Chương 3: Cậu là căn bệnh của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                           
                                                 
                             

Thế Anh gắt gao nắm lấy cổ tay Thanh Bảo, lực đạo mạnh mẽ, như thể muốn bóp nát cổ tay cậu.
                             
''Tôi đã nói qua, cậu cách xa tôi một chút, vĩnh viễn đừng bao giờ động vào tôi nữa, thật kinh tởm!''                            

Từng câu chữ anh thốt ra, đánh thẳng vào tai Thanh Bảo. Cậu không rút tay lại, cũng không nói lời nào, nhưng sự đau đớn nơi cổ tay đã chẳng thể nào sánh với nỗi đau như xé toạc trong tim. Cậu cắn chặt môi dưới, trong bóng đêm lại như đang mỉm cười.
                            
Bọn họ cứ như vậy giằng co không tiếng động, qua thật lâu, Thanh Bảo mới mở miệng:

''Anh hiện tại là bệnh nhân, em cũng chỉ muốn kiểm tra một chút xem anh có sốt không.''                            

Thế Anh cười lạnh: ''Không cần tỏ vẻ đường hoàng, loại mánh khóe này 3 năm trước cậu cũng đã dùng qua.''                           

Niềm tin đã mất, Thanh Bảo không còn gì để nói.                             

''Em đi gọi bác sĩ khác đến kiểm tra cho anh, anh buông tay trước đã.''
                             
Nơi anh nắm chặt xuất hiện một vòng tròn màu đỏ, có lẽ ngày mai sẽ sưng lên, xem chừng 2-3 ngày không cầm nổi bút cùng dao phẫu thuật.                            

Vừa lúc cậu có thể xin nghỉ, nếu Thế Anh đã không muốn thấy cậu, cậu vẫn nên tránh xa một chút.                            

Tất thảy vì bệnh nhân - đây là nguyên tắc mà bệnh viện Nhân Ái đặc biệt nhấn mạnh. Cậu không biết Tất Vũ nghĩ thế nào mà lại giao nhiệm vụ ''chiếc giường 37'' này cho cậu, nhưng có lẽ cậu thật sự không giải quyết được.                            

Thế Anh giống như không nghe thấy lời cậu nói, tay vẫn nắm chặt cổ tay cậu, tay còn lại ấn mở đèn tường.                            

Mọi vật trong bệnh viện dường như đều mang màu sắc đơn điệu, lạnh lẽo, bao gồm cả ánh đèn. Không một chút độ ấm, chỉ có ánh sáng thanh lãnh kia nhẫn tâm soi rọi khoảng thời gian 3 năm xa cách.                            

Giọng anh lạnh như băng:

''Cậu trở về làm gì?"                          

Thanh Bảo chẳng hé một lời nào, giống như trùng hợp, lại giống như bùa chú ấn định lên người cậu. Ai mà biết được, dù sao cậu cũng không có biện pháp để cùng anh giải thích.                           

Thế Anh rốt cuộc cũng buông tay cậu ra, Thanh Bảo lùi lại một bước. Sau lưng là cánh cửa - chỉ cần không nhìn vào mắt anh - cậu liền có thể xoay người rời đi, anh sẽ không ngăn cản cậu.                             

Nhưng chân cậu không cách nào di chuyển được, như vướng trong mớ dây leo vô hình mang tên chấp niệm cùng cảm xúc.                            

''Tôi hỏi cậu không nghe thấy sao?''

Anh bước xuống giường, chân trần giẫm trên sàn gạch terrazzo, mỗi bước chân đều buốt thấu tận xương, lại cố tình bức cho cậu không thể nào thoái lui.                             

Cậu theo bản năng rũ mắt, tự nhắc nhở rằng anh chỉ là một bệnh nhân. Bất thình lình anh đưa tay bóp cổ cậu, trong mắt tràn đầy hung ác:

''Tôi hỏi cậu trở về làm cái gì? Nói!!''                            

Cậu gần như hít thở không thông, nhưng cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu mà quan sát anh lần nữa. Anh gầy hơn so với trước kia, khuôn hàm sắc sảo, góc cạnh. Dưới ánh đèn, mặt anh ửng hồng ốm yếu, nhưng trong đôi mắt ánh lên vẻ sắc bén, thoạt nhìn không giống người bệnh.                                                                     

Như này thật tốt, cậu bỗng nghĩ. Có đôi khi tình yêu không làm người ta giữ vững ý chí, nhưng thù hận thì có thể.

Y tá trực ban nghe thấy tiếng động, từ bên ngoài gõ cửa:

''Giường 37... Bùi tiên sinh, anh có sao không?''

Gõ cửa cùng gọi anh một tiếng ''Bùi tiên sinh'' cũng đều xuất phát từ phép lịch sự. Các bác sĩ, y tá bệnh viện đều không gọi thẳng tên người bệnh.

Huống hồ, trong mắt họ, ba chữ ''Bùi Thế Anh'' có bao nhiêu phức tạp, chẳng thà gọi bằng một danh hiệu đơn giản.

Giường số 37, hôm nay là anh, mai là người khác, triều lương mộ trần(*), muôn đời như thế.

       Triều lương mộ trần - 朝梁暮陈 : thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ cho sự thay đổi, thất thường.

Cho nên, anh làm sao có thể tin tưởng rằng người con trai Thanh Bảo này đối với anh lưu luyến không thôi? Cậu tình nguyện nhắm mắt lại, như dập tắt mọi ánh sao trong dải ngân hà.

Y tá trực ban sợ xảy ra chuyện, đẩy cửa bước vào, mới phát hiện cả Thanh Bảo cũng ở đây, bầu không khí giữa hai người trong phòng thật khác thường.

Thế Anh đã buông lỏng cánh tay bóp chặt cậu, chán ghét lấy khăn ướt lau tay, không ngẩng đầu lên mà nói:

''Bác sĩ của tôi bị thay đổi khi nào, cũng không nói với tôi một tiếng? Bệnh viện Nhân Ái một mặt đối đãi với các cổ đông đều là tùy ý mà làm, mặt kia đối đãi với bệnh nhân như thế này là có ý gì?''

Hai y tá nhìn nhau, Thanh Bảo lấy lại bình tĩnh, mở miệng:

''Hình như Bùi tiên sinh hiểu lầm rồi. Bác sĩ của anh không thay đổi, tôi là bác sĩ mới được điều qua, đến làm quen với môi trường một chút.''

''Những người mới được điều tới svip, lấy cái gì đảm bảo năng lực? Tôi ban đầu cho rằng Tất Vũ có điểm tự đại, không ngờ anh ta cũng thuộc loại ''anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường(*).''

       Anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường: đàn ông vì mê luyến sắc đẹp mà nhục ý chí.

Lời của anh thẳng thắn, không quanh co, đều mang ý tứ sỉ nhục cậu.

Sắc mặt Thanh Bảo trắng bệch, đáng nhẽ ra cậu không nên kinh hãi thế này. Nhớ khi nào cô còn từng dùng ngón tay mơn trớn môi anh, nghịch ngợm nói:

''Tiểu thuyết nói nam nhân môi mỏng tính tình đều xấu, nhưng em cảm thấy anh thật tốt! Chính là miệng độc như dao, nhưng chỉ găm được miếng tàu hủ thôi(*).''

        Miệng dao găm- tâm tàu hủ: như khẩu xà tâm phật.

''Có độc miệng hay không, phải thử qua mới biết được.''

Anh cúi người hôn cậu thật sâu, tận lực xâm nhập vào khoang miệng của cậu thăm dò. Lúc buông ra, cậu cảm giác nơi môi râm ran, hơi đau ngứa.

Cậu từng ảo tưởng cả đời anh sẽ chỉ làm cậu đau bằng cách này, có ai ngờ, thời thế xoay chuyển, lưỡi dao sắc bén, hại người hại mình đều thật dễ dàng.

Lúc này, điện thoại trong túi rung lên, Thanh Bảo một tay ấn tắt. Cậu nói với Thế Anh:

''Xin hãy nghỉ ngơi sớm, anh vẫn đang sốt'', rồi quay đầu về phía hai y tá:

''Bác sĩ trực ban là ai vậy? Tôi đi gọi người đó đến kiểm tra một chút.''                                       

Hai y tá trợn mắt há hốc mồm, máu bát quái(*) đã sôi trào, chưa kịp phản ứng với lời của Thanh Bảo.

       Máu bát quái: tính hóng chuyện.

Cậu cũng không mấy để ý, xoay người rời đi, liều mạng khống chế chính mình không quay đầu nhìn Thế Anh một cái.

Thật vất vả mới lên được sân thượng, gió đêm lành lạnh, trải qua cửu tử nhất sinh(*), cả người cậu lúc này mới như có sức sống.

       Cửu tử nhất sinh: ý nói tình thế nguy hiểm.

Di động rung không ngừng, cậu lấy ra xem, thấy màn hình hiển thị ''Mẹ'' liền ấn tắt.

Tâm tình như hiện tại, thực không thích hợp trò chuyện cùng Tăng Ngọc Kiều . Đầu kia gọi tới một lần, cậu từ chối một lần, cứ như thế, cuối cùng tắt nguồn, hoàn toàn thanh tịnh.

Thanh Bảo đi rửa mặt, một lần nữa tái tạo lại tinh thần, sau đó điều tra tất cả tư liệu về bệnh tình của Thế Anh.

Hồ sơ bệnh án dày đặc trên bàn, chôn lấp khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cậu.

Ở bệnh viện cô còn chưa có quyền hành lấy dữ liệu trên máy tính, chỉ có thể lấy được phần hồ sơ viết tay. Chữ viết nguệch ngoạc, rõ ràng sức khỏe anh không tốt, thậm chí còn tệ hơn so với trước lúc cậu rời đi.

Xem được vài dòng, tầm mắt Thanh Bảo mờ đi, cậu xoa xoa mắt, vẫn là kiên trì đọc tiếp, đem những chẩn đoán quen thuộc cùng lạ lẫm ghi tạc trong đầu, suy nghĩ kế hoạch điều trị.

Cậu cả đêm không về nhà, dù sao cậu cũng chẳng quan tâm mấy. Ở đó có ai mong nhớ cậu chứ.

Thanh Bảo chính thức chuyển sang khu svip của khoa điều trị nội trú, như cũ đảm nhiệm chức phó phòng. Tất Vũ cùng viện trưởng Lê Thư Hoa tự mình đưa cậu đi giới thiệu với mọi người.

Tin đồn lan nhanh hơn virus. Sau một hồi suy đoán, lại thêm mắm thêm muối, hiện giờ mỗi người nhìn Thanh Bảo cùng Tất Vũ đều tự nhiên xem họ thành một đôi. Chàng bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp x quản lý bệnh viện giàu có, nhìn thế nào cũng thấy môn đăng hộ đối, duyên trời tác hợp.

Khó trách Thanh Bảo từ khoa cấp cứu đi lên tới khu ''s'', mức lương cao nhất mà công việc lại nhàn. Nhưng nói cậu chỉ dựa vào lai lịch mà đi lên, lại không đủ khỏa lấp lòng hiếu kỳ của mọi người.

''Thanh Bảo là một bác sĩ giỏi trời phú, có trách nhiệm, sau này sẽ cùng mọi người làm việc, mong mọi người chiếu cố. Tôi có mua trà chiều đưa tới, mỗi người đều có phần, xem như làm một buổi nghi thức nho nhỏ hoan nghênh bác sĩ Bảo.''

Tất Vũ đã có lòng, sẽ không ai ngoài mặt làm anh khó xử. Anh vỗ nhẹ lên vai Thanh Bảo, khe khẽ khích lệ cậu. Sau đó việc này bị phóng đại lên thành hành động tuyên bố chủ quyền. Dù sao anh đẹp trai, kiêu hùng, tài hoa hơn người, có quyền có thế, vẫn là ''rùa vàng''  trong mắt các cô gái trẻ.

Vì thế, có một loại cảm xúc ấp ủ lên men, gọi là ghen ghét, đặc biệt ở phụ nữ, khó mà tránh khỏi.

''Hoan nghênh cậu đến.''

Trương Lan đẩy đẩy gọng kính, nói nghiêm túc, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Trước đây vị trí trưởng phòng khu ''s'' vẫn luôn bỏ trống, chỉ có Trương Lan làm phó phòng. Bây giờ xuất hiện thêm một Thanh Bảo, cô thăng chức thành trưởng phòng. Nhưng chỉ là trưởng phòng tạm thời, quyền hành so với Thanh Bảo cũng không hơn bao nhiêu. Tựa hồ rất có ý tứ khiến hai người cạnh tranh một phen.

Trương Lan ngoại hình tương đối, toàn tâm toàn sức dồn vào sự nghiệp, đã sớm học xong thạc sĩ, tiến sĩ, 40 tuổi vẫn chưa kết hôn, bạn trai cũng chưa có. Cô khinh thường lai lịch của Thanh Bảo, càng khinh thường việc cậu ta dựa vào Tất Vũ mà ngồi ngang hàng với mình.

Thanh Bảo cảm nhận được địch ý từ người đối diện, nhưng vẫn duỗi tay ra bắt:

''Cảm ơn, sau này còn phải học hỏi chị nhiều.''

Tất Vũ thở phào nhẹ nhõm, hướng cô nói:

''Bùi Thế Anh liền giao cho em. Tuy không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, tóm lại chỉ có em mới có thể giúp cậu ta.''

Thanh Bảo cười cười: ''Hai người là bạn tốt?''

''Aii, cũng đâu phải em không biết cậu ta chứ? Lạnh lùng như vậy, còn có khái niệm bạn bè hay sao. Cô cậu ấy cùng mẹ anh là bạn cũ, bọn anh chơi với nhau khi nhỏ. Mấy năm nay nghe nói thân thể cậu ấy không tốt, thường lui tới bệnh viện, dì cậu ấy nhờ anh chiếu cố một chút, nên mới liên lạc lại.''

''Cảm ơn anh.'' Thanh Bảo nói tự đáy lòng.

''Hả?? Cảm ơn cái gì?''

Cậu lắc đầu cười nhàn nhạt:

''Không có gì, cảm ơn anh.... nói cho em nhiều điều như vậy.''

Tất Vũ nhìn cậu một cái thật sâu: ''Anh làm khó em sao? Nếu em thực sự không muốn, chúng ta có thể thương lượng lại.''

''Có phải anh sợ em từ chức, rời đi?''

Tất Vũ không nói lời nào, ngầm thừa nhận. Thanh Bảo tuy có bướng bỉnh nhưng là một nhân tài, một bác sĩ thiên phú, tình yêu mãnh liệt cùng ý thức trách nhiệm, trăm dặm mới tìm được người như cậu.

Thanh Bảo cười như cũ, mang theo tia đùa nghịch:

''Sẽ không đâu, nơi này tiền lương cao như vậy, em rời đi thế nào được?''

Lời nói nửa thật nửa giả, cậu xác thật thiếu tiền. Con người đôi khi cũng vì năm đấu gạo mà phải cúi mình.

''Lại nói, làm gì có đạo lý bác sĩ lựa chọn bệnh nhân. Chuyện quá khứ anh đều không biết, tại sao đột nhiên tìm em đến chăm sóc anh ấy?''

Phiên này đến Tất Vũ khó xử, anh cúi đầu nghĩ ngợi: ''Chuyện này anh đã đáp ứng cậu ấy không nói ra... Cậu ta coi trọng mặt mũi như vậy, không muốn để người khác biết thấy bộ dạng đó của mình.''

''Em hiểu.''

Cậu không tưởng tượng nổi anh vì mình mà để lộ ra điều gì trước Tất Vũ. Dẫu sao trên đời không có bức tường nào là bất khả xâm phạm, chuyện cậu về nước, anh chắc chắn có biện pháp để biết.

Lửa giận hẳn đã khiến anh khó chịu biết bao. Thời điểm đuổi cậu đi, anh còn nói nếu cô dám xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ khiến cậu sống không bằng chết.

Đây chính là lúc đòi lại nợ cũ. Tất Vũ cho rằng cậu là thuốc của anh. Thật ra chỉ có cậu hiểu rõ. Cậu là căn bệnh mà anh ngày đêm mong muốn tiêu diệt.







           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro