Chương 29 : Nam nhân này là chồng tớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                           

Thế Anh mang khuôn mặt tèm lam như con mèo ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, Thanh Bảo hâm lại chút cháo trắng, sau đó lại múc ra đặt trước mặt anh một chén đầy, hôn lên trên trán ông xã ngốc một cái, ôn nhu nói

                             

- Vừa thổi vừa ăn nhé, cẩn thẩn còn nóng lắm đấy. Em đi giặt cho anh một cái khăn ướt để lau mặt rồi quay lại ngay

                             

- Chè hạt sen đâu... Thức ăn của anh đâu rồi? Đừng có lừa anh đó nha.

                             

Nam nhân nhìn đông nhìn tây cũng chỉ tìm kiếm món đó, khiến Thanh Bảo cảm thấy buồn cười vô cùng những vẫn đáp lại

                             

- Ăn cháo đi.. Ăn hết em lại mang ra. Đâu có ai giành của anh đâu mà lo gì chứ?

                             

Thế Anh bĩu môi mang vẻ trông chờ nhìn vợ mình, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng múc từng muỗng cháo đưa đến miệng ăn một cách chậm chạp

                             

Thanh Bảo vừa đi ra khỏi phòng ăn, tiến ra phía sau để giặt khăn thì Thanh Sơn cùng Mai Tuyết liền đi vào, kéo ghế đến ngồi ở trước mặt anh đang chu môi, phồng má thổi thổi cho nguội cháo, bà cười hiền hỏi anh

                             

- Này cậu trai, có thật là con hiểu yêu là gì không?

                             

Thế Anh ngẩn mặt lên, nhìn hai vị thân sinh của vợ ở trước mặt, câu hỏi Mai Tuyết vừa đặt ra thì anh lập tức cười ngốc trả lời

                             

- Biết.. Con biết mà.. Thích là muốn cưới vợ về nhà, vợ không ngoan sẽ tức giận, mắng thì lại buồn. Chỉ muốn ở bên cạnh vợ mãi thôi ≧﹏≦

                             
Thanh Sơn gật đầu tỏ vẻ tán thành, nhưng mà trong lòng vẫn lo sợ con trai mình lấy một đứa ngốc thì sau này sẽ khổ, cho nên vì muốn chắc chắn hơn ông lại tự đặt câu hỏi

                             

- Nhưng mà cậu như thế này, liệu có thể chăm sóc, hoặc nuôi Thanh Bảo nổi không? Cậu sẽ không bắt nạt con trai tôi chứ?

                             

- Thế Anh nuôi vợ mà, Thế Anh có nhiều heo đất lắm, nhiều đến nỗi cho hai bác ba con luôn đó (^O^) anh hai nói, Thế Anh là người hiền lành nhất nhà, vợ không bắt nạt con thì thôi, con làm gì dám chứ O_o

                             

Thế Anh thành thật trả lời, trong đôi mắt nam nhân ngốc chứa đầy cảm xúc mãnh liệt, cùng quyết tâm. Hai vợ chồng nhìn nét hồn nhiên, cùng vô tư, câu trả lời ngây thơ khiến họ hiểu ra rằng vì sao Thanh Bảo chấp nhận ở bên cạnh anh, cho nên hai người cũng không nói gì. Nhưng mà thật ra trong tận tâm mỗi người đều đã chấp nhận chàng rể ngốc này

                             

Thanh Bảo đứng ở một góc khuất gần phòng bếp, vô tình lại nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ, khóe môi liền cong lên rất nhiều. Khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc không thôi

                             

----------**--------

                             

Lần về quê này thời gian ở lại rất ngắn, cho nên sáng hôm nay khi đồng hồ vừa điểm bảy giờ sáng, Thế Anh vừa ngủ dậy liền nhún nhảy ở trên giường lải nhải

                             

- Vợ à.. Chúng ta mau đi đến tìm Diên Diên đi, bánh kẹo còn chưa đưa cho nhóc ấy đó... Anh muốn gặp Diên Diên

                             

- Được rồi... Được rồi, anh đừng nhún nhảy ở trên giường nữa, mau mặc áo quần cho em, sau đó chúng ta cùng đi có được không

                             

Thế Anh rất thích nhóc Diêu Diêu nhà Gia Huy, thằng bé thấy anh thì cũng thường hay cười vui vẻ i i nha nha ở bên tai anh. Cho nên ai đã mang rất rất nhiều bánh kẹo đến cho nhóc ấy đó nha

                             

Đoạn đường ở thôn quê yên bình, người dân ở đây vừa chạm mặt nhau liền nở nụ cười xã giao chào hỏi. Thế Anh một tay nắm tay vợ, một tay xách theo một bao lớn bánh kẹo, bỗng nhiên từ phía sau lưng truyền đến giọng nói

                             

- Thanh Bảo.. Cậu lại về à?

                             

Tiếng nói thân thuộc vang lên, Gia Huy vừa hay đang định ôm con trai mình sang ngoại gởi nhờ thì gặp lại hai người bọn họ, Thanh Bảo huých khuỷu tay chồng mình nói

                             

- Diên Diên kìa.... Vậy là không cần phải đi cho xa anh nhỉ

                             

Gia Huy vừa đến gần thì Thế Anh liền phấn khởi cười hì hì chào hắn, sau đó đưa túi lớn đến nhóc con mới vừa hai tuổi mà hắn ẵm trên tay kia, bộ dáng vui vẻ đáp

                             

- Diên Diên... Chú mang bánh kẹo cùng gấu bông cho con nè.. Vui hông? Chú mang nhiều lắm đó nha

                             

- Áy da... Thật ngại qua, anh cùng Thanh Bảo về đây thường xuyên là được rồi, cần gì phải mang quà cho thằng bé thế? Thật ngại quá mà

                             

Gia Huy từ tay Thế Anh tiếp nhận túi đồ, vui vẻ đáp vài lời khách sao với anh. Thanh Bảo nhẹ nhàng đi đến, ôm chặt cánh tay ông xã ngốc trả lời lại

                             

- Ông xã tớ rất thích Diên Diên, cứ nhận cho anh ấy vui là được rồi.. Ngày mai chúng tớ phải về thành phố rồi

                             

Khẽ liếc nhìn nam nhân ngốc đang vui vẻ với con trai, hắn liền nói với cậu vài lời

                             

- Cậu với ông chủ này thật thân thiết nhỉ. Giúp việc cho một người ngốc, lại còn bị hắn gọi là vợ có khó chịu không?

                             

Cậu tròn mắt nghe câu hỏi của hắn, lại nhớ đến lần trước là mình đã phủ nhận tình cảm này. Cho nên hôm nay, cậu liền hít một hơi thật mạnh, bình thản đáp lại

                             

- Gia Huy... Xin lỗi vì khi trước đã nói cậu.. Thật ra tớ là người đồng tính, và nam nhân ngốc này sắp là chồng của tớ. Tuy đầu óc anh ấy có vấn đề, nhưng vẫn là người tớ thương nhất ở trong tim

                             

Gia Huy cũng giật mình khi nghe từ chính miệng Thanh Bảo thừa nhận, nhưng nhìn đến cánh tay bạn thân đang ôm chặt cánh tay Thế Anh, còn nở nụ cười bình yên khi nói ra tâm tình của mình. Hắn là người ngoài nên không thể cấm đoán hay suy xét gì được,chỉ mỉm cười gật đầu hỏi thăm

                             

- Tớ không có ý kiến gì về chuyện nãy cả, chỉ là... Cậu quen người này, liệu có hạnh phúc hay không?

                             

Bỗng nhiên, Thế Anh vừa nghe đến đây, liền ngổn chọc ghẹo Diên Diên nữa, mà là ôm chặt vợ mình vào lòng. Cả hai nhìn nhau mỉm cười đồng thanh đáp lại

                             

- Chắc chắn hạnh phúc mà..

         

                               

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro