Chương 19: Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                             

Thế Anh ở lại Duy viên tịnh dưỡng, ban đêm thì sốt nhẹ, ban ngày thì ho khan đến lợi hại, ăn cái gì cũng hầu như đều nôn ra. Bùi Ánh lo lắng phát khóc, nhưng đành bó tay không có biện pháp, anh không chịu đi bệnh viện, Ngô Hạo đã hoàn tất thủ tục xuất viện.                            

Chính anh cũng biết rằng đây là tâm bệnh, không có tâm dược, có lẽ chẳng bao lâu sẽ dầu khô đèn cạn(*).                          

       Dầu khô đèn cạn-油尽灯枯: ám chỉ rằng cạn kiệt sức lực cho tới chết.                           

Sau đợt Tết trung thu, Duy viên chào đón một vị khách hiếm gặp, chính là người vừa tham dự gia yến tiệc bữa trước - Huyền Trân. Cô hôm nay không mặc đồ hóa trang, tóc chải gọn gàng, mặt trắng nõn sạch sẽ không đánh phấn, giống như người xa lạ, Thế Anh suýt nữa không nhận ra.                           

Cô lạnh mặt, hiển nhiên cũng không định hòa nhã trò chuyện với anh, đứng từ cửa phòng phía xa cất giọng:

''Tôi tới chỉ là muốn nói với anh rằng, cảm ơn anh cùng Bùi nữ sĩ đã hào phóng, tiền tôi nhất định sẽ đem trả lại, không cần tính lên đầu Thanh Bảo. Khi anh bị Trần Triều Huy mang đi, cậu ấy ở chỗ này cả đêm không ngủ chờ anh về, hận không thể đi thay anh, chứ không phải đợi anh về để mượn tiền!''
                            
Cửa gỗ sơn mài đỏ mở rộng, khoảng sân ngoài viện đẹp như tranh vẽ. Thế Anh ngồi trên ghế đan mây, cả người như chìm trong ánh dương sau giờ ngọ, nắng chói làm biểu tình trên khuôn mặt anh trở nên mơ hồ.                         

''Séc tiền đã rút, cậu ta nhờ cô đến chuyển mấy lời này với tôi?''                           

Huyền Trân cười lạnh lùng:

''Chúng tôi đúng là có nghèo một chút, nhưng vẫn có lòng tự trọng. Anh hỏi vậy chỉ chứng minh rằng anh không hiểu gì về Thanh Bảo, hoặc giả là anh hiểu, nhưng không dám đối mặt. Đoàn kịch chúng tôi ký với Bùi nữ sĩ hợp đồng diễn 3 ngày, hiện tại đã đến kỳ hạn, tôi chỉ cảm thấy nên lễ phép đến thưa chào một tiếng rồi rời đi. Thuận tiện nói cho anh biết, anh chịu bao nhiêu là thống khổ, Thanh Bảo liền chịu bấy nhiêu, đặc biệt là lúc anh bị tai nạn, cậu ấy còn thống khổ bội phần!''
                             
Thế Anh đau đầu, tay xoa nhẹ thái dương, chỉ hỏi:

''Hôm đó cậu ta bị thương, rốt cuộc là bị thương ở đâu?''
                             
''Tôi không biết.''

Huyền Trân có tia tức giận: ''Mỗi lần cậu ấy bị thương đều là tại anh, anh còn đi hỏi người khác? Ngày đó cậu ấy rời khỏi Duy viên tôi cũng chưa gặp lại, tiền trực tiếp gửi đến tài khoản của tôi. Tuy rằng cậu ấy không nói, nhưng tôi biết số tiền đó là anh đưa.''
                             
Cô không biết sự vướng víu của hai người họ khủng khiếp tới mức nào, nếu biết, cô đã chẳng muốn số tiền này.
                             
Thế Anh có chút hoảng hốt, có lẽ anh thật sự không biết Thanh Bảo, nếu không vì cái gì anh chẳng thể tìm cho mình nổi một cái cớ rằng cậu cũng có nỗi khổ riêng?
                                                                     
Anh tưởng, đưa tiền cho cậu, không hỏi mục đích cậu sử dụng, sẽ có thể cùng quá khứ đoạn tuyệt. Như vậy anh mới dễ chịu một chút, chuyên tâm vào cuộc sống của mình một chút, rốt cuộc vì sao gánh nặng càng tăng thêm, tình thế càng phức tạp. Anh không muốn có người đem quá khứ ra kể lể, để càng khiến hiện tại thêm đau khổ.

Từ nhỏ anh chưa từng bị ai đánh, cô thương tiếc anh là trẻ mồ côi, dù cho trên thương trường có cường ngạnh thế nào đi chăng nữa, cũng chưa từng động một ngón tay vào anh, mỗi lúc nói lời nghiêm khắc cũng rất đau lòng. Vậy thì cái tát kia hẳn là đau lòng đến cực điểm.

Cho nên so với một cái tát kia, 10 tỉ thì tính là gì?

Cửa rèm trong văn phòng tập đoàn Bùi thị kéo kín mít, tất cả nhân viên tham dự cuộc họp bàn tròn, ngồi vây quanh bàn làm việc của Thế Anh. Điện thoại không được phép mang vào, bầu không khí ngưng trệ, chỉ nghe tiếng điều hòa thoát khí đều đều.

Công ty xuất hiện việc bê bối hối lộ, nhưng không có sổ sách nào ghi lại rằng có tiền thất thoát, nhất định có người động tay động chân, cố ý đem Bùi thị đẩy ngã.

Thế Anh thân thể khá hơn một chút liền triệu tập tất cả tâm phúc trong công ty lại mở cuộc họp, biểu tình mỗi người đều ngưng trọng, không ai chậm trễ.

''... Tình huống bên tôi chính là như vậy. Bùi tổng muốn hỏi gì không?''

Giang Khương khép tư liệu hội nghị trong tay lại, thấy Thế Anh chống tay trên mặt bàn, hai bàn tay nắm lại, đặt bên môi xuất thần, nhịn không được nhắc nhở:

''Bùi tổng... Bùi tiên sinh?''

Tinh thần anh bị kéo trở về, hơi hơi nâng mắt:

''Ừ, tôi đã rõ, mảng thị trường marketing rất dễ bị thao túng, Giang Khương, cô phải để mắt cẩn thận.''

Giang Khương gật đầu, có điểm không yên tâm hỏi:

''Có phải thân thể Bùi tổng không thoải mái, muốn nghỉ một chút không?''

Đại khái đã qua 2 giờ đồng hồ, mọi người đều sợ anh sẽ quá sức. Thế Anh là trụ cột của Bùi thị, chỉ cần có anh, mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết.

Anh nhẹ nhàng lắc đầu, nói với Ngô Hạo:

''Phiền cậu gọi người đem cơm trưa đến, còn nữa, trà chiều cũng làm phong phú một chút, tôi mời. Hôm nay đành để mọi người vất vả rồi, chỉ có thể ăn cơm tại đây.''

Ngô Hạo gật đầu, thật ra bọn họ đâu có vất vả, người chăm chỉ nhất chính là Thế Anh. Hơn nữa anh cũng rất săn sóc cấp dưới, làm việc cho đại boss như vậy có gì để phàn nàn chứ.

Ngô Hạo còn chưa kịp ra ngoài, cửa văn phòng đột nhiên bị người đẩy mạnh, Tất Vũ tiến vào như vũ bão, theo sau là cô thư kí trẻ mới tuyển dụng, mặt mếu máo:

''Bùi tiên sinh, thật xin lỗi, người này...''

Ngô Hạo trợn tròn mắt nhìn cấp dưới mới của mình, hù đến cô gái nhỏ vẻ mặt ủy khuất. Thế Anh giống như không để ý, vẫy tay nói:

''Không có việc gì, cho cậu ta vào.''

Sau này xem ra phải thích nghi với những vị khách không mời mà đến.

Sắc mặt Tất Vũ không mấy đẹp đẽ, nếu không phải vì ở đây có nhiều người, rất có thể đã chạy lên vung cho anh hai quyền.           
                           
''Kêu người ra ngoài đi, tôi có lời muốn nói với cậu.''

Giang Khương cùng Ngô Hạo đều nhăn mày lại, Thế Anh hướng bọn họ giương nhẹ cằm:

''Đi ra ngoài đi, ăn cơm xong lại mở cuộc họp.''

Cửa văn phòng lần nữa đóng lại, anh mới hỏi Tất Vũ:

''Nói đi, có việc gì?''

Tất Vũ cười lạnh: ''Bùi tổng - một cái chức không nhỏ, một nhân vật ghê gớm như vậy, hà tất gì lặp đi lặp lại mà làm khó một cậu trai, không cảm thấy mất mặt sao?''

''Lại là Thanh Bảo, cậu ta làm sao nữa?''

Thái độ hờ hững của anh khiến Tất Vũ tức giận, đứng cách bàn làm việc mà nắm cổ áo anh:

''Em ấy như thế nào, cậu không biết sao? Trên tay đầy vết máu, cậu đừng nói là do em ấy tự làm!''

Tất Vũ không thể diễn tả tâm trạng mình khi thấy Thanh Bảo bị thương. Tại sao vẫn có những người ngớ ngẩn như vậy? Vì yêu một người mà mình đầy thương tích, còn muốn che giấu không cho người khác biết, hết lần này đến lần khác, đến chừng nào mới có thể kết thúc?

Yêu nhau không phải là nên vui sướng hay sao? Vì sao anh không nhìn ra điều đó ở cả Thế Anh và Thanh Bảo.

''Cậu rất quan tâm cậu ta sao? Vì cái gì, hai người là đồng nghiệp, hay vì thầy của cậu đã dạy dỗ cậu ta?''

Thế Anh không cam lòng chịu yếu thế, vấn đề này anh đã sớm muốn hỏi.

Tất Vũ biểu tình bướng bỉnh: ''Đúng vậy, nhưng không phải chỉ có vậy. Vì cái gì ấy à? Tôi chưa vợ, cậu ấy cũng độc thân tôi không cảm thấy có vấn đề gì.''

Thế Anh cười nhạt nhẽo: ''Phải không? Vậy hẳn là cậu có khả năng an ủi cậu ta, chạy tới đây tìm tôi làm gì?''

Tất Vũ tức giận: ''Nếu không phải sợ em ấy đi luôn, tôi sẽ đến tìm cậu? Em ấy bị mất việc, cũng chẳng còn vướng bận người, lúc này rời đi, sợ là về sau sẽ không trở lại. Bác sĩ không biên giới là nhiệm vụ vĩ đại, nhưng cậu không nghĩ nó có bao nhiêu là nguy hiểm tiềm tàng sao? Cậu không sợ em ấy chết trên đất lạ xứ người sao?''

Tim Thế Anh hẫng hai nhịp, anh im lặng dời mắt.

''Cứ tiếp tục giả vờ đi!''

Tất Vũ nói: ''Cậu đã quên lần trước cậu vì cái gì mà ngất xỉu nhập viện? Nghe tin Ebola bùng phát ở châu Phi, vì sao cậu lại khẩn trương như vậy? Không phải vì cho rằng trong 2 bác sĩ người châu Á hy sinh có Thanh Bảo hay sao? Lần đó là may mắn, nhưng ai biết được lần tới.''

''Cậu ta có thể trở về làm việc tại bệnh viện Nhân Ái, vụ Vương Thắng Nguyên kia tôi đã cho người xử lý tốt, viện trưởng cùng trưởng khoa cũng đồng ý phối hợp, sẽ không làm khó cậu ta.''

Tất Vũ cười lạnh: ''Cậu đem Thanh Bảo nguyên vẹn trở về để người khác tới xem ư? Cậu nói em ấy đi liền đi, về liền về. Hôm nay hiểu lầm rằng tôi cùng em ấy có gian tình, lại dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân khiến người khác không kịp đường xoay sở, đàm tiếu rằng Bùi thiếu gia giường số 37 vì bác sĩ Bảo mà tranh giành tình cảm... Thanh Bảo cũng có tôn nghiêm!''

  Tôn nghiêm, hai từ này nghe thật quen mà cũng thật xa lạ, giống như không lâu trước đây anh đề cập nó với cậu, trong chớp mắt cậu vội vàng tiến đến hôn anh, rồi anh không chút lưu tình đẩy cậu ngã xuống, mắng cậu ghê tởm.
 
Đối với những người từng yêu, từng hiểu rõ nhau, khiến nhau tổn thương đều là tổn thương đến tôn nghiêm sâu thẳm nhất, bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất.

Thế Anh ngồi trong xe, nhìn khu dân cư cũ rích xám xịt ngoài cửa sổ, thời gian bỗng như chảy về lần đầu anh và cậu gặp gỡ.

''Cậu xác định cậu ấy hiện đang ở loại địa phương này?''

Ngô Hạo quay đầu lại, lời nói chắc nịch:

''Tuyệt đối sẽ không sai đâu boss, anh phải tin năng lực tìm kiếm thông tin của em.''

Nhìn khắp Sài Gòn, có bao nhiêu bác sĩ có bằng cấp, thu nhập cao mà sẽ sống tại loại địa phương này đây, mà cũng chẳng có mấy người vừa khéo tên là Thanh Bảo đâu?

Xe của Thế Anh không vào được hẻm, anh chỉ có thể từ trên xe đi xuống, băng qua khu hẻm đầy mảnh vụn vỡ dưới đất, quần áo đang phơi còn nhỏ từng giọt nước, càng tiến vào càng ảm đạm.

Khí chất của anh không phù hợp với nơi này, dọc đường đi thu hút không ít ánh mắt tò mò, anh giống như không phát giác. Mãi tới khi chạm mặt một thân ảnh, thần sắc anh liền trở nên nghiêm túc, tiến lên nói:

''Anh tới đây làm gì?''

Trần Triều Huy lần này đi một mình, mặc một âu phục đen đơn sắc cắt may tinh tế, tay xách cặp dày, như vừa mới từ tòa án đến đây, cuối cùng cũng trông ra dáng con trai trưởng của Trần gia.

Anh ta nhìn thấy Thế Anh chỉ cười cười:

''Giống anh, đều đến xem Thanh Bảo. Có điều anh không cần ra dáng che chở bảo hộ như vậy. Tốt xấu gì tôi cũng là anh trai của Thanh Bảo, không tính là người đàn ông khác, cũng không có ý nghĩ gì không an phận với cậu ta.''

Thế Anh hơi híp mắt: ''Tôi hi vọng anh nhớ rõ lời thề quân tử của chúng ta, tôi chán ghét phiền toái, phiền anh không cần lại vì cái gọi là bí mật thương nghiệp mà đến tìm cậu ấy, khiến mọi người đều khó chịu.''

''Tôi sẽ giữ lời, hôm nay tới đây chỉ là muốn ôn chuyện một chút, việc riêng ấy mà, nếu không sẽ không đi một mình thế này.''

Anh ta đánh giá Thế Anh, mang theo vài phần bỡn cợt mà nói:

''Còn Bùi thiếu sao lại tới đây? Sẽ không trùng hợp vậy chứ, cũng là tới ôn chuyện sao?''

''Tôi tới tìm bác sĩ tư nhân của mình hỏi vấn đề sức khỏe, còn phải thông báo với kiểm sát trưởng sao?''

''Đương nhiên là không, Bùi thiếu chỉ cần nhớ thực hiện thỏa thuận, chuyện hối lộ của công ty, sớm cho chúng tôi công đạo một chút là được. Nếu không luật sư cũng chỉ có thể bảo vệ anh được hiện tại, chứ không thể cả đời.''

   


       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro