Chương 34: Không về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                                 

    Tình huống này đã quá quen thuộc, thời khắc mấu chốt của công ty, đâu đâu cũng phải phòng ngừa, thế nhưng lại bị người thân thuộc nhất bên gối tính kế.

                             

    Lúc nghe nói Thanh Bảo vào ở Gia uyển, bà vừa tức vừa lo lắng, lại sợ Thế Anh một lần nữa mù quáng. Nếu không phải lão Mạnh ngăn bà lại, bà đã đi tới đó thêm một chuyến, thề không đuổi được người sẽ không về.

                             

    Con cháu có phúc của con cháu, đạo lý này không sai, nhưng cháu bà từ khi gặp Thanh Bảo, mạng cũng chỉ còn nửa cái, làm gì có phúc nào để nói chứ?

                             

    Người con trai đó rõ ràng là kiếp số, là họa thủy.

                             

    Nghe thấy Bùi Ánh nhắc tới Thanh Bảo, tâm Thế Anh nhảy dựng hai cái:

     ''Cô, không liên quan đến cậu ta, cháu sẽ cẩn thận quan sát, hơn nữa còn thể lợi dụng cậu ta để che mắt Trần Triều Huy. Hiện giờ tài liệu sổ sách quan trọng đều ở chỗ cháu, không sợ không dẫn ra nội gián, hơn nữa tám chín phần sẽ bắt đầu trên người Thanh Bảo, sử dụng mánh khóe ăn cắp cũ rích của cậu ta. Bây giờ đuổi cậu ta đi, nói không chừng còn sẽ bứt dây động rừng.''

                             

    Anh nói có lý, Bùi Ánh cũng không tiện nói thêm gì nữa, bà đối với đứa cháu này đau lòng giống như con ruột, đương nhiên hi vọng anh sống thật tốt, nhưng anh cũng đã 30, cuộc sống phải đi như thế nào, đã không còn cần bà can thiệp.

                             

    Mạnh Vĩnh Niên gõ nhẹ lên cửa văn phòng, cô cháu hai người ngẩng đầu lên, Bùi Ánh nói:

      ''Cô đi về trước, cháu nhớ chú ý bản thân, mọi chuyện không cần quá cưỡng cầu, nhớ chưa?''

                             

    Bà vẫn là nói câu kia, cho dù có là cơ nghiệp của Bùi gia đi nữa, cũng không quan trọng bằng anh vui vẻ hạnh phúc.

                             

    Thế Anh gật đầu, đưa bà ra cửa, khách khí gọi: ''Chú Mạnh.''

                             

    Bộ dáng Mạnh Vĩnh Niên trước giờ đều luôn khiêm nhường tốt bụng, đón lấy túi xách của Bùi Ánh trong tay, nói:

   
    ''Chú nghĩ 11 giờ là hội nghị kết thúc, nhưng đã đợi gần 1 tiếng mà không thấy ai, cho nên mới lên xem một chút, sợ hai người lo công việc mà quên ăn uống.''

                             

    Mặt Bùi Ánh giãn ra:

  
   ''Sao có thể? Giữa trưa không phải còn hẹn ông đi ăn cháo uống trà sao? Buổi chiều còn hẹn làm vài ván bài với lão Hoàng, không quên được.''

                             

    Mạnh Vĩnh Niên cười nhu hòa, quay đầu lại hỏi Thế Anh:

    ''Quán cháo cô chú hay ăn nấu không tồi đâu, cháu có muốn đem tới một phần không? Công việc có bận rộn cũng không thể quên ăn uống được.''

                             

    ''Đúng vậy, bồi bổ dạ dày một chút, so với chuyện thương vụ thì đồ ăn hấp dẫn hơn nhiều.''

      Bùi Ánh cũng cảm thấy đó là ý kiến hay: ''Nếu không cháu cũng đi ăn với cô chú luôn đi, giữa trưa cháu có hẹn không?''

                             

    Thế Anh từ chối: ''Không cần đâu, cô cùng chú Mạnh cứ đi ăn đi, cháu giữa trưa còn phải thảo luận qua điện thoại. Yên tâm, cháu không bỏ đói chính mình đâu, cũng đâu còn là con nít nữa.''

                             

    Kỳ thực anh không hề có cảm giác thèm ăn, bữa sáng lúc nãy dường như không tiêu hóa nổi, giống như tảng đá mắc kẹt nơi dạ dày anh.                                         
             
                   

    Anh đứng ở cửa nhìn hai lão gia nhân biến mất dần nơi ngã rẽ, như suy tư điều gì, anh ngơ ngẩn, một lát mới quay lại văn phòng. Kết quả tìm kiếm trên máy tính vẫn còn đó, kích thích thần kinh của anh, anh bực bội khép màn hình lại.

    Buổi chiều, anh đến văn phòng Giang Khương bàn công chuyện. Lúc anh đẩy cửa vào, cô còn đang nghịch đồ vật trên tay, chưa kịp thu lại, bang một tiếng rơi xuống đất, một hộp thuốc nhìn quen mắt, chính xác là thứ anh đã đặt nơi đầu giường Thanh Bảo sau cuộc hoan ái.

    Giang Khương có chút xấu hổ, dùng tệp tin che lại, trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, có ý trách cứ:

     '' Sao anh không gõ cửa mà đã vào rồi?''

    Thế Anh không bận tâm đến sự lỗ mãng của mình, anh nhíu mày nói:

     ''Cô như thế nào cũng uống cái này?''

    Cô đã bình tĩnh lại, hơi nâng cằm lên: ''Ai nói tôi uống? Chỉ là phòng ngừa sẵn để bảo vệ bản thân thôi, không được sao?''

    Cô giống như nuốt phải thuốc súng, rõ ràng tâm tình đang không mấy tốt đẹp, giống như anh vậy, anh cũng không so đo sự vô lễ khác thường của cô, hỏi:

      ''Không phải tác dụng phụ của cái này rất lớn sao, uống vào sẽ rất khó chịu?''

    Giang Khương cười nhạt: ''Đương nhiên. Đau như trút da trút thịt, giày vò như phụ nữ chúng tôi mấy ngày tới tháng vậy, chảy rất nhiều máu, đương nhiên sẽ khó chịu. Tâm tình không tốt, chu kỳ rối loạn, lại phải uống thuốc giảm đau, khó chịu không tả nổi.''

    Hô hấp Thế Anh dồn dập, sắc mặt tái nhợt, tư liệu vừa rồi tra trên máy tính hiện tại đã có người chính miệng chứng thực.

    ''Sẽ rất đau sao? Có muốn ăn cái gì... Hay là có cách nào để làm dịu cơn đau không?''

    Cô nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt anh: ''Anh cảm thấy tôi có kinh nghiệm ư?''

    Không phải chỉ mình anh, mà cả trong mắt mọi người, có phải cô giống như một người phụ nữ mọi phương diện đều không tồi, chỉ có điều lớn tuổi rồi vẫn chưa gả, cá tính hào phóng nhiệt tình, ăn mặc trang điểm thời thượng một chút, chính là cuộc sống tự do tự tại?

    Cô tự giễu cười cười: ''Là sẽ đau đó, đau bụng, sợ lạnh, bụng rỗng mà ăn có khả năng sẽ nôn ra hết, tổn thương sức khỏe. Muốn nói biện pháp giảm đau... Đương nhiên tốt nhất là anh không làm, không để cô ấy phải uống thứ này, liền sẽ không đau nữa.''

    Thật ra cô đã đoán được vì sao anh lại hỏi như vậy. Tiệc rượu hôm qua mới được một nửa anh cùng Thanh Bảo đột nhiên biến mất, mãi đến khi kết thúc cũng không thấy xuất hiện, người không rõ sự tình chỉ nghĩ thân thể đương chủ Bùi gia không tốt, còn bác sĩ gia đình lại tận tụy chăm sóc, chỉ có cô lường trước được tình huống tồi tệ nhất.

    Nói cô không ghen ghét cũng không phải. Người trong lòng bỗng quay lại với tình cũ, nói cách khác, cô không chiến mà bại, phần tình cảm thầm mến này chưa kịp nở hoa đã tàn phai khô héo.

    Cô chính là cố ý chế giễu anh, ai bảo anh còn tới giậu đổ bìm leo, hỏi loại chuyện này mà không thấy xấu hổ?                 
                   

    Nhưng sắc mặt Thế Anh quả thật rất khó coi, ngày hôm qua nghe chú Cát nói anh uống rượu, tâm tình cậu không thoải mái là thật, cho dù người kích thích anh không phải cậu, cậu cũng sẽ cảm thấy áy náy cùng không đành lòng.

    Không đùa anh, cô nói: ''Thật ta tôi cũng không rõ lắm, chắc là giống như phụ nữ tới tháng vậy, đại khái cũng chỉ có thể kiêng đồ lạnh, chú ý giữ ấm, uống trà táo tàu hay nước đường đỏ gì đó. Thật ra ăn uống chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là phải có người bên cạnh săn sóc, anh chỉ cần có tâm, đau đớn của cô ấy sẽ giảm phân nửa.''

    Lời này là thật, xem biểu tình của anh liền biết anh không làm được. Thời khắc này Giang Khương bỗng nhiên thấu hiểu Thanh Bảo, hiện tại hai cô đều coi như đã trải qua chuyện giống nhau.

    Đêm sau Thế Anh mới trở lại Gia uyển, ước tính hệ thống sưởi đã lắp xong, Thanh Bảo có thể trở về phòng bên đó. Không đối mặt, hai người tự khắc sẽ ít mâu thuẫn hơn.

    Trời tối, Gia uyển đặc biệt yên tĩnh, mùa đông lại càng thêm hiu quạnh, anh bước vào trong sảnh lớn, bầu không khí có gì đó bất ổn.

    ''Chị Thu... Chị Thu!''

    Anh kéo cà vạt, muốn uống ly trà nóng, lại phát hiện trong ấm nước trống không, chuyện này trước đây gần như chưa bao giờ xảy ra.

    Chị Thu từ phòng bếp bước ra:

    ''Bùi tiên sinh, có chuyện gì vậy?''

    Thế Anh không mở miệng, chú Cát đứng một bên đưa mắt ra hiệu:

     ''Trong ấm không còn trà nóng nữa, mình mau đi châm!''

    Chị Thu cầm ấm trà đi, rất nhanh chóng đã quay trở lại, trước sau đều không nở nụ cười:

    ''Trà tới rồi, mời cậu chủ dùng.''

    Lạnh nhạt cùng không tán đồng hiện rõ trên mặt chị, Thế Anh cũng không phải người chủ quá khắc nghiệt, chỉ hỏi:

     ''Hai ngày tôi không có ở đây, có phát sinh gì không?''

    Chú Cát muốn nói rồi lại thôi:

    ''Không có chuyện gì to tát, bà ấy có chút cáu kỉnh với tôi, cậu chủ đừng để bụng.''

    Giác quan thứ sáu của Thế Anh bỗng làm trái tim anh nhảy dựng, anh liếc mắt nhìn chị Thu một cái rồi hỏi:

    ''Thanh Bảo đâu?''

    Chị Thu vốn là người thẳng tính, thật sự nhịn không nổi:

   ''Bác sĩ Bảo không ở nhà, ngày hôm qua đã đi ra ngoài rồi. Buổi sáng hôm qua chưa kịp ăn chút đồ ăn nào đã phải uống thuốc, lúc cậu chủ rời đi cậu ấy nôn đến trào cả mật, ngồi xổm bên bồn cầu, chốc chốc lại rơi nước mắt, chúng tôi nhìn đều lo lắng, khó chịu vô cùng. Thật vất vả mới ngừng lại, cậu ấy cả ngày nhốt mình trên gác mái không chịu lộ mặt, tôi với lão Cát đều lo muốn chết, sợ rằng phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Tôi đứng ngoài cửa gác mái canh giữ, sau đó hình như nghe thấy cậu ấy tiếp điện thoại, rồi mới thay quần áo. Lúc này mới bao lâu chứ? Một ngày một đêm, cả người cậu ấy như tiều tụy hẳn, quần áo mặc trên người, giống như một trận gió cũng có thể thổi đi hết. Cậu ấy nói muốn ra ngoài, cũng không biết đi đâu, chỉ là muốn đi giải sầu, tôi với lão Cát thấy như vậy còn đỡ hơn tự nhốt mình trong phòng, nên đã nói tài xế đưa cậu ấy đi. Lúc trở về tài xế nói là cậu ấy đến dinh thự Thiên Hà, chỗ ở của vợ chồng Đoàn thiếu ở Sài Gòn, chúng tôi mới yên tâm. Buổi tối, Đoàn thiếu phu nhân gọi điện đến nói rằng bác sĩ Bảo ở đó qua đêm, vừa lúc cậu chủ cũng không trở về, chúng tôi liền không nói gì.''

    Tay Thế Anh nắm chặt, run nhè nhẹ:

    ''Tối hôm qua cậu ấy không về?''

    Chú Cát sợ anh tức giận, an ủi nói:

   ''Là Đoàn thiếu phu nhân gọi tới, nói rằng vợ chồng bọn họ sắp rời Sài Gòn, muốn lưu bác sĩ Bảo ở lại một đêm, bạn bè tâm sự, nói không chừng có thể khiến cậu ấy vui vẻ hơn, quay lại sẽ gọi điện báo cáo cho tiên sinh. Vừa lúc cậu không trở lại, cho nên chúng tôi chưa nói gì hết.''

    Thanh Bảo cũng không phải bán mình cho Gia uyển, cậu tự do, Thế Anh không ở đây, cậu muốn đi đâu, bọn họ cũng không có lập trường để ngăn cản.

    Thế Anh đã đứng lên, có chút lung lay sắp đổ, chú Cát muốn tiến lên đỡ anh, bị anh tách ra.

    ''Nói lão Lưu chuẩn bị xe, đi dinh thự Thiên Hà!''

    Ôn chuyện gì chứ? Tối hôm qua vợ chồng Đoàn thị không hề gọi điện cho anh, Thanh Bảo lại càng không.

    Bọn họ chính là cố ý, cố ý đem người giấu đi, muốn nhìn anh nóng lòng, muốn đùa giỡn anh tìm niềm vui.

    Khung cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ vụt qua nhanh chóng, anh chậm rãi thả lỏng xương cốt đã muốn bóp nát trong tay, lòng bàn tay vương đầy mồ hôi lạnh. Anh cho rằng mình ghê gớm lắm sao, một đêm không về là có thể khiến người khác nhung nhớ, khiến hai người có thể bình tĩnh lại? So với anh Thanh Bảo tiêu sái biết bao, vẫy ống tay áo nói đi liền đi, không chút lưu luyến gánh nặng gì, hơn nữa cậu trước nay đều là như thế.

    Anh biết cậu tuyệt vọng. Anh không cần cậu mang thai, không cần cậu sinh con cho hai người, anh bức cậu uống thuốc, bức cậu nôn mửa, bức cậu tự nhốt chính mình. Bất cứ một người nào cũng đều sẽ tuyệt vọng, đặc biệt bọn họ vẫn còn yêu nhau quá.

   
    Anh không có cách nào để khiến cậu biết, mệt mỏi tuyệt vọng cùng xót xa trong lòng anh, so với cậu còn mãnh liệt gấp trăm lần.

     



     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro