Chương 9: Xử lý hoa đào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                           
                                                 

Vương Thắng Nguyên không những là một đóa hoa đào mà còn là một đóa hoa đào cực kì phiền phức.                            

Anh ta đưa ra chủ ý đổi bác sĩ khám chính, muốn đổi thành Thanh Bảo, nhưng lại nói không có lý do gì đặc biệt. Quả thật ''lòng dạ hắn, người người đều rõ.''
                            
Trương Lan tìm Thanh Bảo nói chuyện, hỏi ý kiến của cậu, thực tế là đến mỉa mai châm chọc cậu một phen, sắc mặt khó coi vô cùng.
                             
Thanh Bảo nhẫn nại nói: ''Thật ra anh ta ngộ độc rượu cấp độ nhẹ, không đến nỗi phải nhập viện, bây giờ xuất viện là được rồi.''                           

''Câụ cho rằng tôi không biết hả? Anh ta có biện pháp vào được đây, còn ăn vạ không đi, tôi có thể làm được gì? Hơn nữa quả thật gan anh ta không tốt lắm. Vương Thắng Nguyên muốn khám tổng quát, không có cách nào đuổi anh ta đi, anh ta cũng không phải loại thiếu tiền thuốc men.''                           

Điểm này Thanh Bảo đồng ý. Vương Thắng Nguyên là loại người thiếu đạo đức không thiếu tiền. Loại phú nhị đại ỷ bố làm to, nhà mặt phố cậu đã thấy không ít.                            

Cho nên vì sao Thế Anh lại có mị lực như vậy? Anh là thiên chi kiêu tử nhưng không vì đó mà kiêu căng, tự mình nỗ lực đem cơ nghiệp gia đình phát triển, thoát khỏi hào quang của người đời trước. Bất kì ai nhắc tới Bùi thị cũng không khỏi khen ngợi vị giám đốc trẻ tuổi nhất này.                           

Thế Anh chẳng khác nào Bùi thị, mỗi người đều phải nể anh ba phần thể diện, họ coi trọng đầu óc cùng thủ đoạn trên thương trường của anh.                        

Nhưng không thể trông cậy rằng ai cũng có thể trở thành Bùi Thế Anh, ăn chơi trác táng thì vẫn là ăn chơi trác táng. Mấy loại người kiêu ngạo, không cho chút giáo huấn xem ra còn muốn đi gây họa.                          

Thanh Bảo quyết định tự mình đi tìm Vương Thắng Nguyên nói chuyện, đuổi cổ anh ta, cậu tin rằng mình vẫn có khả năng làm được chút chuyện nhỏ này.                          

''Vương tiên sinh, nghe nói anh muốn đổi tôi thành bác sĩ khám chính?''

Cậu đi thẳng vào vấn đề, cười cười nói:

''Không may là tôi không am hiểu về việc điều trị bệnh gan lắm, đặc biệt là khối u trong gan, vẫn là tiến sĩ Trương hiểu biết nhiều hơn.''
                            
Vương Thắng Nguyên quả nhiên khẩn trương lên:

''Hả? Khối u gì...?''
                             
''Chức năng gan của anh hoạt động không tốt lắm. Chụp x quang thấy có bóng mờ, nghi ngờ là khối u.''                          

Đối phó loại người này thật ra rất đơn giản. Anh ta nói mình ''có bệnh'', vậy chỉ cần khiến anh ta ''có bệnh'' thật là được.
                             
Vốn dĩ đi tán gái, dè đâu thực sự chẩn đoán ra ''ung thư gan'', Vương Thắng Nguyên sợ tới mức tè ra quần, cả người lập tức như bóng bay bị xì.

Trong mắt anh, bệnh viện bỗng trông như trại tập trung, mặc áo khoác trắng là đao phủ, trốn thế nào cũng không thoát, không khỏi kinh hoàng.
                             
Điều duy nhất Thanh Bảo còn phải làm là kịp thời thông báo anh ta ''tin tốt'' :

''Không cần tính những chẩn đoán trước đây, trước mắt chỉ cần kiềm chế uống rượu bên ngoài, hẳn gan cũng sẽ không có vấn đề, chứ nói gì đến khối u ác tính.''
                                                                      
Sống sót qua tai nạn, đương nhiên chỉ muốn chạy nhanh thoát khỏi bệnh viện, nào còn đâu nửa phần lưu luyến? Vương Thắng Nguyên không nói hai lời liền đồng ý làm thủ tục xuất viện, sợ chậm nửa nhịp sẽ lại mắc ''ung thư''.

Rốt cuộc cũng thoát khỏi rắc rối, từ lúc rời khỏi phòng bệnh, Thanh Bảo giơ nắm tay tự cổ vũ chính mình, che không khỏi ý cười trên mặt.

''Chuyện gì mà cao hứng như vậy?''

Thế Anh ngồi trên băng ghế dài đối diện phòng bệnh, cho nên biểu cảm vui vẻ của cậu anh đều thu vào trong mắt.

Thanh Bảo giấu đi nét cười, đi đến trước mặt anh nói:

''Sao anh lại ngồi đây? Ở đây gió lớn, nếu anh muốn hít thở không khí trong lành thì xuống hoa viên đi dạo một chút đi.''

Thế Anh nói: ''Thế nào, bị tôi phát hiện bí mật, giải thích không được liền muốn đuổi tôi đi sao? Đáng tiếc, tôi không giống tên ngu kia, cậu đừng hòng nghĩ có thể đối địch với tôi.''

Điểm này Thanh Bảo không hoài nghi, cậu với anh, kiến càng lay cổ thụ, chỉ có thể buồn cười thật không biết tự lượng sức.

Chỉ là cậu có phần cảm thấy ngoài ý muốn, anh thế nhưng liếc mắt một cái liền rõ sự tình.

Thế Anh đánh giá nét mặt của cậu, trào phúng:

''Cậu khẳng định rất tò mò vì sao tôi biết được? Đầu tiên lừa đối phương mắc bệnh nan y, thời điểm đối phương lâm vào tuyệt vọng một lần nữa cho hắn ta hi vọng, buộc hắn vào thế không thể khước từ, nhân cơ hội đó cậu rời đi.... Thanh Bảo thủ đoạn của cậu không thông minh chút nào, chỉ là cậu thực sự am hiểu bản tính con người, vì thế không ít người bị cậu lừa dối. Có điều, nhiều lần lường gạt bệnh nhân của mình, đó không chỉ là vấn đề về đạo đức, mà còn là tư cách nghề nghiệp của cậu!''

Cổ họng Thanh Bảo hơi cứng lại: ''Tôi không định lừa người khác, chẳng qua chỉ muốn bảo vệ chính mình thôi.''

Thế Anh cười lạnh lùng: ''Còn không bằng nói rằng cậu không thể thỏa thuận giá cả, nên tùy ý đá quân cờ vô giá trị kia đi sao. Họ Vương dây dưa cùng cậu lâu như vậy, nếu hắn ta có thể đáp ứng cậu 3 tỉ, cậu sẽ đuổi hắn đi sao? Nói cũng phải, loại người suốt ngày chơi bời hộp đêm, nói hắn đem một người con trai như cậu đặt lên đầu mà nâng niu, chẳng bằng cắt thịt hắn ra.''

''Là ai nói với anh những lời này? Giang Khương? Nếu không sao anh lại rõ ràng như vậy.''

Thế Anh có phần ngẩn người:

''Cậu quen Giang Khương?''

''Không tính là quen, mới gặp gỡ 1, 2 lần mà thôi.''

Biết cô ấy là trợ thủ đắc lực bên cạnh anh, thế là đủ rồi.

Thế Anh đứng lên, cơn đau ở chân như cũ còn chưa khỏi, bước đi khập khễnh, Thanh Bảo tiến lên muốn đỡ anh, bị anh ngăn cản.

''Muốn người khác không biết, trừ khi mình không làm. Còn có, cậu dẹp ý đồ tiếp cận người của tôi đi, bọn họ không cho cậu được thứ cậu muốn đâu.''

''Anh biết tôi muốn gì ư?''

Giọng cậu nhẹ nhàng, mang theo tia chua xót, Thế Anh không nói nữa. Ánh trời chiều thật đẹp, chiếu lên lưng anh một mảnh hoàng kim ấm áp. Như thể anh chỉ thoáng qua đời cậu, như người xa lạ, cùng cậu không can hệ.                                      

Chung quy vẫn là anh hiểu lầm. Anh nghĩ cậu ích kỷ, tham vọng lớn, vì tiền, vì cuộc sống đủ đầy nhàn hạ, không tiếc rẻ mà bán đứng chính mình, tựa như năm đó.

Cậu không muốn bị anh hiểu lầm nhưng lời giải thích lại chẳng thể nào nói ra.

Anh ngồi trên băng ghế dài, dựa dẫm vào một cây gậy chống. Khó trách nhìn anh bước đi gian nan, mạnh mẽ chống đỡ.

Thanh Bảo với tay lấy gậy, chất bạc trên đó vẫn còn lưu hơi ấm của anh. Cậu khẽ dùng ngón tay vỗ về, tính toán đem nó về phòng giúp anh.

Bỗng nhiên có một lực đạo kiềm trụ bả vai cậu, túm cậu thật mạnh, Thanh Bảo lảo đảo, xoay người lại phát hiện là Vương Thắng Nguyên, còn chưa kịp phản ứng, đã nhận một bạt tai lên mặt.

''Thằng điếm, mày gạt tao?... Nói tao bị ung thư gan... quả nhiên là lừa tao!''

Có trời mới biết hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, cho rằng chính mình không sống được bao lâu nữa, thì ra đều là giả, hắn bị người trước mắt lường gạt.

''Tưởng thanh cao thế nào, hóa ra cũng chỉ là hạng bán thân kiếm tiền. Đúng là không biết tự soi gương, trên mặt có cái sẹo dài như vậy, không biết là bị thằng đàn ông nào hủy hoại, tao khinh. 3 tỉ đúng không? Cũng không phải số tiền lớn, chỉ cần mày mở miệng xin, tao không có gì nhiều, chỉ có tiền là tiêu không hết. Dám hãm hại tao, mày mẹ nó chán sống đúng không?''

Vừa rồi anh ta nghe được cậu và Thế Anh trò chuyện.

Thanh Bảo che nửa bên mặt, chờ anh ta nói xong, mới ngẩng đầu cười khiêu khích:

''3 tỉ là giá hữu nghị, với loại người như anh, 300 tỉ tôi cũng không bán!''

''Mày....''

Hắn giơ tay lên, đương tát cậu cái nữa, bất thình lình bị người khác bắt lấy, hung hăng quật ngã, rồi một quyền vào mặt hắn, đau đến choáng đầu, ngã xõng xoài ra đất.

Thế Anh nắm chặt tay, che trước mặt Thanh Bảo. Ánh mắt anh sắc nhọn, như muốn chọc thủng mấy lỗ trên người Vương Thắng Nguyên.

Anh bước đến, đạp lên sườn lưng hắn ta thêm một cái. Do hạn chế về sức khỏe, anh cũng không dùng lực mạnh, nhưng đá vào vị trí đau nhất, liền nghe một trận kêu rên.

Thanh Bảo kịp thời giữ chặt anh:

''Thế Anh, bình tỉnh lại.''

Lỡ như chuyện xấu tìm tới cửa, cũng không thể phí hoài với loại tra nam như này, không đáng.

Từ lúc gặp lại nhau tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu gọi anh như thế, vẫn là vì người đàn ông khác mà cầu tình.

Thế Anh hít thật sâu, đối với người nằm cuộn mình dưới đất nói:

''Cút, cút xa ra, lần sau để tao thấy mày, không chỉ là một quyền đơn giản như vậy!''

Đánh người tay vẫn còn hơi run, anh cật lực kiềm chế mới không bổ khuyết thêm một đòn quyền cước.

Anh phát đau, lồng ngực như muốn nổ tung, phảng phất lửa giận, lại không biết phát tiết như thế nào, chỉ có thể kéo tay Thanh Bảo:

''Cậu đi cùng tôi!''

Không biết sức lực của anh từ đâu, một hồi năng lượng đã tiêu hao trong trận ẩu đả ban nãy, vậy mà vẫn có thể kéo cậu băng nhanh qua từng dãy lầu.

Hành lang bệnh viện đơn điệu sắc trắng như hư như ảo, tựa như đường hầm thời gian vô tận - nếu anh có thể chiến thắng thời gian, nếu anh và cậu có cách nào ngược về quá khứ, liệu một khởi đầu mới có thể giúp hai người có được kết cục khác?

Thế Anh kéo cậu đến phòng bệnh của anh, đóng sầm cửa lại. Làn da Thanh Bảo non mịn, nửa bên mặt bị tát đã sưng phồng. Cậu không che lại, chỉ hơi hơi nghiêng mặt đi, như vậy Thế Anh sẽ không thấy bộ dạng chật vật của cậu.

Thế nhưng, cậu lại nhìn thấy mình trong đôi mắt nâu thẫm của anh. Hai người tựa như vậy mà vây khốn, mà giằng co, rồi lại ỷ vào nhau, trong mắt khát khao nhưng bàng hoàng. Tựa như giây tiếp theo họ sẽ chiến đấu, không biết là với nhau, hay với chiếc lồng vô hình đang giam giữ hai người.






           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro