Chương 18: Nụ hôn bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                           
                                                 

Thế Anh thản nhiên cười: ''Là vì tiền? Cậu muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?''                             

Không đợi cậu trả lời, anh duỗi tay:

''Áo khoác của tôi đâu, đem tới đây.''
                             
Thanh Bảo cho rằng anh lại muốn ném một xấp tiền vào mặt cậu, dù sao hiện tại phương thức sỉ nhục trực tiếp hiệu quả nhất mà anh có thể dùng chính là tiền.                          

Đáng tiếc cậu đoán sai rồi, Thế Anh lấy ra từ túi áo một chi phiếu đã điền mệnh giá.                         

''Đây là 10 tỉ vạn cậu muốn, cầm đi. Nhớ kĩ, đây là lần cuối tôi cho cậu tiền, coi như mua 2 năm kia cậu chăm sóc tôi, cộng thêm mấy ngày này cậu hao tổn tâm tư nữa, hẳn là đủ rồi.''
                             
Cậu nhận chi phiếu, một tờ thật mỏng, lại đè tay cậu thật nặng. Lời Thế Anh nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, là loại khí chất người khác có bắt chước cũng khó mà sánh bằng.                         

Thế Anh  đã thay áo ngủ sạch sẽ, ngọn lửa tán loạn trong cơ thể cuối cùng cũng được áp chế. Nhìn không rõ biểu tình của cậu, anh dứt khoát xem như cậu không tồn tại, tốt nhất là cầm chi phiếu này sớm đi thật xa, anh mới có thể tĩnh tâm mà làm việc của mình.                           

Cậu nói anh biết, thật ra cái gì anh cũng không biết, anh cho tới giờ đều không rõ suy nghĩ của cậu. Nếu nói vì tiền, năm đó cậu hoàn toàn nắm được tâm anh, làm Bùi phu nhân, tương lai toàn bộ Bùi thị đều là của cậu, so với Trần gia chẳng lẽ không tốt hơn?
                             
Nếu nói vì để Trần gia thừa nhận thân phận, cậu đã lớn như vậy, cha không thương không dưỡng, anh cả suốt ngày tỏ vẻ đối nghịch như nước với lửa, cần gì phải chấp nhất như vậy?
                        
Nhưng cậu chính là không chút lưu tình mà bán đứng anh, mắt không chớp mà đi trộm tư liệu từ máy tính anh, giúp Trần gia thoát khỏi khốn cảnh, đồng thời hủy hoại kế hoạch thu mua của Bùi thị
                             
Tiền bạc tổn thất thì có là gì, bị người yêu phản bội mới khoét tim anh đau đớn. Nhiều năm trôi qua, anh không ngừng vì cậu mà tự tìm lý do, nhưng đến bản thân mình anh còn chẳng thuyết phục nổi.
                             
Nghĩ không thông, vậy thì không cần nghĩ nữa, hơn một ngàn ngày đêm, anh đã chịu đủ giày vò rồi.
                             
Thấy cậu vẫn ở mép giường, anh hơi ngẩng đầu lên nói

''Còn không đi? Thế nào, chê ít?''                           

Thế Anh viết chi phiếu theo con số cậu đưa ra. Nếu lúc này cậu còn muốn nâng lên, chỉ càng khiến anh ghê tởm cậu hơn.
                             
Thanh Bảo lắc đầu: ''Không, rất chính xác, cảm ơn anh.''
                             
Cậu gấp chi phiếu lại nắm chặt trong lòng bàn tay. Cậu đem chậu nước đã nguội lạnh đi đổ, rồi mang về một chén cháo:

''Anh đã không ăn gì một ngày một đêm rồi, ăn chút cháo ấm lót dạ đi.''
                            
Thế Anh tức không nói nên lời:

''Thanh Bảo, rốt cuộc cậu đang làm gì hả? Tiền đã đưa, lời cũng đã nói rõ ràng, cậu còn ở lại đây làm bộ làm tịch cái gì? Chẳng lẽ lòng tự trọng của cậu thấy thẹn, vô công bất thụ lộc, cho nên thế nào cũng ráng cho tôi nếm thức ngọt? Tôi cho cậu biết, hiện tại cậu có cởi sạch bò lên giường tôi, tôi vẫn thấy cậu không đáng một đồng!''
                                                    
10 tỉ này, anh là muốn kết thúc quá khứ. Cậu muốn thanh toán cho xong, anh chân chính giúp cậu thanh toán xong.

Lời nói đả thương người, Thanh Bảo lại rất bình tĩnh:

''Phải không? Vậy tối hôm qua vì sao anh giúp tôi giải vây?''

''Hả?''

Anh tựa hồ không phản ứng kịp với lời cậu nói.

Thanh Bảo nhìn chằm chằm vào đuôi lông mày đang nhếch lên của anh:

''Tôi nói, tối hôm qua Trần Triều Huy nhắc tới án năm xưa Bùi thị thu mua Trần gia thất bại, vì cớ gì anh thay tôi giải vây, nói rằng đó là do anh bày mưu đặt kế; vì cớ gì không cáo với anh ta rằng tôi chính là kẻ trộm, trực tiếp bắt tôi lại? Năm đó án cũng đã lập, vì cớ gì anh không phối hợp điều tra? Còn có, anh lãnh một bạt tai từ cô mình, vì cớ gì một câu cũng không giải thích?''

Thế Anh giương tay hất chén cháo trong tay cậu xuống sàn, sứ trắng đắt tiền vỡ thành năm bảy mảnh, cháo loãng bắn tung tóe khắp nơi.

Có lẽ là vì tức giận, tầm mắt anh rõ ràng lên không ít, anh nắm lấy cổ tay Thanh Bảo, kéo cậu đến trước mặt:

''Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu có tư cách gì mà chất vấn tôi?''

''Tư cách à....''

Cậu cười chua xót. Quả thật cậu không có tư cách gì, chỉ ỷ vào tình cảm mà anh dành cho cậu. Quá khứ là vậy, hiện tại cũng vậy.

Thanh Bảo đột nhiên ngẩng đầu, cúi người hôn anh. Cơ thể hai người vốn dĩ đã gần, mắt Thế Anh không nhìn rõ lắm, ngồi dựa vào giường, phía sau không có đường lui. Khi môi cậu áp đến, anh căn bản tránh không kịp, hô hấp đã bị cậu hiếm lấy.

Cánh môi mềm mại đầy đặn, ngọt ngào như mật, mang theo hơi ấm cùng hô hấp quen thuộc. Lúc này đã chẳng còn là mơ, cậu thậm chí đưa đầu lưỡi đến dò xét, nhẹ nhàng mơn trớn, chui vào khoang miệng anh; vẫn giống hệt trong quá khứ, lưỡi cậu linh hoạt như đuôi rắn nhỏ, di chuyển trong miệng anh chẳng kiêng nể gì.

Anh cương cứng người, hô hấp đình trệ, bàn tay nắm cổ tay cậu hơi buông lỏng. Cậu rút hai tay, ôm chồm qua cổ anh, kéo anh lại sát hơn nữa. Đôi môi hai người dán chặt vào nhau, như thể vạn vật trên thế gian đều không thể chia cắt họ.

Anh rốt cuộc cũng tỉnh, kéo tay cô, cố gắng đẩy cậu ra. Cánh môi hai người nới lỏng, nhưng cơ thể vẫn dính chặt, lặng lẽ giằng co. Một lớp nước mờ ảo phủ trên môi cậu, cả trong ánh mắt; chỉ cần ngẩng đầu, cậu có thể chạm đến cằm anh. Vì thế, cậu hôn lên, ôm lấy mặt anh, từng chút từng chút, uốn lượn mà hôn anh trong một đêm dài gió thanh. Hôn lên yết hầu gợi cảm, rồi xuống tới xương quai xanh...

Thế Anh không nhịn được nữa, nắm bả vai cậu, xoay người áp cậu xuống dưới thân, tiếng thở trầm thấp hổn hển; cách nhau một lớp mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ, mọi từ ngữ đều kẹt lại nơi cổ họng...

Lần này cậu đoạt lời anh, mở miệng nói trước, thanh âm mềm mại quyến rũ:

''Nếu anh luyến tiếc em, vì cớ gì bức em rời đi?''

Anh khiếp sợ trước sự thẳng thắn nhạy bén của cậu, nhưng lại im lặng không thừa nhận:

''Cậu có phải điên rồi hay không?''

Đúng vậy, cậu điên rồi, điên cuồng tìm cho chính mình một cái cớ. Thanh Bảo không cho anh cơ hội để phản bác, môi cậu lại bao phủ lấy môi anh. Lúc này cậu đang nằm, tay cử động linh hoạt, trượt vào trong vạt áo anh, chạm vào da thịt nóng ẩm, trong lòng hai người đều kịch liệt rung động.
                     
Lý trí đứt gãy, anh hung hăng đáp lại cậu, đem môi cậu trở về hôn, đổi khách thành chủ, dây dưa, gặm cắn, hận không thể mút cả linh hồn cậu ra.

Cậu nhẹ nhàng hừ giọng, cổ họng ậm ừ phát ra tiếng, như mèo nhỏ gãi đúng chỗ ngứa của anh.

Anh quen thuộc cậu, cũng như cậu quen thuộc anh. Cho dù nhìn không rõ, cũng có thể khiến đối phương tâm động, khiêu khích những bí ẩn sâu thẳm trong cơ thể. Nóng hơn nữa, hoang dại hơn nữa, anh có thể khiến cậu cao giọng, xường xám nửa hở nửa kín trên người, mang theo vẻ quyến rũ bẽn lẽn.

Thật ra, người điên là anh mới đúng? Tại chiếc giường gỗ tử đàn này, tại khu vườn nơi bố mẹ anh từng sống, anh muốn rũ bỏ hết tất thảy - như thể cậu chủ động cầu anh, cùng cậu tiếp tục triền miên như trong quá khứ.

Nhưng anh chạm tới vết sẹo ngay khóe mắt cậu, anh gạt những sợi tóc ướt đẫm mồ hồi trên trán cậu, một vết sẹo sâu dài thăm thẳm, như chạm vào lửa, nóng phỏng tay, kéo anh về thực tại.

Dấu tích ngày xưa rành rành trước mắt, môi cậu vẫn áp trên môi anh, nhưng vòng tay anh đã nguội lạnh. Anh nghe thấy thanh âm cậu trầm thấp, mang theo hương vị cầu khẩn:

''Thế Anh, hãy để em ở lại, thân thể của anh...  Em muốn chăm sóc anh. Coi như là cho em một phần công việc, bác sĩ hay là y tá gì đó, 10 tỉ kia... Coi như là em ứng trước tiền lương, được chứ?''

Được chứ.... được chứ.

Có lẽ cậu cảm thấy bản thân nợ anh, muốn thể hiện một chút, 10 tỉ kia coi như vay mượn, sớm hay muộn cũng sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi cho anh.

Thế nhưng nợ tình khó trả, đạo lý này cớ nào cậu lại không hiểu?

Thế Anh xách cậu lên, dùng sức đẩy ra. Quần của cậu vướng vào chân, anh nhìn cậu ngã từ giường xuống. Tất cả nhiệt tình cùng ôn nhu ban nãy tan biến như trong mơ, chỉ còn anh ở đó, hô hấp rối loạn mà cười lạnh:

''Thanh Bảo, cậu coi tôi là cái gì? 10 tỉ này tôi vốn không để tâm, coi như làm bố thí từ thiện, một xu cũng không trông cậy rằng cậu sẽ hồi báo. Nếu cậu còn chút nào thấy thẹn trong lòng thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cũng đừng nhắc tôi giữ cậu ở lại bên cạnh, như vậy chỉ khiến tôi thấy cậu thật... Ghê tởm!''

Thế Anh chưa bao giờ dùng từ ngữ nặng nề như vậy để mắng cậu, thậm chí là để mắng người khác. Thế mới nói thù hận có bao nhiêu là đáng sợ, dễ dàng biến bạn trở thành loại người mà bạn từng ghét nhất.

Lòng anh bị thống khổ thiêu đốt, tầm mắt mơ hồ, cho nên căn bản anh không biết sau khi đẩy Thanh Bảo, mắng chửi cậu một phen, cậu đã rời khỏi Duy viên trong nước mắt.

Mãi đến khi có người vào dọn dẹp, nhìn thấy dưới mặt sàn hỗn loạn, mới sợ tới mức không dám thở, nhanh chóng gọi Mạnh Vĩnh Niên cùng Bùi Ánh tới. Hai người họ đều hoảng sợ, đến bên giường anh kiểm tra, thanh âm nức nở:

''Rốt cuộc cháu bị thương ở đâu, sao trên mặt đất toàn là máu?''

Anh mới biết, hóa ra Thanh Bảo bị thương. Chén cháo vỡ nát trên mặt sàn, cậu ngã xuống, hẳn là bị những mảnh vỡ đâm vào, trên sàn lấm tấm vết máu.

Tâm Thế Anh đau đớn, nhớ tới đầu ngón tay chạm vào vết sẹo năm xưa, nhớ tới thời điểm đôi mắt kia vẫn xinh đẹp mềm mại, nhớ tới khi trơ mắt nhìn cậu che vết thương chạy đi, máu luồn qua kẽ ngón tay, chảy xuống. Phảng phất bóng người giống hệt nhau, một thời gian sau đó anh nhắm mắt lại đều là một mảnh sương máu.

Nhưng bị thương chính là bị thương, anh cũng chẳng thể chạy lên giữ cậu lại, hỏi han ân cần, bởi anh cùng cậu đều giống nhau, đều không có tư cách, trăm sông đổ về một biển(*).

       Trăm sông đổ về một biển-殊途同归: cùng đích đến nhưng khác đường đi.

           




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro