Chương 2: Anh phát sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                           
                                                 

Thế Anh ngồi trên giường bệnh, bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình càng làm anh xanh xao, gầy yếu. Kể từ lúc sinh bệnh, anh không vừa ý một chút liền nổi giận. Mái tóc anh đã được cắt tỉa bớt, nhưng vẫn khó che giấu tính khí trẻ con tùy hứng.                           

Có lẽ việc nói chuyện lớn tiếng làm anh mất sức, anh ho khan, tay áp lên môi, ấn mạnh, bờ vai khẽ run lên.                           

Kệ tủ đặt trước giường bệnh chất đầy tài liệu, cơn ho không dứt, anh vô cớ bực bội, giơ tay hất tung chúng.

Những tờ giấy trắng rơi lung tung xuống sàn, người xung quanh lui lại nửa bước, tình cảnh im lặng như ve sầu mùa đông.                             

Lúc này bất kể ai bước vào, cũng chỉ có thể chấp nhận lửa giận của anh, không thể giải quyết được gì. Đặc biệt là Thanh Bảo, nếu cậu xuất hiện trước mặt anh, có lẽ anh lập tức muốn phá hủy bệnh viện này.                            

''Em đi xem anh ấy một chút.''

Sau khoảng thời gian kinh ngạc, cậu bình tâm lại, hướng Tất Vũ nói, như thể đang đàm luận về một bệnh nhân bình thường.
                            
Tất Vũ không hỏi, cậu cũng không giải thích.                           

''Y tá sẽ nhanh chóng phát thuốc qua, cậu ấy sẽ đi nghỉ sớm, có gì chờ cậu ấy ngủ rồi lại nói. Em đi viết hồ sơ giải phẫu đi, bàn y tá và văn phòng bác sĩ đều có bàn làm việc.''                            

''Được, vậy em đợi ở khu ''s'', sẽ không rời đi.''                           

Cậu biết Tất Vũ đang lo lắng điều gì, dù sao thế sự đã định, trốn tránh cũng vô ích. Cậu đã rời đi một lần, bây giờ trở lại, cậu cũng không còn ý định đó nữa.
                             
Cậu xuống bàn y tá. Y tá trực ban ở đó biết cô là người do Tất Vũ tiến cử vào khoa cấp cứu, lại còn là bác sĩ không biên giới, vô cùng khâm phục, nhường cậu cả phần bàn rộng rãi, còn rót giúp cậu một cốc nước ấm.                            

''Bác sĩ Bảo, anh sẽ chuyển từ khoa cấp cứu sang chỗ bọn em sao?''
                            
Tất Vũ vừa mới cho người thu dọn một văn phòng trống, đưa đồ đạc của Thanh Bảo qua, dụng ý không phải đã rõ ràng hay sao?                             

''Có lẽ là vậy đi, tôi cũng chưa nghĩ tới. Sao vậy, có phải khu ''s'' thực sự thiếu người không?''                            

Người y tá trẻ hơi nheo mắt, cau mày:

''Không phải hay sao? Bọn em ở đây vẫn luôn thiếu người. Mỗi bệnh nhân trong phòng đều cần bác sĩ một đối một chăm sóc, nếu có nhiều bệnh nhân như giường 37 kia thì....''
                             
Y tá bên cạnh hơi lớn tuổi hơn một chút, huých nhẹ vào tay cô y tá trẻ, cô ấy muốn nói nhưng lại thôi.
                             
Thanh Bảo chỉ cười cười, nhưng bút trong tay bỗng ngưng lại. Cậu không thể viết được gì trong suốt một lúc.                            

Màn đêm buông xuống, Thanh Bảo cuối cùng cũng hoàn thành hồ sơ giải phẫu. Cậu buông bút, nhéo nhéo bả vai, chóp mũi bỗng ngửi thấy mùi đồ ngọt, mới phát giác được cậu đã lỡ giờ cơm tối.
                            
Y tá phát thuốc còn chưa trở về, Thanh Bảo đứng lên, một hộp bánh tart trứng nóng hổi đẩy tới trước mặt cậu.
                             
''Bác sĩ Bảo, câụ vẫn chưa ăn tối à? Ăn cái này đi, bằng không dạ dày sẽ khó chịu đấy.''                           

Các bác sĩ và y tá ở khu ''s'' đều đã trải qua khảo nghiệm kỹ càng. Họ đều thân thiện, kiên nhẫn, đặc biệt tỉ mỉ và ân cần.
                                                                        ''Cảm ơn.''

Bên cạnh mấy cái túi nilon lớn là đủ các loại bánh tart, bánh trái cây, hoàn hảo cho món tráng miệng hay để ăn khuya.

Cậu mơ màng nhớ loại hương vị tart đắt tiền này, gần bệnh viện không có cửa hàng nào, chờ giao hàng cũng thật lâu, hẳn là có người cố ý lái xe đưa qua.

''Cấp dưới của bệnh nhân giường 37 thực sự có tâm, mỗi lần đến thăm bệnh còn mang cả hộp cơm cho y tá trực ban.''

''Ồ, anh ta có lẽ không phải bệnh nhân tốt, nhưng biết đâu là ông chủ tốt.''

''Quên đi, cậu không nhớ lần trước thư ký Tiểu Ngô bị giáo huấn thảm thế nào ư? Cậu thư ký đến thăm bệnh kia lúc nào chẳng bày ra vẻ mặt như đưa đám? Nghe nói hôm nay vẫn là cậu ta tới? Thật không dễ dàng mà, nếu thư ký là một cô gái, hẳn đã ủy khuất sớm từ chức.''

Cô y tá trẻ tuổi hơi nâng cằm, làm ra bộ dáng hoa si:

''Cũng không hẳn đâu, boss người ta soái như vậy, tính tình cũng tốt. Nghe nói anh ta cùng bác sĩ Trần đều tốt nghiệp trường Ivy ở Mỹ, cơ nghiệp cũng đã mở rộng tới Bắc Mỹ. Đi theo anh ấy, tầm nhìn càng tăng, hiểu biết càng nhiều. Huống hồ, nếu có thể làm việc ở Bùi thị, trải nghiệm thật sự không tệ đâu. Nói không chừng, sớm chiều chung đụng, lâu ngày sinh tình, thuận tiện có thể giải quyết luôn cả chuyện chung thân đại sự.''

Có người lắc đầu: ''Đẹp trai lắm tiền thì thế nào? Tính tình tệ quá, đã bệnh thành cái dạng gì cũng không chịu tiếp nhận điều trị. Gả cho cậu ta, nếu không bị khinh bỉ thì chính là nhọc lòng. Phụ nữ ấy à, áp lực nhiều quá sẽ mau già đó.''

Các y tá ríu rít trò chuyện, hiếm khi có thời gian thư giãn sau bữa tối. Họ xem Thanh Bảo như người một nhà, lúc nói chuyện cũng không kiêng kỵ điều gì.

''Chiếc giường số 37'' trở thành đề tài hot, các y tá nói một lúc, liền đẩy câu chuyện sang Thanh Bảo:

''Bác sĩ Bảo, cậu nói xem?''

Thanh Bảo là nam nhân nhưng rất đẹp, chính là loại xinh đẹp trong trẻo, thuần khiết, đôi mắt đặc biệt động lòng người. Khi cậu cười ánh mắt cong cong lên như hai vầng trăng non.          

''Tôi cũng không biết nữa!''

Cậu mỉm cười. ''Tôi cũng lớn tuổi rồi, lại không có mắt nhìn người, tùy duyên phận đi.''

''A, bác sĩ Bảo, cậu đẹp trai như vậy mà không có người yêu ư?''

Thanh Bảo lắc đầu. Vì vậy các y tá cũng không hỏi nhiều, y tá phát thuốc cũng vừa vặn đi tới, nói bệnh nhân giường 37 uống thuốc xong đã nghỉ ngơi, tất cả mọi người thoáng nhẹ nhõm thở ra.

Thanh Bảo đứng dậy, đi tới phòng bệnh. Hôm nay bất luận thế nào, cậu cũng muốn gặp anh.

Hai cấp dưới của Thế Anh lúc này cũng rời đi, chạm mặt Thanh Bảo, thoáng bước qua. Trong đó có một mỹ nữ cao gầy thời thượng giống như lơ đãng xoay lại nhìn cậu một cái, cậu trai trẻ tuổi bên cạnh đi theo cũng quay đầu lại.

''Làm sao vậy?''

Biết rõ bạn bè cùng cấp dưới của Thế Anh không quen biết mình, Thanh Bảo vẫn theo bản năng nghiêng người cúi đầu, đứng dưới bóng trong góc hành lang, tận lực che giấu bản thân.

Mãi đến khi bọn họ không tiếng động rời đi, cậu mới lặng lẽ đi ra, hai tay đút trong túi áo blouse trắng, mắt nhìn về cửa phòng bệnh không xa, lại có cảm giác xa cách trống rỗng xưa nay chưa từng có.

Thoạt nhìn Thế Anh ngủ thật say, nghiêng người, mặt hướng phía cửa, bộ quần áo bệnh nhân làm anh giảm đi sự ''góc cạnh'' thường ngày. Ánh trăng rọi vào từ cửa sổ, chiếu sáng một mảnh sau lưng anh.

Thanh Bảo tựa lưng vào cửa, lẳng lặng nhìn anh một chốc rồi nhẹ nhàng đi đến cửa sổ, buông rèm xuống.

Anh là người khó ngủ, một chút ánh sáng cũng đủ làm anh thức giấc.

Cạnh giường có sofa cùng ghế dựa. Cậu không ngồi, chỉ đứng gần anh, cúi đầu liền có thể thấy rõ nếp gấp giữa hàng lông mày.

Nếu có thể, cậu nguyện ý yên tĩnh bên anh một đêm, chăm sóc anh, che chở anh. Nhưng rồi lại cảm thấy quá xa xỉ, trời cao sẽ không cho cậu vận may đó.

Xa cách nhiều năm, hơn một ngàn ngày đêm, cậu thậm chí đã không còn dám hy vọng có thể nhìn anh ở gần như vậy.

Mấy cái quảng cáo gì đó đều là lừa người. Thời gian sao có thể không để lại dấu ấn trên một người? Anh rõ ràng trưởng thành hơn, khóe mắt xuất hiện những vệt thanh tú, đường nét khuôn mặt lại tăng thêm vẻ thăng trầm độc nhất ở đàn ông. Chỉ giống như cũ là anh thật sự rất đẹp, là kiểu quyến rũ mà chỉ cần nhìn, ai đều không thể khước từ.

Đẹp trai lắm tiền - vốn không đủ để hình dung anh.

Mấy năm nay, cậu gặp gỡ nhiều người. Từ những nhà từ thiện tới các tinh anh xã hội, các ông chủ kinh doanh - muôn vàn những khuôn mặt, duy chỉ có một người.

Chỉ có Bùi Thế Anh - không ai có thể thay thế - ngay cả tư thế ngủ, một cái nhếch mày của anh cũng đầy ý nghĩa với cậu.

Anh không ho khan giống ban nãy nữa, nhưng hô hấp vẫn dồn dập. Thanh Bảo lo lắng không biết có phải anh phát sốt hay không, theo bản năng muốn đưa tay sờ trán anh.

Anh thực sự ở rất gần cậu, duỗi tay liền có thể chạm đến, chỉ cần cậu cúi xuống, hơi thở hai người sẽ hòa quyện vào nhau.

Nhưng khi tay cậu chỉ còn cách anh 2 tấc, ngón tay cậu chậm rãi cuộn lại.

Anh không thích người ngoài chạm vào mình, trừ những khi cấp thiết, nếu có thể miễn bắt tay anh liền tránh. Trước kia mỗi khi cậu xoay người đầu ngón tay đều chạm đến anh, đặc biệt vào mùa đông tay chân cậu lạnh lẽo, anh hào phóng mở lòng bàn tay bao lấy tay cậu. Mười ngón tay đan vào nhau suốt đêm tối.

Anh nói, bởi vì cậu không phải ''người khác'', cậu là Thanh Bảo.

Phải, cậu là Thanh Bảo.

Thế nhưng, trên thế giới có 2 vật mãi bạn không thể chạm tới. Một là vật không thuộc về bạn. Hai là vật bạn không thật sự muốn.

Khi bạn tham lam, phải nhận trừng phạt.

Chung quy cậu cũng chỉ là người ngoài, một bác sĩ ngoại khoa bình thường. Mỗi ngày lật một trang lịch, đến cuối cùng sẽ không lưu lại trong trái tim anh bất cứ ấn tượng nào.

Hô hấp của Thế Anh vẫn như cũ dồn dập, giấc ngủ đã không còn an ổn. Cho dù cách một khoảng không, cậu vẫn cảm nhận được cơ thể anh sốt cao, tỏa hơi hầm hực.

Thanh Bảo mím môi, lòng bàn tay quyết định phủ lên trán anh, nhiệt độ truyền đến làm trái tim cậu hẫng nửa nhịp. Cậu đeo ống nghe lên, tính toán đặt lên ngực anh, dù sao trời cũng đã tối, có lẽ anh sẽ chẳng biết ai đã khám cho mình đâu.

Bàn tay đặt trên trán anh còn chưa kịp thu lại, cổ tay bỗng truyền đến một cơn đau nhức. Thanh Bảo cúi đầu, liền đối mặt với hàn quang(*) trong mắt anh.

       Hàn quang: tia sáng lạnh lẽo.

Cậu ngược lại có phần thư giãn:

''Anh tỉnh rồi sao? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Anh phát sốt rồi, tôi giúp anh kiểm tra một chút.''

Anh tỉnh, hoặc phải nói, anh vốn không hề ngủ. Chờ cậu tới gần, tiện tay bắt lấy? Cũng đúng, lúc này đây anh giống như một thợ săn lão luyện, bày ra cái bẫy, chờ con thú nhỏ là cậu đâm đầu bước vào.

Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, Bùi Thế Anh sẽ không phạm một lỗi hai lần. Cậu nghĩ anh không biết, thật ra, anh biết tất cả.





           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro