thế nào, anh đều tin tưởng em và Thanh Bảo là trong sạch. Ừm, yên tâm lát anh cho em chút tiền thì dẫn người yêu đi ăn đi, anh không đánh mày đâu."

Hải Minh trong đầu nghĩ anh đánh tôi ấy à, tôi mới muốn đánh anh ấy! Vừa muốn đáp trả, Mỹ Tâm đoán Thế Anh giờ này chắc tỉnh dậy rồi, liền mang người làm vào giúp hắn vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị ăn bữa sáng và bữa trưa. Ngay trước mặt chị mình, Hải Minh muốn tố cáo nhưng tự nhiên chẳng dám nói gì, im hơi lặng tiếng ngồi xuống ăn cùng Thế Anh, vừa ăn, vừa nghe chị mình quở trách: "Hải Minh, em hôm qua lại dẫn em chị đi đâu chơi vậy? Suốt ngày đi đến khi đêm hôm khuya khoắt mới chịu về, vừa muốn ngủ thì gà đã gáy rồi?."

Thấy chị dâu bao che hết mức đối với người anh này, lúc nào cũng mắng anh còn gã ta thì chẳng bị gì . Thật ra thì vì mấy cái chuyện đêm không về nhà này mà Hải Minh cũng không biết bị trách lầm bao nhiêu lần, bình thường như cơm bữa còn coi như gió thổi bên tai. Chỉ có lần này, hai tên anh dâu em rể thật sự trong lòng có điều khuất tất, hơn nữa còn là một điều khuất tất không hề tầm thường, nghe vào trong tai liền ít nhiều có chút biến sắc mặt.

Thế Anh múc một hớp canh uống, liếc mắt nhìn nhìn Hải Minh, trong cổ họng ho khan một tiếng. Ý là hai ta có ý kiến gì đều chỉ là đùa giỡn, ở trước mặt chị tôi cũng không thể bị lộ ra. Hải Minh nhìn hắn một cái, không tình nguyện lên tinh thần lừa bịp chị dâu. Chị Dâu cũng giống như trước kia vậy, dễ dàng bị lừa bịp, cô dĩ nhiên cũng biết Thế Anh nói không hẳn đã là thật, chỉ là không so đo. Thời gian đầu khi mới kết hôn, cô từng tức giận rất nhiều lần bởi tính phong lưu đa tình của cậu em trai trời đánh này , lúc nào cũng thấy dắt gái về nhà, không phải hai ba ngày một cô mà là mỗi ngày một cô khác nhau. Bây giờ tuổi tác ngày càng nhiều, trong nhà cũng sắp có trẻ con, em ấy cũng sắp thành cậu của đứa nhỏ trong bụng rồi nên cô cũng lười mà mắng mỏ gã.

Ăn cơm xong, Mỹ Tâm kêu người làm thu thập chén đũa lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người chị dâu, em trai và em rể bọn họ. Hải Minh đã thôi không còn giận nữa, khoanh tay cùng Thế Anh mỗi người một điếu thuốc sau khi ăn xong. Anh ta suy nghĩ về lời nói dối mới vừa rồi nói với chị mình, trong lòng hiếm có có chút áy náy, nói: "Chị dâu! Em muốn nói..Anh Thế Anh mang tiền nuôi trai bên ngoài đấy."

Mặt Mỹ Tâm liền thay đổi trạng sắc, anh cứ nghĩ chị dâu sẽ nổi trận lôi đình nhưng không. Thay vì bực phát điên thì chị lại vui vẻ đi đến đưa vài thẻ ngân hàng cho anh nói: " Em đấy! Cho em ấy ít như vậy không sợ em ấy buồn sao? Đây thẻ của chị đây, lát nữa đi dẫn em ấy đi mua chút gì đi?"

Hải Minh há hốc mồm ngạc nhiên hỏi: "Chị!? Sao chị lại vui vậy? Em nhớ đợt trước anh ấy bao cô Anh Ly gì đó bị chị phát hiện, chị liền nổi giận đuổi anh ta ra khỏi nhà vài ngày cơ mà?!."

Mỹ Tâm cười cười nói: " Anh Ly khác với em dâu chị em biết chưa? Thanh Bảo vừa ngoan vừa lễ phép, không tham tiền như cô ta."

Thế Anh đi đến trước mặt anh cốc đầu cái bốp nói: " Hay mày muốn tao đi bao con điếm còn hơn em ấy?"

Hải Minh ôm đầu đang đau điếng một chút, mới nói: "Không phải ý đó. Những người mà trước kia anh qua lại đó, cho ít tiền là đến, cho thêm ít tiền nữa là cút, chỉ là chuyện tốn kém mấy đồng tiền. Cậu Thanh Bảo đó không giống với bọn họ, trẻ con cực kì, không phải người anh có thể định đoạt. Với lại còn có cả một đống kẻ ghét cậu ấy chỉ sợ..." Hải Minh hất hất cằm về phía cửa: "Gây ra chuyện gì đó, anh định giải thích thế nào với anh ấy chứ ?"

Lời này đã nói trúng lo lắng trong lòng Thế Anh. Ai ai đều biết Thanh Bảo là một khi thấy chuyện bất bình thì đều ra tay cứu giúp, cho nên có cả tá người ghen ghét cậu, cho cậu là lo chuyện bao đồng nên ghét cậu không thôi. Chưa kể em ấy có trăm ngàn người thần tượng cậu, đi đến đâu gặp cậu cũng gọi là chồng quốc dân, chưa kể còn có một số cô gái điếm nào đó cũng yêu cậu chỉ vì tiền, cuối cùng cũng chỉ có Thế Anh đường đường một lòng một dạ yêu cậu không vì danh tiếng không vì tiền bạc.

Thế Anh trầm tư từ từ hít một hơi khói, từ từ phun ra: "Anh rể vô cùng yêu thích cậu ấy, hôm đó ở bữa tiệc cũng nhờ anh ấy nên Bảo mới không bị cô ta động chạm. Nếu anh ấy thích em ấy vậy thì sợ gì chứ?"

Mỹ Tâm nói: " Anh ấy thích cậu em dâu này mà? Anh chị đều ủng hộ em, ai dám ngăn cản em thì cứ kêu anh chị. Anh chị một phát giúp em giải quyết nó?"

Trái tim Hải Minh bị lời này khích động một chút. Anh ta cũng giống Thế Anh vậy, bình thường là người dám nói dám làm, kiếm không ít tiền từ chỗ bọn giám đốc kia, nhưng cũng là bởi vì đồng tiền nên ít ai có thể thật lòng yêu anh, vì vậy rất hiểu tình cảm, rất có chiều sâu, có một sự lãng mạn mà người có tiền bình thường không có. Anh ta có thể tưởng tượng được cảm giác của Thế Anh bây giờ, vì vậy thở dài nói: "Anh dù sao trước kia giết người cũng đâu có ít? Giờ vì anh ấy mà giết người thì cũng chẳng sao."

Thế Anh hút một hơi gật đầu liên tục: " Nói đúng còn nói to? Không sợ bọn cảnh sát nghe thấy gông cổ hết lại à? Nhưng công nhận mày nói rất chuẩn đã vậy còn nói đúng cốt lõi vấn đề."

Hải Minh hừ lạnh: "Không phải nịnh em. Quấy rối buổi chơi với một cô nàng đẹp của em, chỉ như vậy thôi ấy hả?"

Thế Anh cười dập đầu tro thuốc lá, trong đầu nghĩ bồi thường cậu còn không dễ dàng sao, nói: "Cậu không phải là thích kiểu bọn con gái giỏi chiều lòng đàn ông hả? Đầu năm tôi có quen một cô dancer, tên Phạm Thi , có nhớ không? Cô ban đầu ở đó cũng coi là có chút danh tiếng. Bây giờ có Thanh Bảo, tôi cũng không quan tâm tới con chó đó nữa, cậu chơi cho thoải mái đi!"

Hải Minh giễu cợt nói: "Mấy cái này anh cũng có thể cho à ?"

Thế Anh cười nói: "Mày không ăn nó thì sớm muộn gì nó cũng làm đĩ thôi?."

Hải Minh nửa tin nửa ngờ đi, trước khi đi còn nói: "Nếu như em bị cô ta nhổ nước bọt đầy mặt quay về, em sẽ đến quấy rối anh cùng với cậu người yêu đó!."

Thế Anh cười xua tay lòng nói lời này chờ tao và em ấy thật sự dính lấy nhau rồi thì mày hãy nói.

Mười giờ tối, Thế Anh đúng giờ đi đón Thanh Bảo tan làm, muốn kể cho cậu ấy nghe câu chuyện cười mới ra lò này. Gã không dám đi sớm, trước kia ở sau hậu trường cười cười nói nói với các cô gái xinh đẹp ở đó thì không sao, hôm nay để tránh em ấy nghi ngờ, phải tránh một chút. Đoán là các cô gái đó cũng đã đi hết, Thế Anh xuyên qua con đường nhỏ, đi tới phòng hậu trường.

Thanh Bảo đoán trước gã sẽ lẩn vào đây, đã đuổi khéo Tuấn Anh đi từ lâu, vào lúc này đang ngồi ở phía trước gương, vừa cười vừa ăn uống trông vô cùng thoải mái. Cậu sau khi nghe tiếng cửa vang lên liền biết người tới là Thế Anh, cho nên chỉ để ý ngồi bất động, nhưng khóe miệng cong cong cười lên. Thế Anh cười híp mắt cởi áo khoác ra, nhỏ giọng đi tới sau lưng cậu, tinh tế xoa bóp vai cho cậu, cảm thấy áo quần dưới tay đều ướt đẫm : "Em hôm nay cả người đều đẫm mồ hôi này."

Thanh Bảo được bóp vai hết sức hưởng thụ, cười nói: "Tại hôm nay ở trường quay cháy quá, em nghịch nhiều nên đổ hơi nhiều mồ hôi."

Thế Anh khuyên cậu nói: "vậy lần sau mặc thoáng chút đi nhé? Hay lần sau anh cho người mang cái gì đó mát mát đến cho em?."

Thanh Bảo thuận miệng đồng ý, đè lại tay của gã đang đấm bóp trên vai cậu, nói: "Anh không cần quan tâm em vậy đâu, em tự lo được hết mà?"

Thanh Bảo tinh thần rất tốt, lăn lộn đi cùng Thế Anh đến nửa đêm, ngày hôm sau vẫn có thể theo thường lệ lên trường quay, Thế Anh thì không dậy nổi để đi làm cùng cậu, cười nói: "Em sao vậy? Ai lại bắt nạt bé yêu của anh rồi?"

"Cái này em nói thật đấy, em chẳng muốn dính đến mấy vụ báo đăng tin nhảm đâu."

"Sao chứ? Ai dám đăng cơ à?."

Không nhắc đến thì thôi vừa nhắc đến cậu liền sôi máu nói một chàng " Là anh không biết hay giả vờ không biết vậy? Đợt trước anh tặng một đống giỏ hoa cho em đã vậy còn kí tên của mình lên đấy, lúc đang diễn thì có một đám người vây lại bàn luận sôi nổi xong chỉ vào một cậu nhóc nói cậu ấy bao em cơ đấy?! Đã vậy cô bạn gái của cậu ấy còn ở đó nữa cơ, cô ấy dỗi rồi bỏ về làm cho hậu trường đều loạn hết cả lên. Vừa về đến nhà chưa kịp chợp mắt bọn nhà báo đã đăng tin em vì muốn có số tiền lớn để trả tiền nhà nên lừa đảo đại gia của nhà họ Bùi!! Mấy hôm đó bọn cánh nhà báo chỉ chờ em ra ngoài để lấy tư liệu làm đống tin báo nhảm! Anh nói xem nếu anh còn làm vậy thì bọn họ còn bịa chuyện đến mức nào?!"

Bọn họ nói đến giỏ hoa, Thanh Bảo liền không vui đặt đống đồ ăn xuống chỉ thẳng mặt gã nói rõ từng câu từng chữ cho gã biết, tuy chuyện tình của hai người là thật nhưng hiện tại nó vẫn chỉ đang là tình đơn phương từ phía gã còn cậu thì vẫn chưa đáp trả lại câu ngỏ lời của Bùi Thế Anh.

Gã biết mình là người sai liền quay qua dỗ cậu nói: " Xin lỗi Bảo mà, tại anh hôm đó không mua được vé Feat của em nên chỉ đành tặng hoa thôi..đâu biết nó sẽ phiền cho em vậy đâu..?"

Thế Anh nắm lấy tay cậu nhẹ nhàng nói : " Vậy vụ nhà báo để anh xử lý cho em, dù gì sau này em cũng là người yêu của Đại gia Thế Anh mà?"

Cậu không đếm sỉa tới gã nữa mà quay lại ngồi xuống ghế thong thả ăn đồ ăn gặt, Thế Anh đang có một tin đồn thú vị muốn nói với cậu. Đem chuyện xui xẻo của Hải Minh cua gái miss thêm mắm dặm muối kể ra, Thanh Bảo đang giận liền bật cười, cười run từng đợt từng đợt, cười nói: "Thì ra người bị cả đám nhà báo đồn có tư tình với em lại là em rể anh à? Trái đất đúng là tròn thật nhỉ? Anh cũng tên Thế Anh cậu ta cũng tên Thế Anh, chỉ khác mỗi cái họ. Hay là anh đổi tên khác đi?"

Thế Anh không để ý chút nào: "Sao lại phải đổi? Anh mặc kệ cậu ta."

Thanh Bảo mồ hôi trên mặt còn chưa lau khô, quay đầu lại vui vẻ cười với Thế Anh một tiếng, gương mặt của cậu ướt át, càng lộ ra nét mày như vẽ, tuấn tú lanh lợi. Thanh Bảo nói với mọi người là năm nay hai chín tuổi, nhưng cậu là tính tình trẻ con, vẫn còn non ơ, số tuổi này sợ rằng không có ai tin nổi. Thế Anh nhìn khuôn mặt cậu, gò má phong nhuận vẫn còn như trẻ con, dáng môi non nớt, nhiều lắm là hai mốt hai hai.

Thanh Bảo thấy Thế Anh cứ nhìn mình với ánh mắt lưu luyến, rất khéo léo tiến tới trong ngực gã cọ cọ, lau hết mồ hôi trên mặt lên áo của gã. Gã ôm eo cậu, hôn đỉnh đầu của cậu một chút, Thanh Bảo lại chôn mặt cọ cọ, giống như một động vật nhỏ muốn sưởi ấm vậy. Đây là động tác thân mật nhất giữa hai người bọn họ cho đến bây giờ. Hai con người đã trải qua phong nguyệt này nếu như đã hiểu nhau thân thiết đến mức này, theo như tiến trình trong quá khứ, đã sớm trải qua một đêm mặn nồng khó tả rồi, có thể là bởi vì thái độ đối đãi với nhau đã thận trọng lại càng thêm thận trọng, hai người lại trở nên ngượng ngùng hơn bao giờ hết. Thanh Bảo lúc trước nói còn phải suy nghĩ một chút, hôm nay cũng không biết suy nghĩ kỹ chưa. Thế Anh cũng không hỏi, hắn cũng thích trò chuyện cùng cậu, những chuyện khác không nóng nảy, hoàn toàn là tác phong của một cậu trai chính trực.

Mỗi đêm chờ cậu tan làm, hai người tản bộ nói chuyện vòng quanh phố giữa thời tiết mùa mưa. Thế Anh vốn chính là một tên thích nói chuyện mà người ta hay bàn luận, Thanh Bảo càng là một người hay bàn luận, hai người chỉ cần tìm được đề tài liền nói không thôi, không nói đến ba bốn giờ đồng hồ liền không dừng được. Tài xế Hoàng ở phía sau lái xe đi theo, chiếu sáng đường cho bọn họ, bọn họ có nhiệt tình trong lòng sưởi ấm người, tứ chi bách hài một mảnh xuân ý, đều không cảm thấy trời mưa lạnh, Anh Hoàng nhìn, nhưng cảm thấy như bị đày đọa thay bọn họ. Ông không thể hiểu nổi Thế Anh nhà mình làm sao bất thình lình thay đổi tính tình, chơi trò tình cảm thuần khiết của mấy cậu học trò. Nắm nắm cái tay trò chuyện có gì thú vị? Cậu nhỏ này nhìn dáng vẻ hẳn là đã cắn câu, vậy không phải là nên đưa về nhà, tận hưởng một đêm vui vẻ sao?

Cậu bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu hắt hơi hai cái. Thế Anh nhìn dáng vẻ của cậu chóp mũi hồng hồng trông vô cùng đáng yêu, gã cười vui vẻ quay qua chỉnh trang khăn quàng cho cậu, cười nói: "Lần sau anh dẫn em đi mua quần áo nhé? Đồ này em mặc hình như hơi mỏng rồi?."

Thanh Bảo cười cười lau mũi nói: "Vậy thì giống như nhà giàu mới nổi vậy."

Thế Anh xoa đầu cậu nói: "Anh mặc là nhà giàu mới nổi, Còn nếu em mặc chính là một yêu tinh thỏ nhỏ."

Thanh Bảo vỗ vỗ lưng gã, cười nói: "Thế Anh, chúng ta nên về nhà thôi, lát nữa mưa to khó về lắm."

Thế Anh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, giờ cũng không còn sớm, nhưng gã cũng chưa thỏa mãn, một bước cũng không muốn rời khỏi chàng thỏ yêu tinh này. Ghé vào bên tai Thanh Bảo cười thấp giọng mập mờ nói: "Vậy bé thỏ này.. tối nay chứa chấp tên con người như tôi được không ?"

Thanh Bảo ánh mắt sáng lên, vòng tay qua cổ của gã ôm lấy gã vui vẻ nói: "Thế Anh, em mong chờ những lời này của anh từ rất lâu rồi."

Ánh mắt Thế Anh cũng sáng lên, người ta đều nói gã lưu manh, đấy là vẫn chưa gặp một tên còn lưu manh ngầm hơn: "Mong chờ từ lâu rồi, sao em không nói sớm ?"

"Bởi vì cảm thấy Thế Anh nhìn qua lúc nào cũng vui vẻ cười đùa, với ai cũng nhiệt tình tiếp đón, chứ thật ra thì không dễ thân với anh, em không dám mời anh về nhà..."

Cái nhìn này của Thanh Bảo quả thật rất đúng. gã gặp ai cũng tỏ ra rất thân thiết, sự thân thiết này chỉ đại diện cho một loại phong cách làm người của gã, cùng không liên quan gì đến mức độ tình cảm lâu dài. Thế Anh một tay cầm ô một tay ôm eo cậu, thương tiếc cho sự dè đặt này của cậu, nói: "Em phải biết, anh đối với em luôn khác biệt với mọi người."

Thanh Bảo lại bị cảm động rồi.

Anh Hoàng đứng chứng kiến hai người này tâm tình sâu đậm cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, một lúc sau họ mới chịu lên xe theo thường lệ đưa cậu về nhà nhưng đến trước cổng nhà Thanh Bảo gã nhẹ nhàng giao phó nói nói: "Cậu về nhà ngủ trước đi. Sáng mai lái xe đến nơi này đợi, chị tôi có hỏi tới, thì nói tôi đi chơi cùng Thanh Bảo rồi." Nói xong, cũng xuống xe theo, cùng Thanh Bảo ân cần che ô cho cậu cùng nhau đi vào cửa. Sau khi vào cửa sẽ xảy ra chút chuyện gì thì cũng không cần suy nghĩ nhiều, không cần nói nhiều, cũng hiểu rồi.

Thế Anh và chàng hát cùng trải qua đêm lành, không biết sao, Anh Hoàng là một người hầu đứng bên chứng kiến lại đặc biệt cảm thấy vui mừng, lặng lẽ gật đầu, thầm nghĩ: Haizz! Thế mới đúng chứ! Đây mới là Cậu chủ của chúng ta! Dù thế nào cũng không thể bao nhiêu ngày như vậy rồi, ngay cả một cậu hát cũng không ngủ thành.

Tuấn Anh một thân một mình ở nhà chờ, cửa luôn phải đóng cho chắc chắn, tai anh cũng thính, Thanh Bảo chỉ cần nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, cậu liền nhanh bước chạy đến mở cửa ra. Tối nay vừa mở cửa, nhìn thấy Thanh Bảo còn chưa kịp hỏi một tiếng lạnh ấm đói khát gì, người đi theo phía sau đã đẩy cửa chui vào.

Thế Anh đi theo sau vào mặt đầy vẻ cười nịnh nọt: "Ấy! Masew lại phiền cậu rồi." Thế Anh vô cùng dè dặt với cậu producer này, bởi vì biết cậu ta này không tầm thường, danh nghĩa với Thanh Bảo là đồng nghiệp làm ăn, nhưng tình như anh em thân thiết, rất có sức nặng.

Đôi mắt Tuấn Anh mang nét không thể tin cùng tức giận nhìn về phía cậu, trong mắt còn có rất nhiều đau đớn. Thanh Bảo quá khứ bất kể thân thiết cùng ai, đều là qua đêm ở nhà người khác, cho tới bây giờ chưa từng dẫn người khác về nhà. Tên Bùi Thế Anh này là cái thứ gì chứ!

Thanh Bảo nhìn Tuấn Anh thật giống như tức giận, nhưng cậu không biết dỗ người khác, đứng ở đó rất xấu hổ ha ha cười ngây ngô hai tiếng, nói: "Em cứ đi ngủ trước đi, anh với Thế Anh còn bàn chút chuyện nên sẽ ngủ muộn đấy"

Thế Anh cũng cười nói với Tuấn Anh: "Ừ. Chúng tôi bàn về nhạc mà!"

Bùi Thế Anh nói: "Cậu đừng nóng nảy vậy, khó lấy vợ lắm đấy."

Thanh Bảo mặt đầy vẻ ngu ngơ: "Cũng bình thường. Em ấy từ xưa vẫn vậy nhưng mà em ấy bụng dạ tốt lắm." Một mạch kéo tay Thế Anh lên lầu nói: "Lên phòng ngồi cho ấm đi, trời đang mưa to rồi đấy."

Một căn nhà hai tầng không lớn cũng không nhỏ, Thanh Bảo ở phòng trên tầng phía bên phải, phòng phía trái là của Tuấn Anh ở, phòng phía đối diện cầu thang chất đầy bản thảo soạn nhạc, phòng thu âm, đàn các thứ. Trong phòng của cậu rất gọn gàng tuy chỉ có cái giường không quá lớn chỉ đủ diện tích của hai người nằm, một bàn làm việc, một tủ quần áo còn lại thì vô cùng chống trải, đến cả đồ trang trí dư thừa cũng chẳng có. Nhà không có sự dọn dẹp của phụ nữ nên có vài chỗ hơi bụi một chút nếu dọn dẹp ngược lại rất sạch sẽ, trên bàn trên đất không nhiễm một hạt bụi, đều là công lao của Tuấn Anh.

Thế Anh nhìn vòng quanh một vòng, chặc lưỡi nói: "Đợt trước anh ở lại đâu có giản dị vậy đâu? Em bây giờ nổi tiếng rồi mà không định trang trí lại phòng à?."

Thanh Bảo cũng quan sát một vòng theo gã: "Thế này cũng tốt mà? Đỡ phải dọn dẹp."

"Vậy mai anh mua một chút đồ trang trí nang qua cho em?"

"Không cần đâu, dù gì thì cũng bị tên đó qua vác đi hết thôi."

Gã ngã nhiên nhìn xung quanh một vòng đúng thật là quá giản dị rồi à? Cậu chưa kể còn nhắc đến tên nào đó sẽ qua vác chúng đi hết nên bắt đầu có chút suy nghĩ tính toán.

Lúc này Tuấn Anh mang bình trà ấm cùng chút đồ ăn vặt lên cho hai người họ, nhưng mà chỉ chuẩn bị một cái gối cho cậu. Tuấn Anh là cố ý tỏ thái độ với gã, cậu không biết rằng tên Bùi Thế Anh này vốn chính là một tên không biết xấu hổ, một chút đối xử lạnh nhạt như vậy căn bản không thể dập tắt mong đợi nóng bỏng được chung chăn gối cùng Thanh Bảo tối nay của hắn.

Thanh Bảo nói: "Sao em không mang thêm cho Thế Anh một cái gối?"

Thế Anh cười nói: "Không cần làm phiền cậu ấy đâu. Anh gối cùng em là được rồi."

"Như vậy sao được chứ. Tuấn Anh— "

Tuấn Anh đứng nơi đó đầu hơi quay đi, không động đậy.

Thế Anh nhìn nhìn Tuấn Anh, nói với cậu: "Sao lại không được. Chẳng lẽ em còn chê anh à?"

Sao lại có thể nói thế được, Thanh Bảo tất nhiên sẽ không chê hắn. Vì vậy chờ sau khi cậu tắm xong leo lên giường, Thế Anh đang nằm trên gối của cậu thấy cậu ra liền kéo cậu thẳng vào trong chăn, ôm lấy cậu từ đằng sau hít mùi thơi từ trên cơ thể cậu. Hai người vui vẻ vờn qua vờn lại với nhau làm cho Tuấn Anh đứng ngoài cửa càng buồn thêm, nếu biết hai người họ sẽ tình ta ý nàng như vậy thì thà chuẩn bị thêm cho hắn một cái chăn với một cái gối nữa thì hơn.

Thanh Bảo nằm ở trong lòng hắn, gối trên cánh tay của gã. Trời bên ngoài ngày càng mưa to đã vậy còn sấm chớp đùng đùng làm cho cậu thỏ nhỏ đang ngủ bỗng giật mình vì sợ liền ôm chặt lấy gã không buông, gã thấy vậy chỉ phì cười mà ôm chầm lấy cậu không thôi. Đêm đó hai người hạnh phúc cùng nhau trải qua một đêm thắm thiết cô cùng ấm áp.

——————————————-

Chia sẻ cho mọi người đọc với nha🫶🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro