Chương 24: Sao anh lại tới đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                   
                                         

Thanh Bảo thật ra rất sợ lạnh, mùa đông đến tay chân cậu đều lạnh cứng, trong phòng không có lò sưởi, có cuộn mình lại cũng không ngủ được.                   

Sáng sớm thức dậy liền phát hiện đầu cùng cổ họng đau buốt, thân thể rét run, cả người khó chịu. Cậu ở châu Phi một đoạn thời gian dài, đối với những phản ứng của cơ thể vẫn phải cảnh giác. Nếu chỉ là cảm mạo bình thường còn tốt, sợ là mấy loại bệnh như sốt rét ác tính đã qua thời kỳ ủ bệnh.
                     
Cậu gọi điện cho Tất Vũ:

''Anh, gần đây anh có rảnh không? Em muốn tới bệnh viện làm.. kiểm tra sức khỏe.''                  

Tất Vũ vừa lúc cũng muốn gọi cho cậu, nghe được giọng cậu khàn khàn, không khỏi quan tâm nói:

''Không thành vấn đề, dạo này anh cũng đang rảnh. Em sao vậy, thân thể không thoải mái?''
                    
''Không sao. Chắc là do mấy ngày nay nhiệt độ giảm, hơi cảm lạnh một chút.''

Chưa làm kiểm tra sức khỏe, không cần phải sợ bóng sợ gió.
                   
''Còn nói không sao, giọng em đã khàn thành cái dạng gì rồi? Lâu rồi em không ở Sài Gòn, một lần nữa phải thích ứng lại với khí hậu nơi đây, hơn nữa mùa đông năm nay là lạnh nhất trong suốt gần 10 năm qua.''                 

''Được, em sẽ chú ý.''

Cậu lúc này mới nhớ ra là nên mua một ít quần áo chống lạnh, sống ở xứ nhiệt đới đã lâu, khái niệm bốn mùa đều trở nên mơ hồ, thu hay đông đều chỉ mặc áo mỏng.
                   
Cuộc sống của cậu chính là một đoạn hành trình, đi qua áo gấm lụa là, tất thảy đều vứt bỏ, gói một hành lí đơn giản, xách ba lô lên vai là có thể khởi hành.
                     
Cậu không rõ đó là tốt hay xấu, có lẽ thời điểm sinh bệnh dễ dàng đa sầu đa cảm, nghĩ nhiều liền cảm thấy có chút cô đơn.
                     
Cậu hiếm khi cầu xin giúp đỡ, đột nhiên mở miệng nói phải làm kiểm tra sức khỏe, Tất Vũ không khỏi lo lắng, buổi chiều liền lái xe tới Gia uyển.                    

Chú Cát nhận ra anh, tưởng anh đến tìm Thế Anh:

''Bác sĩ Trần, Bùi tiên sinh còn đang làm việc ở công ty chưa về.''                  

Tất Vũ xua tay:

''Tôi không đến tìm cậu ta, Thanh Bảo đâu?''
                     
''Cậu tìm bác sĩ Bảo?''

''Đúng vậy, cậu ấy ở đâu?''
                    
Chú Cát có điểm khó xử, nhưng vẫn dẫn Tất Vũ đi gõ cửa phòng Thanh Bảo. Tất Vũ quả nhiên tức giận:

''Cậu ấy ở chỗ này? Là ý tứ của Bùi Thế Anh?''
                     
Thật ra không cần phải hỏi, Thế Anh là chủ nhân Gia uyển, mặc kệ thân phận Thanh Bảo có là gì, đã tới cửa thì là khách, không có chỉ thị của chủ nhân ai dám sắp xếp cho cậu ở đây.                   

Thanh Bảo ra mở cửa, nhìn Tất Vũ với chút kinh ngạc nho nhỏ:

''Anh... Sao anh lại tới đây?''                   

Không có một tia ấm nào hắt ra, nhiệt độ bên trong bên ngoài xem chừng là chẳng chênh lệch bao nhiêu, lạnh lẽo như nhau, xem ra thiết bị sưởi ấm đều không có. Lửa giận của Tất Vũ nổi dậy, quay đầu trừng chú Cát một cái rồi kéo tay Thanh Bảo, nói:

''Tôi không biết hóa ra Bùi gia đối đãi khách như thế này, em đi với anh!''                                        
                   
Thanh Bảo không rõ nguyên do, bị anh một đường kéo vào nhà chính. Nhiệt độ đột ngột ấm lên, Thanh Bảo có chút choáng váng, tức ngực:

''Anh, rốt cuộc là chuyện gì?''

''Em đừng động. Không có chuyện gì thì không thể đến xem em sao?''

Anh ấn cậu ngồi xuống sofa, hướng chú Cát nói: ''Đây là cách các người đối đãi khách sao? Cả người cậu ấy đều đông cứng rồi, còn ném cậu ấy vào góc xó xỉnh, một ly nước ấm cũng không có? Đi đun cho tôi cốc nước ấm, cả trà gừng, gì đó có hay không? Đem hết lại đây!''

Anh không coi mình như người ngoài. Căn biệt thự trống vắng lạnh lẽo này có khác gì tòa mộ cổ, đảo khách thành chủ thì thế nào, Thế Anh đã quyết định sống quãng đời còn lại cô độc một mình, anh không muốn để Thanh Bảo chôn cùng cậu ta đâu!

Chú Cát không nói gì thêm, hơi nheo mắt: ''Hai vị ngồi đợi một chút, tôi sẽ đi sắp xếp.''

Thế Anh mới vừa cảm lạnh, trà gừng đều đã có sẵn, phòng bếp còn cố ý chuẩn bị trà táo tàu đỏ. Chú Cát cùng chị Thu đều là người linh lợi, sao có thể không nhìn ra Thanh Bảo là khách quý?

Chẳng qua ở lại địa phương như vậy đều là cố ý ngăn cách với nhà chính, điều kiện hơi kém một chút, Thế Anh hẳn là có dụng ý, bọn họ cũng không tiện hỏi.

Bọn họ cũng biết quan hệ giữa Tất Vũ và Thế Anh khá tốt, nếu anh đã lên tiếng, bọn họ cũng sẵn lòng làm theo, có vấn đề gì chờ anh ta gặp Thế Anh rồi nói, không cần để Thanh Bảo lại chịu tội.

Thanh Bảo nhẹ nhàng tránh khỏi tay Tất Vũ:

''Anh còn chưa nói, vì sao anh lại tới đây? Tìm anh ấy có việc?''

Bọn họ đều biết ''anh ấy'' ở đây là ai, Tất Vũ không khỏi có tia chua xót trong lòng:

''Tìm cậu ta làm gì chứ? Anh tới để xem em, chức vụ bệnh viện nói bỏ liền bỏ, thủ tục từ chức xong xuôi cũng không thấy mặt. Bệnh viện Nhân Ái thế mà không lọt vào mắt em hả?''

Thanh Bảo bật cười: ''Anh nói gì vậy? Ngày đó em đến làm thủ tục cũng muốn gặp anh chút nhưng bí thư khoa vụ nói anh đi công tác, không rõ là trong hay ngoài nước. Em cũng chỉ chào hỏi viện trưởng Lê với tiến sĩ Trương thôi, nghĩ là cơ hội gặp mặt anh cũng còn nhiều nên em không vội.''

Thật ra nếu cậu rời đi, lúc trước scandal cậu cùng Tất Vũ ''trời sinh một đôi'' tự khắc sẽ hạ màn. Vốn dĩ chỉ là kế sách tạm thời, đã đến lúc Tất Vũ khôi phục vị trí độc thân hàng đầu được toàn thể cô gái ở bệnh viện mến mộ, không cần vì cậu mà chậm trễ giá cả thị trường.

Tất Vũ nghe cô nói vậy, tia chua xót ban nãy tan đi không ít:

''Ừ ,anh về nhà một chuyến, cho nên hôm nay thuận tiện đem quà đến cho em.''

Anh lấy ra một chiếc hộp nhung buộc tơ lụa mềm mại: ''Nào, mở ra xem thử có thích không?''

Thanh Bảo có chút tò mò, mở dải lụa ra: ''Cái gì vậy?''

Trong hộp là một vòng cổ chuỗi ngọc trai, tươi đẹp ưu nhã, phản chiếu chút ánh sáng lấp lánh.

''Ngọc trai nước biển do nhà anh sản xuất, độ mịn rất tốt, anh cũng mời chuyên viên thiết kế trang sức đến thiết kế. Anh thấy nó rất đẹp, phù hợp với em, liền đem theo một vòng, hi vọng là em thích.''
                       
Trần gia ở Malaysia, phú hào nhà cao cửa rộng, sở hữu một đảo tư nhân để nuôi ngọc trai.

Không sai, cậu rất thích ngọc trai, đã có lúc nắm tay Thế Anh, anh nhẹ nhàng quay đầu lại khẽ hôn lên vành tai cậu rồi nói:

''Ngọc trai rất thích hợp với em, đẹp lắm.''

Anh có lẽ không biết, anh luôn mặc âu phục thanh lịch, cậu đeo ngọc trai là để sánh bước bên anh, lại không quá mức chói mắt.

''Thanh Bảo... Thanh Bảo?''

Tất Vũ thấy cậu sững sờ nhìn vòng cổ, tay quơ quơ trước mặt cậu.

Thanh Bảo đóng hộp quà lại, có chút xin lỗi:

''Cái này quý giá quá, em không thể nhận được.''

Tất Vũ đẩy hộp lại:

''Quý giá cái gì? Đã nói là vật phẩm nhà làm, cũng chỉ là món quà nhỏ cho em thôi, không tốn bao nhiêu tiền.''

Thật ra nhìn thấy cậu lúc này, đưa cho cậu một tấm khăn choàng lông dê còn tốt hơn.

Thanh Bảo thấy anh tựa hồ không cao hứng, thử giải thích:

''Ngọc trai phải đi cùng với quần áo tương xứng mới thể hiện được vẻ đẹp của nó, anh xem mỗi ngày em đều ăn vận tùy ý như vậy, cũng không có cơ hội đeo. Như vậy hạt châu này ở chỗ em sẽ mai một dần, thật đáng tiếc.''

''Ai nói không có cơ hội? Em biết cháu anh Đoàn Kiến Thành không? Lần trước Thế Anh thiếu nó một ân tình. Lần này cậu ta tổ chức tiệc rượu, anh khẳng định cũng phải tới tiếp khách, vừa khéo thiếu một người bạn đi cùng. Em chiếu cố anh tới đó một bữa không được sao? Yên tâm, kỹ thuật khiêu vũ của anh không tồi, chuỗi ngọc này cũng có đất dụng.''

Thanh Bảo ngẩn ra: ''Anh ấy muốn mời mọi người tới nhà riêng?''

''Đúng vậy. Em có nhớ lần gặp anh ở cửa hông bệnh viện sau đó đưa em đến Dung Thành không? Chi nhánh của Nhân Ái ở Sài Gòn mới hoạt động không lâu, Đoàn Kiến Thành đã bố trí một biệt thự ở đó. Lần đó chính là mời bọn anh tới làm khách, đều theo thông lệ bình thường. Bùi thị và Nhân Ái vốn là đối tác làm ăn quan trọng, còn có các quan hệ bên trong khá phức tạp, vốn dĩ Thế Anh phải đến đó, nhưng bỗng dưng lại gặp em...''

Tất Vũ muốn nói rồi lại thôi, nghĩ tới ngày đó ngồi trên xe tận mắt thấy dáng vẻ thê thảm ảm đạm của bạn mình, có lẽ trên đời thực sự có cái gọi là tình thâm bất thọ (mối tình sâu đậm).

    ''Cuối cùng anh ấy không đi?'' Thanh Bảo đã đoán được.

''Phải, em cho rằng có rượu ngon với người đẹp thật hả? Anh ở Sài Gòn ngần ấy năm cũng chưa thấy cậu ta chạm vào hai thứ đó bao giờ.''

Tất Vũ không biết thế nào lại thành giúp Thế Anh nói chuyện, rốt cuộc vẫn là bạn tốt, chút lời thật cũng không thể giấu trong lòng:

''Cho nên cậu ta thiếu cháu anh một cái ân tình, đây là thời điểm cần mượn sức đồng minh, cậu ấy cần phải củng cố các mối quan hệ.''

Cảm xúc Thanh Bảo trở nên lộn xộn, đau lòng vì Thế Anh, lại không thể không lo lắng tình cảnh trước mắt:

''Đoàn thiếu gia có làm khó anh ấy không?''

Tất Vũ cười cười:

''Sao có thể? Quan hệ họ hàng, hơn nữa không phải còn có em mà? Không phải em cũng quen biết Đoàn gia sao?''

    ''Em với Tô Dĩ, vợ của Đoàn thiếu, làm cộng sự ở châu Phi, con người cô ấy rất đáng yêu, khi về nước bọn em cũng có liên lạc.''

''Vậy thì chẳng phải, đến lúc đó em cũng có mặt, mọi người đều là bằng hữu, gặp nhau là uống rượu tâm tình, sao có thể cố ý làm khó ai được?''

Thanh Bảo có điểm băn khoăn: ''Em vẫn chưa bàn bạc với anh ấy về việc này, nếu em tùy tiện tham dự, sợ là anh ấy sẽ không cao hứng.''

Tất Vũ hừ một tiếng: ''Lúc này là anh mời khách, xác thực rõ ràng, không lẽ cậu ta còn đuổi người?''

Thế Anh có khi tính tình cũng rất cổ quái, nói không chừng. Nhưng việc này cũng không quá quan trọng, cậu cảm kích tấm lòng của Tất Vũ, Thế Anh dù thế nào vẫn phải cùng cậu phân chia ranh giới, cậu cũng sẽ không phá vỡ thế cân bằng này.

Tất Vũ còn muốn hỏi han sức khỏe Thanh Bảo thêm đôi câu, ngoài cửa đã truyền tới tiếng động cơ ô tô.

''Có lẽ là anh ấy trở về, hai ngày này anh ấy tương đối vất vả, lại vừa mới cảm lạnh phát sốt, về sớm nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Anh ngồi một lúc đi, để em đi xem.''

Khi Thanh Bảo nói những lời này, trong ánh mắt đặc biệt hiện lên ôn nhu. Cậu ngày thường chỉ cười không nói, nhưng chỉ khi đối diện Thế Anh hay lúc nói về anh mới toát ra ánh sáng như vậy, xinh đẹp động lòng người.

Cậu tự nhiên như vậy, tựa như một cặp vợ chồng thương yêu nhau cùng chung sống dưới một mái nhà. Cậu như một người vợ nhỏ với đầy ắp tình yêu thương, trông đợi chồng về.

Tất Vũ ngoại trừ rung động còn có cảm giác hâm mộ. Nếu mỗi ngày có người ở nhà chờ anh về như thế, nhất định làm việc xong anh sẽ chẳng muốn đi đâu, chỉ muốn về nhà thật nhanh.








           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro