Chương 13: Kế hoạch tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                                 

May mắn là cả Tất Vũ cũng có mặt ở đây. Anh không quá quen thuộc với khách khứa hôm nay nên chỉ gật đầu đáp lễ, ứng phó một chút, tầm mắt di chuyển xung quanh, cho nên nhanh chóng nhìn thấy Thanh Bảo.                           

Thanh Bảo cũng ý thức mình bị phát hiện, xoay người rời đi, lúc này bất kể thế nào cũng không thích hợp gặp gỡ người Bùi gia.
                             
Hóa ra chủ nhân Duy viên là Bùi gia, cậu nên sớm nghĩ đến, trong thành phố này lẽ nào còn gia tộc lừng lẫy hơn bọn họ?
                            
Cậu vẫn có chút may mắn.
                            
Tất cả mọi người đang ở hướng bắc, Thanh Bảo không thể rời đi từ cổng chính, hơn nữa Huyền Trân cũng chưa biểu diễn xong, bỏ đi như vậy, lát nữa cô ấy không tìm thấy sẽ lo lắng.                         

Cậu đành theo hành lang đình thủy tạ hướng ra vườn sau.

''Thanh Bảo!''
                             
Thanh Bảo bất đắc dĩ dừng bước:

''Anh, trùng hợp như vậy?''
                             
''Trùng hợp cái gì mà trùng hợp, em thế nào lại ở chỗ này?''

Đây là địa bàn của Bùi gia, cho nên anh không thể nào nghĩ rằng có thể gặp cậu ở đây.
                             
Thanh Bảo cười khổ: ''Có một người bạn mời em tới đây, em cũng không biết Duy viên này là của Bùi gia. Anh phải tin tưởng em.''
                             
Tất Vũ thở dài, anh có tin hay không thì có nghĩa lý gì, mấu chốt là Thế Anh thấy cậu ở đây sẽ phản ứng thế nào.
                             
Càng đừng nói là hôm nay Bùi Ánh cũng ở đây, lỡ như nhìn thấy Thanb không lại phát sinh thêm hiểu lầm, không tốt.                           

Thanh Bảo hỏi: ''Duy viên có cổng hông hay cổng sau không anh? Em rời đi là được, anh đừng nói là đã gặp em.''                           

Tất Vũ nghĩ ngợi: ''Vườn này đã lâu bọn họ không tới ở, cho dù có cổng sau hay cổng hông gì hẳn đều đã bị đóng lại.''
                             
''Cái đó....'' Thanh Bảo có chút sốt ruột:

''Nếu không em đến chỗ bạn tránh mặt một chút, chờ khi nào yến tiệc tổ chức ở phòng chính là được.''                           

''Bạn của em rốt cuộc là ai?''                           

''Huyền Trân, cũng chính là đoàn diễn côn khúc hôm nay. Bọn họ có một gian phòng để trang điểm.''
                         
''Vậy được, anh đưa em qua.''
                             
Thanh Bảo cảm kích gật đầu, đi được hai bước bỗng dừng lại hỏi:

''Anh ấy... thân thể thế nào rồi?''
                           
''Nếu đã quan tâm cậu ấy như vậy, em còn từ chức làm gì? Tại sao em không tự mình đi hỏi cậu ấy đi, không phải em là bác sĩ khám chính hay sao?!''

Tất Vũ có phần tức giận, lại bất đắc dĩ:

''Còn có thể như nào, không phải đã thấy rồi hả? Cơ thể con người sao có thể như động cơ máy móc hoạt động mãi, hư hại thì cần phải tu bổ. Tai nạn xe năm đó cũng không làm hỏng hết ''linh kiện'' của cậu ấy, không tự nhiên chết được, chỉ là hư hại hơi nặng, cần tu bổ nhiều lần một chút.''
                             
Anh hình dung như vậy để Thanh Bảo nhẹ nhõm, nhưng chính cậu cũng là bác sĩ, làm sao có thể lạc quan được như lời anh nói.                                                    
                   
Cậu cười cười: ''Sau này không có em, phiền anh chăm sóc anh ấy, mau mau thúc giục anh ấy trở thành bệnh nhân tốt.''

Tất Vũ nhíu mày: ''Em muốn đi đâu, lại đi đâu?''

Cậu lắc đầu: ''Cũng chưa quyết định, em còn chút chuyện phải giải quyết. Có điều nếu bên bác sĩ không biên giới phái nhiệm vụ, em nghĩ mình sẽ tiếp tục tham gia.''

''Lần này dịch Ebola....''

''Đang bùng nổ, không lâu sau khi em kết thúc nhiệm vụ. Trong tổ chức có đồng nghiệp châu Á thiệt mạng, thật đáng tiếc.''

''Trước kia em có gửi gì đó cho Thế Anh từ châu Phi à?''

Thanh Bảo cúi đầu cười nói:

''Đúng vậy, mỗi năm em đều gửi quà sinh nhật cho anh ấy, nhưng hẳn là anh ấy không đem hủy thì cũng ném đi rồi phải không?!''

Tất Vũ phức tạp nhìn cậu quả thật cậu rất hiểu Thế Anh, nhưng ý anh muốn nói không phải cái này.

Nếu cậu biết ban đầu Thế Anh ngất xỉu nhập viện vì nghe tin Ebola bùng phát ở châu Phi, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Thế Anh biết cậu ở châu Phi, vẫn luôn biết. Quà cậu gửi tới, đích xác anh không đem hủy, chỉ ném qua một bên, cuối cùng cho rằng cậu xảy ra chuyện mới muốn mở quà. Có điều tất cả đều đã bị người quét kho dọn sạch sẽ, không sót lại cái gì.

Anh đã rất phẫn nộ, rồi cuối cùng khổ sở trong lòng lại chẳng thể thành lời. Nếu không phải duyên trời tác hợp, Thanh Bảo đến bệnh viện Nhân Ái làm bác sĩ, không biết anh sẽ còn tuyệt vọng đến nhường nào.

Cớ do đâu, hai người nhớ nhau lại tra tấn lẫn nhau.

Tất Vũ do dự không biết có nên nói cho cậu chuyện đó hay không. Anh đã hứa với Thế Anh sẽ không nói cậu biết, nhưng lòng tự trọng yếu ớt của cậu ta có quan trọng đâu? Nếu là bạn bè, nghĩ cho Thế Anh, sẽ nói với Thanh Bảo.

Nhưng anh cũng có lòng riêng. Anh không muốn Thanh Bảo rời đi, chính anh cũng biết đó đã không còn là vì muốn trọng dụng nhân tài nữa.

Nhưng anh cũng không có chút trọng lượng nào trong mắt cậu, Thanh Bảo sẽ không nghe anh. Cậu gọi tiếng ''anh'', nhiều lắm cũng chỉ coi anh như anh trai trong nhà, không hơn không kém.

Anh chỉ có thể lợi dụng nỗi nhung nhớ không quên của Thế Anh để bám víu cậu thật nực cười đúng không? Anh muốn giữ lấy người mình thích, lại chỉ có thể lợi dụng tâm tư của người đàn ông khác. Mà một khi cậu ở lại, hai người họ rồi sẽ ở bên nhau, anh cũng chỉ có thể bàng quan mà chúc phúc, cho nên anh không biết phải làm gì bây giờ.

Hai người trong lòng đều có tâm sự, xuyên dọc qua cổng hải đường cũng không phát hiện Giang Khương đang đi tới.

''Bác sĩ Bảo, cậu thế nào cũng ở chỗ này?''

Tuy nói như vậy, trên mặt lại không biểu tình chút kinh ngạc nào.

Tất Vũ thuận thế ôm lấy bả vai Thanh Bảo:

''Em ấy là do tôi mời đến, đến dự tiệc thế này phải có bạn đi cùng chứ. Sao hả, không chào đón?''
                                         
Giang Khương chỉ thoa son Chanel đỏ, cười rộ lên xinh đẹp như đóa mẫu đơn trên xường sám: .

''Sao lại không chào đón chứ? Bùi tiên sinh ban nãy còn hỏi bác sĩ Trần đi đâu, hóa ra là đi đón bác sĩ Bảo. Vừa kịp lúc đó, sắp khai tiệc rồi, để tôi dẫn đường cho hai người.''

Cái này rõ là biến khéo thành vụng, Thanh Bảo không dấu vết hướng Tất Vũ đẩy đẩy, đối Giang Khương nói:

''Không cần, thật ra hôm nay tôi đến cùng một người bạn, cô ấy vẫn đang bận, nhưng tôi còn việc gấp phải đi, không thể tham gia được. Phiền cô cảm ơn Bùi nữ sĩ đã tiếp đãi chu đáo.''

Giang Khương biết đoạn tình cảm qua đi của cậu và Thế Anh, cho nên vốn biết không thể nhắc đến cái tên Thanh Bảo này trước mặt Bùi Ánh. Nhưng cô ta lại chỉ cười cười lắc đầu:

''Như vậy sao được, đã là lúc khai tiệc rồi, tôi mà khiến khách nhân rời đi sẽ bị chủ tịch mắng đó. Huống chi khách mời hôm nay đã lên danh sách đầy đủ, ai tới ai không, xem một chút liền biết, đến lúc đó chủ tịch có hỏi tôi, tôi cũng chẳng biết phải giải thích thế nào đâu.''

Lời nói rõ ràng, tới đâu hay tới đó, tránh thế nào cũng không khỏi, tóm lại Bùi Ánh đều có biện pháp biết được.

Thanh Bảo đã hiểu, Giang Khương cố ý. Cô ta muốn lợi dụng cơ hội này đem Thanh Bảo đẩy về bên Thế Anh, lần nữa xuất hiện trước mặt cô của anh.

Giang Khương không phải không có lập trường bức cậu rời đi hay sao? Không vấn đề, Bùi Ánh thì có.

Thậm chí việc cậu có mặt tại Duy viên, cũng đều do một tay Giang Khương làm đạo diễn. Bùi Ánh thích côn khúc, cô ta liền đi tìm đoàn côn kịch, nhưng trong thành phố không thiếu các đoàn kịch lớn nhỏ, thế nào lại trùng hợp tìm đến bọn Huyền Trân?

Huyền Trân nói người cùng cô ấy kí kết hợp đồng là một thư ký gì đấy, không chịu lộ thân phận chủ nhân, trả tiền dứt khoát đến không tin được, hóa ra là đã sớm chuẩn bị tốt kế hoạch.

Huyền Trân ở Sài Gòn không quen biết ai, muốn cô ấy mời người thân, đương nhiên sẽ mời Thanh Bảo, đây cũng là điều đã đoán trước được.

''Cô quả thật dụng tâm lương khổ.'' Thanh Bảo tự nhủ trong lòng.

Giang Khương biết cậu là người thông minh, nên cười cười:

''Mau đi thôi, đừng để trưởng bối phải đợi.''

Yến tiệc được tổ chức ở đình thủy tạ Trì Xuân trong Duy viên, bốn phía thoáng đãng, có hành lang bọc quanh. Do khách khứa cũng không nhiều lắm, nên chỉ đặt 4 bàn, bàn chính ở hành lang phía dưới, loại bàn dài, trên mặt bàn đã dọn đầy đủ ly chén, khăn ăn trắng buộc bằng dây vàng kim, chỉ chờ khách nhập tiệc.

Bùi Ánh ngồi ở chủ vị, Thế Anh ngồi bên phải bà, thấy bên cạnh anh trống không, bà hỏi:

''Thằng nhóc Tất Vũ đâu rồi, như thế nào trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi?''

Thế Anh nói: ''Cậu ta ngồi yên không được, có lẽ lại đi cho cá ăn. Lần trước còn suýt trượt chân ngã nhào vào hồ cá koi, cô có nhớ không?''

Bùi Ánh cười: ''Nhớ chứ, sao lại không? Khi đó mấy đứa mới hơn 10 tuổi... ''

Bà có vẻ hơi xúc động, cầm tay lão ông bên cạnh: ''Cô cùng lão Mạnh vừa rồi còn nói, mới đó mà mấy đứa đều đã đổi thay rồi, chỉ có Duy viên là vẫn như cũ, nhưng mỗi năm trôi qua hi vọng lại càng thêm xa dần, chẳng biết có thể tới đây được mấy lần nữa.''

Mạnh Vĩnh Niên trấn an bà: ''Bọn nhỏ trưởng thành là chuyện tốt. Mình khỏe mạnh như vậy, đương nhiên sẽ sống thật thọ. Chỉ cần mình muốn, hằng năm tôi nhất định đều bên cạnh mình. Canada quá lạnh, chúng ta có thể trú đông ở đây.''

''Đúng vậy, trưởng thành thật tốt, nói không chừng Tất Vũ là do nhìn thấy cô gái xinh đẹp nào nên mới chạy đi làm quen đấy. Mẹ thằng bé lần này không thể tới, còn căn dặn cô nhớ đốc thúc nó nhanh chóng yên bề gia thất. Hai đứa đều lớn tuổi rồi, nên suy xét việc chung thân đại sự đi thôi.''

Thế Anh rũ mắt không tiếp lời, áp lực về chuyện kết hôn mỗi năm lại tăng thêm. Rốt cuộc, người phụ nữ mạnh mẽ, làm mưa làm gió trên thương trường cũng chỉ như bao bậc trưởng bối khác trong chuyện đại sự của cháu mình.

''Giang Khương đâu rồi? Cô nhờ nó đi tìm xem vị trí khách mời nào còn trống chỗ, thế nào lại chưa về? Con bé này rất được, xinh đẹp còn có đầu óc, hẳn giúp cháu không ít việc đúng không?''

''Vâng. Năng lực cô ấy quả thật rất tốt, cháu cũng yên tâm khi giao công việc cho cô ấy.'' Thế Anh ăn ngay nói thẳng, nhưng cố tình nhấn mạnh hai chữ ''công việc'.

''Vậy hai đứa....''

''Cô, hiện tại cháu không nghĩ đến nữ nhi tình trường, chờ sức khỏe cháu khá hơn lại nói, miễn liên lụy người không liên quan.''

Bùi Ánh nghe xong có chút tức giận:

''Nói cái gì mà liên lụy? Lúc trước thời điểm cháu kết hôn hụt kia, thân thể không phải càng ngày càng kém hả? Chẳng lẽ cháu vẫn nghĩ đến cậu bác sĩ đó?''

Thế Anh trầm mặc. Ai cũng đều nói đến ''lúc trước'', nhưng thế giới sụp đổ, cũng là từ lúc ấy.

      

           


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro