Chương 10: Hô hấp nhân tạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                                 

Anh bỗng nhiên lấy ví da ra từ túi áo khoác, lấy ra một xấp tiền dày, ném đến trước mắt cậu, kém chút nữa tiền đều ném thẳng vào mặt cậu.
                             
''Không phải đến đòi tiền hả, đều cho cậu hết!''

Anh rốt cuộc cũng mở miệng, không phẫn nộ, chỉ mang theo cảm giác tuyệt vọng đến bình tĩnh:

''Còn cần bao nhiêu nữa, cậu dứt khoát một chút, chốt một con số, tôi viết chi phiếu. Còn nếu cậu muốn tiền mặt, tôi sẽ cho Ngô Hạo mang vali tới.''
                  
Tiền giấy polymer xanh bay lất phất trên nền gạch terrazzo, như những cánh hoa rơi sau cơn bão.                           

Là ai nói, hoa rơi không vô tình? Thế sao cậu lại thấy sắc đỏ trước mắt vô tình đến thế, lắng đọng bụi trần.
                             
''Tại sao lại cho tôi tiền?''

Cậu chỉ muốn biết, anh làm vậy để sỉ nhục cậu, hay đang sỉ nhục chính bản thân mình?
                             
Ngực Thế Anh giống như bị tảng đá đè ép, vừa buồn vừa đau, anh chống tay lên kệ tủ đầu giường mới có thể chống đỡ được cơ thể:

''Cậu không phải quay về vì tiền sao? Nói... Cậu rốt cuộc muốn bao nhiêu... muốn thế nào mới bằng lòng rời khỏi cuộc sống của tôi, ngừng những màn diễn xuất lừa bịp này lại? Cậu rốt cuộc vì sao lưu luyến công việc này, nó còn không thể bảo đảm sự tôn trọng cơ bản nhất!''                         

Thanh Bảo muốn cười, nhưng khóe môi vừa động đã chạm đến vết sưng:

''Đừng nói vậy, không nhờ công việc này, tôi sao có thể quen biết anh.''
                            
Cậu tưởng rằng biểu tình của mình nhất định vặn vẹo méo mó, thế nhưng lời nói ra lại xuất phát từ tim - đáp lại những lời châm chọc của anh.                           

Thế Anh cắn chặt răng, tựa hồ qua một lúc lâu anh mới mở miệng:

''Tôi tình nguyện... trước giờ chưa từng quen biết cậu.''                          

Đúng vậy, không quen em, sẽ không sớm chiều triền miên tận xương, trằn trọc đau khổ; không quen em, sẽ không phải trải nghiệm sự tàn nhẫn của việc đánh mất;  không quen em, sẽ không yêu lâu như vậy, hận lâu như vậy, cũng sẽ không bệnh lâu như vậy. Có lẽ tất cả hạnh phúc của đời anh đã dồn vào những năm tháng ngắn ngủi đó.
                             
Không quen em, sẽ không một khắc nói lời châm chọc mỉa mai, khắc sau có người khi dễ em liền không nhịn được, trong lòng khó chịu còn hơn bị dao đâm vào tim.
                             
Anh cũng không biết chính mình bị làm sao, rõ ràng đã vượt qua những tranh đấu khốc liệt, anh chưa từng dùng nắm đấm của mình để chống lại kẻ khác, nhưng nắm tay lại không nghe theo lý trí, vì Thanh Bảo một lần nữa phá lệ.
                             
Anh hận bản thân mình như vậy. Mọi việc đều có biện pháp giải quyết, đặc biệt không phải chỉ có một cách, nhưng trước mắt biện pháp duy nhất để giải quyết tình cảnh này mà anh có thể nghĩ tới chỉ có triệt để đuổi Thanh Bảo đi.                            

Có khi phủ định tất thảy, không cần thao thao bất tuyệt, chỉ cần một câu đơn giản là đủ rồi. Trước kia, cậu đã làm việc ác, lần này đến lượt anh.
                             
Thanh Bảo vẫn cười cười:

''Vừa rồi náo loạn một phen như vậy, kinh thiên động địa, tôi có muốn rời đi, có lẽ giám đốc bệnh viện cũng không cam lòng, vẫn phải có người phụ trách sự việc không phải sao?''                                                                     

''Những việc còn lại, cậu không cần xen vào, tôi sẽ giải quyết. Việc duy nhất cậu cần làm chính là cầm số tiền này, rồi khuất khỏi mắt tôi.''

Anh nói rõ ràng minh bạch, không lưu một chút đường sống. Thanh Bảo đứng đó, toàn thân thẳng tắp cứng đờ, chết lặng, vết sưng trên mặt thậm chí chẳng còn cảm nhận được đau đớn nữa. Sau đó, cậu cam chịu, cúi người cẩn thận nhặt từng giấy tiền, nhặt từng tờ từng tờ một.

Tiền thật đúng là thứ tốt mà, làm gì có ai sống mà có thể không có nó chứ?  Chẳng qua từ trước đến giờ sao cậu chưa từng biết, mấy ngàn tiền sao lại nhiều như vậy, cậu nhặt thế nào cũng không hết, niết xấp dày trong tay, nóng như giữ đốm than hồng.

''Cảm ơn Bùi tiên sinh.''

Cậu nói trái lương tâm, nào có ai nói lời cảm tạ mà nước mắt đọng trên vành còn không dám rơi xuống?

Thế Anh không nói chuyện, cậu ngẩng mặt lên, hít hít mũi, vừa muốn đứng lên cửa phòng bệnh đã bị người khác đẩy ra.

Tất Vũ nghe nói khu svip có người đánh Thanh Bảo nên mới chạy tới, đến sân chỉ thấy Vương Thắng Nguyên bị đánh thành gấu trúc đang nằm kêu rên, bên cạnh có gậy chống của Thế Anh, nên liền đoán được Thanh Bảo bị đưa tới đây.

Nhìn bộ dạng của hai người cùng mớ lộn xộn dưới đất, trong lòng đã rõ.

Anh tiến tới kéo Thanh Bảo lên:

''Em không sao chứ?''

Cậu lắc đầu, thật ra tâm trí đã mơ màng về phương nào, phản ứng hoàn toàn theo bản năng.

''Cậu lại nói gì với em ấy nữa vậy?''

Tất Vũ vô cớ nổi giận lên bạn tốt của mình:

''Trơ mắt nhìn em ấy bị loại người kia khi dễ còn chưa đủ, phải bổ thêm một nhát đao nữa mới đã ghiền sao?''

Anh nắm chặt cổ tay Thanh Bảo:

''Theo anh đi, tốt xấu gì em cũng là nhân viên của anh, anh sẽ không để em chịu ủy khuất, đi!''

Thế Anh không ngăn cản, an tĩnh như thể không hề hiện diện trong căn phòng rộng lớn này. Anh kỳ thực nói không ra tiếng, tất cả sức lực trong cơ thể đã bị hút đi hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Bảo thất thểu bị Tất Vũ kéo đi.

Anh thế mới biết, ban nãy ra tay đánh một quyền kia, không phải anh hùng cứu mỹ nhân, cũng chẳng phải muốn tranh đấu gì tàn nhẫn, chỉ đơn giản là cậy mạnh mà thôi.

Ngoài cửa dường như có nhiều người tới, từ thư ký của sở y tế tới luật sư, bảo vệ khoa, hẳn là bọn họ nghe nói khu s có vụ náo loạn nên mới chạy đến, bao gồm cả Ngô Hạo cùng Giang Khương, có lẽ Tất Vũ thông báo cho hai người họ, hoặc là trùng hợp đến đây thăm bệnh nên nghe được.

Kể từ khi bị bệnh, công việc cần xử lý hằng ngày chất đầy như núi, cho nên xác thực Thế Anh lúc này có vô vàn lời cần thảo luận với Giang Khương, thế nhưng giờ khắc này bỗng lại chẳng nghĩ được gì, tầm mắt, ý thức đều cứ mơ mơ màng màng.

Thanh Bảo nhận ra điểm không thích hợp, nhìn bóng dáng anh đứng đó, căng thẳng như dây cung kéo cực độ, nhưng thực tế lại vô cùng yếu ớt, thoáng chạm sẽ liền đứt gãy. Mà từ lúc Tất Vũ kéo cậu rời đi, anh một câu cũng chưa nói, không châm chọc mỉa mai gì, điểm này có chút không giống Thế Anh.
                                
Cậu không nhịn được xoay đầu lại nhìn, vừa lúc cả người anh đổ sập xuống mặt đất.

Một người đàn ông cao lớn, tư thái ngã xuống thống khổ như vậy, nhưng chỉ lặng yên không tiếng động. Hô hấp Thanh Bảo phút chốc đình trệ, cậu thoát khỏi tay Tất Vũ, chạy trở về.

''Thế Anh! Thế Anh... Anh tỉnh... chỗ nào không thoải mái? Thế Anh!''

Thanh Bảo như muốn bổ nhào lên người anh, lo lắng mà lớn tiếng gọi tên anh, vài sợi tóc của cậu rơi xuống trán, thanh âm run run. Giờ khắc này, cậu bỗng không biết mình là bác sĩ hay người nhà bệnh nhân nữa.

Tất Vũ cũng đuổi theo tới, quỳ xuống bên người Thế Anh cùng Thanh Bảo, chuẩn bị khâu cấp cứu.

Nhưng Thanh Bảo so với anh ta phản ứng còn nhanh hơn, sau khi ép tim ngoài lồng ngực cho anh, cậu cúi xuống, môi chạm môi, thực hiện hô hấp nhân tạo.

Khi hai bờ môi chạm nhau, hơi thở quen thuộc cùng những cảm xúc xưa cũ, như một nụ hôn, em tình anh nguyện, hô hấp giao triền, nhưng đều không thể nào gợi nổi một chút kỉ niệm gì.

Anh không đáp lại, không dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng âu yếm cậu, ở môi cậu hôn từng chút từng chút một; không mút cánh môi cậu, giống như đứa trẻ khó khăn lắm mới được ăn kẹo đường, luyến tiếc dư vị, chỉ đành nhấm nháp chậm rãi.

Anh đã lạnh lẽo đến mức đáng sợ, sắc môi xanh tím do thiếu oxy, không còn chút sắc hồng nào.

Không phải vì tuyệt tình, anh chỉ là bị bệnh, quá mệt mỏi.

Hốc mắt Thanh Bảo phiếm hồng, lần lượt đem không khí truyền vào thân thể anh, phối hợp ép tim, mắt thấy hô hấp của anh đã hòa hoãn, sắc mặt chuyển biến tốt đẹp, cậu mới dừng lại.

Cậu lúc này mới xác định, cậu là bác sĩ, là bác sĩ khám chính của anh, trên người còn mặc áo blouse trắng, bất luận hiện tại anh có khó chịu, giày vò như thế nào, cậu đều có thể cứu anh.

Cuối cùng vẫn là Tất Vũ kéo cậu ra, đưa Thế Anh lên giường cấp cứu, kết nối các thiết bị cấp cứu tiên tiến nhất, khẳng định có thể qua khỏi nguy hiểm.

''Được rồi... cậu ta không sao, em bình tĩnh lại, đừng khóc nữa.''

Anh từ phía sau nắm lấy cánh tay Thanh Bảo, không đành lòng nhìn cậu chật vật trong nước mắt, cảm giác thương tâm xót xa này giống như một cơn thủy triều, dâng lên từng cơn, không thể kiềm chế.

Cậu khóc ư? Thanh Bảo không cách nào tưởng tượng được bộ dạng chật vật của mình, cậu đưa tay quẹt qua mặt, quả nhiên ướt đẫm nước mắt thấm lạnh.

''Anh... em muốn yên tĩnh một mình.''

Cậu biết ơn Tất Vũ luôn tháo vây cho cậu, nhưng nút thắt trong lòng không phải thứ anh ấy có thể tháo được.

Thanh Bảo chen khỏi đám đông, trở lại phòng thay quần áo, nơi đó không có một ai khác, ít ra vẫn còn có chốn cho cậu rơi lệ.

Cậu thật ngốc, trước kia còn phỏng đoán Thế Anh vì cái gì mà ngất xỉu phải nhập viện, hiện tại cậu đã biết, nguyên nhân là gì không quan trọng, giây phút anh ngã xuống ngay trước mắt cậu, tâm cậu đã tê liệt, đau đớn. Nếu thật sự anh vì cậu mới ốm đau như vậy, cậu có dùng cả đời cũng không cách nào bồi đắp được cho anh.

----------------------------------------------------

Thế Anh không muốn tỉnh lại, bởi ít nhất trong mộng anh không phải một mình, có người chăm sóc anh, hôn anh thật lâu, được anh ôm trong vòng tay.

Một chàng trai không rõ khuôn mặt, nhưng anh biết đó là ai. Vài sợi tóc quét trên mặt anh, phảng phất hương thơm quen thuộc, còn có dáng người yểu điệu trong ngực, chân thật đến đáng sợ.

Kể từ lúc chia tay ba năm trước, anh đã chẳng còn chờ cậu xuất hiện trong giấc mơ của mình, cho nên mới có thể lừa người dối mình rằng đã quên cậu rồi, không một chút nhớ nhung. Không nghĩ tới lần này gặp cậu trong mộng, anh liền muốn phóng túng bản thân, không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Anh mở to mắt, khung cảnh phía trước giống như giấc mộng, phi thường mơ hồ. Anh đỡ trán, cố gắng ngồi dậy, liền nghe được thanh âm vui mừng khôn xiết của Ngô Hạo:

''Ông chủ, anh rốt cuộc cũng tỉnh.''

Thế Anh ngoắc tay với cậu ta:

''Đem mắt kính của tôi lại đây.''

''Được.'' Ngô Hạo nhanh chóng lấy mắt kính đem tới.

Đeo kính vào, khung cảnh mờ ảo trước mắt vẫn không rõ hơn tí nào. Thế Anh bực bội tháo mắt kính xuống ném sang một bên:

''Tôi đang ở đâu? Sao chỉ có một mình cậu, bác sĩ đâu?''

''Anh vẫn còn ở bệnh viện, bác sĩ Trần sợ kẻ gây rối lại đến phòng bệnh anh quấy rầy nên cố ý đổi cho anh phòng khác.''

Thế Anh cười lạnh: ''Tôi mà sợ loại người đó sao?''






           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro