Chương 8: Lập trường đàm phán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                   
                                         

Anh đứng đó, chỉ cho cậu một bóng lưng, cho nên cậu không thấy sự mỉa mai trên khuôn mặt anh. Anh nhất định sẽ lại nói cậu chỉ biết nói lời đường hoàng dối trá, nên cậu liền nói:

''Anh muốn tôi rời đi, được thôi. 3 tỉ vạn, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.''                   

Thế Anh xoay người lại, tia lạnh lẽo trong mắt như muốn giết chết cậu, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười:

''Lần trước, cậu mở miệng đòi 5 tỉ, 10 tỉ , chớp mắt cái liền hạ giá như vậy, hóa ra giá trị con người cậu dễ thương lượng như vậy. Đáng tiếc tôi là thương nhân, thích đầu cơ, không ngại chờ thêm chút nữa, biết đâu qua mấy ngày giá cả thị trường sẽ còn giảm. Cuối cùng còn lại bao nhiêu? 3 tỉ? 5 tỉ? Nói không chừng lại giống như lần trước, một xu cậu cũng không lấy được, còn ngoan ngoãn chạy lấy người.''                  

Thanh Bảo cố trấn định bản thân:

''Không tiền cũng được thôi... căn hộ ở Dung Thành ba năm trước, tôi đem bán là được. Dù sao cũng đứng tên tôi, anh đại khái không có quyền can thiệp.''                    

Thế Anh ngẩn người một lúc rồi mới nhớ đến căn hộ cậu đang nói là cái nào. Anh không nghĩ cậu vẫn còn nhớ rõ, hơn nữa còn dùng một phương thức khó chịu như vậy để nói ra.
                     
Có lẽ vì thấy cậu nghiêm túc, anh bình tĩnh lại, có phần hờ hững:

''Cậu thiếu tiền?''
                     
Anh không tức giận, cũng không cố ý nói khích cậu, dù sao quen biết đã lâu, ít nhiều đối với cậu cũng có phần hiểu biết.                     

Thanh Bảo không trả lời, xem như thừa nhận. Anh nheo mắt lại:

''Thiếu tiền sao không về Tăng gia ngửa tay? Lúc trước dù sao cũng nhờ cậu, bọn họ mới khởi tử hoàn sinh. Hiện tại cậu gặp khó khăn, bọn họ cũng không đến nỗi thấy chết không cứu chứ.''
                     
Tăng gia là một cấm kị giữa anh và cậu, Thanh Bảo tự giễu cười:

''Bọn họ đã khởi tử hoàn sinh, còn có thể vì lợi ích gì mà đưa tiền ra? Tôi cùng bọn họ đã thanh toán xong, chẳng còn gì tốt đẹp để cùng nhau ngồi lại trò chuyện.''
                     
Thế Anh nói: ''Tôi với cậu chẳng lẽ chưa thanh toán xong? Cậu ngược lại tới tìm tôi đòi tiền?''                  

''Nếu đã thanh toán xong, vì cái gì anh không cho tôi bán căn hộ kia đi? Giấy chứng nhận tài sản chỉ ghi một mình tên tôi, dựa theo pháp luật, anh tặng cho tôi, tức đó là tài sản thuộc về tôi. Trừ phi... Bùi tiên sinh, anh luyến tiếc?''
                     
Thế Anh cười giận dữ:

''Thanh Bảo cậu đừng giả bộ ngây thơ nữa. Trước kia có thể viết tên cậu, bây giờ cũng có thể đem tên cậu đến lau sạch. Căn hộ kia tôi thà hủy đi chứ không để cậu nhận được miếng hời nào, cậu chết tâm đi.''
                     
Thái độ của anh rõ ràng, Thanh Bảo cũng đã đoán trước được. Cậu cũng hiểu rằng đây là hạ sách, không biết như thế nào váng đầu bỗng nói ra lời trong lòng, tự rước lấy nhục.                    
Ban đêm đến phiên cậu mất ngủ, cậu ngồi dậy trong một phòng căn phòng nhỏ, mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra hộp nhung màu xanh lam.                   

Một chiếc chìa khóa bạc mới tinh xâu trong chuỗi dây bạch kim mỏng, trong đêm tối như ánh lên sắc sáng thần bí, như thể một báu vật được cất giấu khỏi thế giới này.                                                          
Có lẽ nó là chìa khóa để mở ra cánh cửa hạnh phúc, chẳng qua cậu không nắm được, thời gian trôi đằng đẵng, cô không tìm thấy cánh cửa đó nữa, chìa khóa cũng mất đi hiệu lực

Mảnh kim loại nho nhỏ nằm trong tay, truyền nhiệt đến cơ thể cậu, dần dần cũng chẳng còn lạnh nữa.

Bán đi, cậu đương nhiên tiếc, nhưng giữ lại chỉ càng thêm thương tâm. Nếu không phải bây giờ gặp lại, hiếm có được một lần cậu phiêu diêu về miền xưa cũ, cậu bình thường đều không đủ dũng khí để lấy nó ra nhìn một cái.

Nhưng dù sao vẫn phải sống tiếp, nếu Thế Anh đã có ý làm khó cậu, không biết công việc hiện tại có thể giữ được bao lâu, chỉ có thể nghĩ biện pháp trước mắt.

Lúc Thanh Bảo xuống bàn trực ban có nghe nói khu ''s'' mới tiếp nhận một bệnh nhân ngộ độc rượu cấp độ nhẹ, khám khẩn sau đó lại chuyển qua khu ''s'', có chút ''chuyện bé xé ra to''.

Cậu vốn dĩ không để ý lắm, dù sao bác sĩ khám chính cũng không phải cậu. Huống hồ những người tự giày xéo cơ thể mình như vậy, hơn ai hết đều rất sợ chết. Đau nhức một chút liền đến bệnh viện nằm an dưỡng, kiểm tra từ đầu đến chân, cậu đã thấy nhiều.

Thời điểm tan làm cậu đến phòng thay quần áo đổi bộ khác. Vừa mở cửa ra đã thấy một dáng người cao lớn, theo bản năng cậu lùi về phía sau, thấy rõ đối phương, cậu không khỏi kinh ngạc:

''Sao anh lại ở đây?''

Oan gia ngõ hẹp? Cậu thế nhưng gặp lại người đàn ông ngày đó ở cửa hông bệnh viện cùng cậu lôi kéo không buông.

Vương Thắng Nguyên chỉ chỉ vào bộ đồ bệnh nhân của mình:

''Tôi là người bệnh, không ở đây thì ở đâu được??''

Thanh Bảo lúc này mới nhớ ra người sáng nay chuyển viện vì ngộ độc rượu hẳn là người này.

 ''Trùng hợp như vậy?''

Cậu ở một nụ cười công nghiệp:

''Lần này lại uống mấy chai? Mới nhập viện hôm qua, hôm nay tinh thần đã phấn chấn thế này, so với lần trước có vẻ tốt hơn nhiều. Nếu anh thấy không khó chịu nữa, có thể chọn thời điểm thích hợp mà xuất viện.''

''Không phải trùng hợp.''

Vương Thắng Nguyên cười vui vẻ:

''Tôi cố tình uống nhiều một chút để được danh chính ngôn thuận gặp bác sĩ Bảo. Em cũng sẽ không có cảm giác bị tôi quấy rối, ngày đó chúng ta có chút hiểu lầm.''

Thanh Bảo khinh thường loại người không phân trái phải như vậy, anh ta có hiểu ''quấy rối'' là như thế nào không?!

''Anh ở giường mấy?''

''41.''

''Được, đã biết. Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi còn có hẹn đi trước.''

May mắn thay bác sĩ khám chính cho anh ta là Trương Lan, cô ấy ghét nhất là bị người khác chiếm dụng bệnh nhân, như vậy liền có thể đá vị này đi xa một chút.

Vương Thắng Nguyên không cam lòng nhìn cậu rời đi, ngăn cậu lại, quơ quơ chùm chìa khóa trước mặt cậu:

''Em muốn đi đâu, tôi lái xe đưa em đi.''

''Vừa mới ngộ độc rượu, tôi không xác định được tâm trí anh hiện tại có tỉnh táo hay không, làm sao dám ngồi xe anh? Hơn nữa không phải anh đang nằm viện sao, không thể tùy ý xuất nhập được.''
                     
Chớp mắt đã tới thang máy, đối phương còn muốn dây dưa, Thanh Bảo khó lòng nhẫn nhịn, hận không thể tạt ly nước vào mặt anh ta, giúp anh ta thanh tỉnh.

''Bác sĩ Bảo, tan làm à?''

Cửa thang máy mở ra, bên trong liền thấy vị mỹ nữ thời thượng quen mặt, thân thiết cùng Thanh Bảo chào hỏi. Cô ấy nhấn nút thang máy:

''Cậu không lên sao? Tôi cũng vừa lúc trở về, cùng đi đi.''

Thanh Bảo nhận ra đối phương là cấp dưới của Thế Anh ngày đó gặp mặt trên hành lang, còn xoay người lại nhìn cậu một cái đầy suy tư.

Nhưng ít ra ánh mắt cô ấy tử tế, chân thành, dường như chỉ liếc mắt nhìn người đàn ông kia liền có thể đoán rõ chuyện gì đang xảy ra, có ý giúp cậu giải vây.

Thanh Bảo bước vào thang máy, đem quỷ háo sắc nhốt ngoài cửa, nhẹ giọng nói với người đẹp bên cạnh:

''Cảm ơn.''

''Không cần khách khí, tôi là Giang Khương, đây là danh thiếp của tôi.''

Thanh Bảo nhận tấm danh thiếp mỏng màu vàng, phát hiện các cạnh của nó lấp lánh ánh cầu vồng, có lẽ là thành quả của DIY(*).

       DIY- do it yourself: tự làm

''Danh thiếp của cô đẹp quá, hẳn là độc nhất vô nhị đúng không?''

Ngược lại danh thiếp của giám đốc Bùi thị lại vô cùng đơn điệu.

Giang Khương vuốt mái tóc xoăn dài ra sau lưng:

''Khiến cậu chê cười rồi, thật sự là danh thiếp của công ty có hơi tầm thường, cho nên tôi đành trang trí một chút. Xem ra nó vẫn hữu dụng, ít nhất là cậu chú ý tới, thuận tiện cũng có thể nhớ kỹ con người tôi.''

Thưởng thức cùng bị thưởng thức, thật dễ dàng để hai con người vốn không hề quen biết sinh ra vài phần đánh giá lẫn nhau.

''Cậu biết tôi?''

Thanh Bảo hỏi trực tiếp, Giang Khương cũng biết ý tứ của cô nên không quanh co lòng vòng:

''Những người khác chỉ biết cậu là bác sĩ khám chính cho Bùi tiên sinh, có điều tôi biết nhiều hơn thế. Ba năm trước hai người thiếu chút nữa đã nên duyên vợ chồng - thứ duyên phận không phải ai cũng có, thật đặc biệt.''

Lời nói của Giang Khương mang ý tứ ''biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng'', liên hệ duy nhất của hai người là Thế Anh và Thanh Bảo tự khắc hiểu rõ tình huống.

''Đều là chuyện cũ, tôi đã sớm quên.''

Giang Khương cười cười: ''Cậu thật sự quá giống anh ấy, khi nói dối đều làm ra vẻ trấn định, thần thái y đúc.''

Thang máy dừng, Thanh Bảo hỏi:

''Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?''

''Cũng không có gì, tôi vừa mới từ văn phòng của Tất Vũ qua đây. Tình huống của Bùi tiên sinh không lạc quan lắm, nằm viện cũng không phải kế sách lâu dài. Chúng tôi đã gọi điện hỏi ý cựu giám đốc, cho rằng ra nước ngoài điều trị sẽ tốt hơn, chẳng qua tôi sợ anh ấy có điều vướng bận, không chịu rời đi.''

Thanh Bảo cười nhạo: ''Các người cho rằng tôi sẽ cùng anh ấy dây dưa?''

''Không nhất định rằng ai dây dưa ai, chỉ là sức ảnh hưởng của cậu đối với Bùi tiên sinh quá lớn, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến quyết định của anh ấy. Chúng tôi hi vọng cậu có thể rời xa anh ấy một khoảng thời gian, tựa như ba năm kia trôi đi lặng lẽ.''

Có lẽ vì đã nghe quá nhiều lời tương tự, tâm Thanh Bảo sớm chết lặng, cậu không tức giận, chỉ nhàn nhạt hỏi:

''Tôi chỉ muốn biết, cô lấy lập trường gì mà cùng tôi nói những lời này? Trên danh thiếp có ghi cô là giám đốc bộ phận marketing, trong phạm vi chức vụ, không phải cô quản hơi nhiều rồi hả.''

Giang Khương được huấn luyện tốt, nghe xong chỉ mỉm cười:

''Ba năm trước, thời điểm vừa đến công ty tôi đã nhậm chức trưởng văn phòng giám đốc. Chỉ cần liên quan đến Bùi tiên sinh, tôi đều có thể quản. Chủ tịch.... tức cô của Bùi tiên sinh vô cùng tin tưởng tôi, dặn dò tôi để tâm đến chuyện của anh ấy nhiều chút.''

Nghe nhắc tới cô của Thế Anh lòng Thanh Bảo bỗng nao nao.

''Huống hồ phỏng theo tình huống ban nãy, bác sĩ Bảo lớn lên đẹp trai như vậy, không ít người theo đuổi, tìm được mái ấm tốt chắc hẳn không thành vấn đề.''

 Thanh Bảo mỉa mai nói: ''Nếu loại ong bướm đó cũng tính là chỗ dựa tốt, tôi nghĩ rằng người như Giang tiểu thư cũng không thiếu người theo đuổi, cần gì phải đem tâm tư của mình thầm lặng chôn trên một người đàn ông?''

Thật buồn cười, tất cả mọi người, bao gồm cả Thế Anh, đều buộc cậu rời đi, hận không thể ngay lập tức trục xuất cậu. Hiện giờ cuộc sống cậu không có chỗ nào tốt, cũng không có ý định gây trở ngại cho ai, liên lụy ảnh hưởng đến ai, trời đất như thế nào chứa không nổi một Thanh Bảo như cậu?

Mà Giang Khương chưa bao giờ bị người khác nói trắng ra tâm tư đơn phương của mình, lúc này đây sửng sốt một chút. Khi cô bình tâm lại thì Thanh Bảo đã xoay người rời đi.

Cô không nói gì, tựa như lời Thanh Bảo, trước mặt cậu ấy, cô căn bản không có lập trường để đàm phán.







           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro