Chương 28 : Trêu đùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                     

- Thế Anh... Thế Anh.. Mau dậy đi nào.. Trời đã tối rồi

                     

- Ứ.. Ứ không thích... Muốn ngủ thêm, cả người đều mệt..

                     

Thế Anh bị phá giấc ngủ liền trở nên cáu gắt không nghe lời, mặc kệ đó là bà xã thân yêu của mình. Anh vẫn nằm trên giường vùng vẫy, miệng ô ô nói không chịu ngồi dậy

                     

- Tay mỏi.. Chân đâu... Muốn ngủ thêm... Vợ đừng phá anh mà.

                     

Thanh Bảo biết nam nhân ngốc này đã phải chịu khổ cực từ ban sáng, đến gần giữa trưa anh vừa nằm trên giường chơi một lúc thì lập tức ngủ say. Nam nhân được gia đình chăm sóc kĩ lưỡng từ khi còn bé đến lớn. Giờ nhìn khuôn mặt rám nắng, cả người thấm ướt mồ hôi khiến cậu cũng xót xa trong lòng. Cho nên khi trưa cũng không có ý gọi anh dậy ăn cơm, mà là bản thân tự ngồi vào bàn ăn, một mình ngỏ lời với cha mẹ về tình cảm cùng tính hướng của bản thân. May sao vợ chồng họ Trần đã biết trước sự việc, cho nên không hề làm khó cậu cũng như là đánh đuổi anh đi. Hai người chỉ đành thở dài, ngậm ngùi ra điều kiện, đó chính là muốn gia đình họ Bùi tổ chức đám cưới một cách bài bản, để bản thân Thanh Bảo không chịu thiệt thòi. Chuyện này, cứ để cậu từ từ tìm cách lựa lời với hai bác ở phía bên kia cũng không hề muộn nha

                     

Buổi cơm trưa cũng xem như là tạm trôi qua bình yên, mà không hề có bất cứ sóng gió nào xảy ra. Nhưng mà chỉ có một điều là... Bây giờ đã là bảy giờ tối.. Và ông xã của cậu chưa hề bỏ bất cứ một thứ gì vào bụng cả = ̄ω ̄=

                     

Thanh Bảo hết cách, đành phải xuất chiêu cuối cùng ra dụ dỗ con cá khô to bự này

                     

- Haizz tiếc quá đi thôi, ông xã không chịu dậy... Chè hạt sen đành phải đổ đi thôi

                     

- Khoan.. Khoan.. Anh dậy rồi, đừng đổ.. Vợ chè của anh đó

                     

Nam nhân ngốc rất thích ăn đồ ngọt, đặt biệt là những món cậu nấu. Bây giờ vừa nghe người kia nhẫn tâm đổ đi, Thế Anh liền ngồi bật dậy, lau đi nước dãi dính trên khóe môi, ánh mắt mơ màn đáp lại

                     

- Đi.. Chúng ta đi xuống ăn nào

                     

Thanh Bảo che miệng nhìn cười, chứng kiến chồng ngốc mê man xỏ dép ngược vào chân, đi thẳng xuống dưới lầu thoạt nhìn ngốc nghếch vô cùng

                     

Tại chiếc ghế gỗ dài cũ kĩ, hai vợ chồng họ Trần đang ngồi xem phim truyền hình, trong tay mỗi người đều cầm một chén nhỏ. Anh vừa nhìn thấy bọn họ, liền gãi đầu sau đó lễ phép thưa

                     

- Hai bác ăn ngon miệng ạ

                     

Thanh Sơn ban nãy nhìn Thanh Bảo ngồi cả buổi chiều, bốc từng vỏ hạt sen tươi ngon để nấu riêng cho anh một nồi chè,còn vợ chồng ông thì chỉ được ăn những hạt sen được mua từ chợ trở về, khiến bản thân cảm thấy ganh tỵ vô cùng, cho nên ông liền tà ác, nổi ý xấu trêu ghẹo anh nói

                     

- Ui chà chà... Ban nãy Thanh Bảo có lên gọi cậu dậy vài lần, nhưng mà hình như có ai đó không chịu động đậy, chúng tôi tưởng rằng cậu chỉ muốn ngủ.. Cho nên đã ăn hết chè hạt sen mà quên để cậu một chén rồi.. Thật ngại quá... Nhưng mà công nhận con trai tôi nấu thật ngon.. Khà khà

                     

Mai Tuyết cùng Thanh Bảo biết Thanh Bảo Sơn đang chọc ghẹo anh, cho nên liền cố gắng nhịn cười, xem phản ứng của người kia ra sao?

                     

Nhưng mà chỉ thấy Thế Anh cuối gằm mặt xuống, giọng nói buồn buồn đáp lại

                     

- Không sao mà.. Thế Anh không sao.. Lần.. Lần sau con sẽ được ăn mà.. Hức hức

                     

Thanh Bảo cảm thấy không ổn, ông xã ngốc khóc rồi, bởi vì cảm thấy tủi thân vì mất ăn mà buồn ư? Thế Anh cố gắng bao nhiêu cũng không kìm được, nức nở nói lầm bầm

                     

- Ô... Ô chè của con.. Sao không để phần cho Thế Anh... Vợ nấu cho con mà, sao hai người không để lại dù chỉ một chén ~T_T~

                     

Cậu nghe tiếng nói ấy mà không còn tâm trạng muốn trêu đùa người này nữa, lập tức ở trước mặt cha mẹ mình mà dỗ dành anh

                     

- Thế Anh.. Chồng ngốc của em, cha mẹ chỉ là đùa một chút thôi. Trong bếp vẫn còn một nồi riêng để phần cho anh đó.. Anh đừng buồn nhé, chỉ là đùa vui thôi mà

                     

- Thật.. Hức.. Hức.. Thật không? Vẫn để cho anh chứ ô.. Ô

                     

- Thanh Bảo nói thật đó, ban nãy bác trai chỉ muốn trêu con một chút thôi, thằng bé nấu hẳn một nồi dành cho con đấy.. Đừng khóc nữa, còn là đồ tươi ngon tự tay nó chọn lọc nên Thế Anh yên tâm nha

                     

Ban nãy tỉnh giấc cũng chỉ vì miếng ăn, mà khi Thanh Sơn cố ý đưa chén trước mặt còn bảo đã ăn hết, khiến cả bầu trời trong anh dường như sụp đổ, nhưng vì muốn cưới Thanh Bảo, Thế Anh đành chịu ấm ức để hai bác ăn thôi, nhưng mà chịu không nổi thì phải khóc. Bây giờ thức ăn vẫn còn, anh liền lập tức vui vẻ trở lại, hai tay vung vẫy khắp nơi nói

                     

- Ha ha.. Vợ thương anh, vợ thương anh.. Haha

                     

Thanh Bảo yêu thương cầm một bàn tay anh, ôn nhu đáp lại

                     

- Được rồi, cả buổi hôm nay anh cũng chưa ăn gì, em đã nấu một chút cháo lỏng, ăn hết hai chén mới được ăn chè nhé

                     

- Được được.. Vợ mà tuyệt nhất (=^.^=)

                     

Nhìn bóng dáng của con trai và Thế Anh nắm tay nhau vui vẻ đi vào bếp, hai vợ chồng họ Trần lắc đầu cười nói

                     

- Xem ra Thanh Bảo sẽ là một đứa con dâu tốt rồi..

                     

------***-----

                     

                                 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro