Chương 35: Tỉnh giấc mộng đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                                 

    Thời điểm Thế Anh đuổi tới biệt thự Đoàn gia, trời đã tối. Mùa đông mặt trời lặn sớm, thật ra vẫn chưa muộn lắm, chỉ vừa mới qua giờ cơm, phòng khách bật đèn sáng trưng, chính là thời khắc ấm áp để cả nhà quây quần bên nhau.

                             

    Chỉ có Thế Anh là cô đơn lẻ loi. Mùa đông ở phía nam vẫn có hoa nở, một mảnh hoa hòe vàng chói, anh đi dọc vào theo con đường rợp bóng xanh. Xuyên qua cánh cửa rộng lớn, anh thấy Thanh Bảo ngồi quỳ gối trên thảm lót trong phòng, trong tay cầm hai món đồ chơi đùa nghịch, bên cạnh có hai đứa nhỏ cười tít mắt.

                             

    Cậu mặc áo len cao cổ màu trắng, váy xám viền lông dê, an tĩnh ngồi trên thảm hoa văn chơi cùng bọn nhỏ, trông có vẻ dịu dàng khác thường.

                             

    Hai đứa bé, anh trai cũng chỉ mới 4, 5 tuổi, em gái giống như chưa đầy 1 tuổi, còn đang bò bò, lăn lộn bên người Thanh Bảo, bò lên đùi cậu, núm vú cao su trên miệng rơi xuống, Thanh Bảo nhặt lên, bé liền vểnh miệng hôn hôn.

                             

    Cậu liền buông đồ chơi trong tay ra, ôm bé, ôm thân thể mềm mại hưng phấn vào lòng, làm mặt quỷ trêu đùa bé. Bé gái nhỏ liền cười khúc khích, tay chân mập mạp múa may lung tung, cuối cùng đặt lên hõm vai Thanh Bảo, muốn nắm lấy tóc cậu.

    Thanh Bảo cố ý tránh né, bé càng ra sức muốn bắt lấy, chơi đến vui vẻ, bật cười khách khách, băng đô buộc nơ màu hồng trên đầu hơi rung rung.

                             

    Thân ảnh Thế Anh ẩn mình sau tán cây, ngơ ngẩn nhìn hoạt cảnh sau tấm kính, trong lòng không nhịn được mà cuồn cuộn sôi sục, phảng phất như có thanh kim sắt nhọn bên trong đó, không ngừng khuấy động, khiến lòng anh trào dâng như thủy triều, hướng thẳng đến hốc mắt mà cuộn chảy. Anh liều mạng cắn răng đè nén, rằng mình không nhìn sẽ không khổ sở, nhưng ánh mắt không cách nào dời đi nơi khác.

                             

    Anh nên vui mừng vì hang ổ của Đoàn Kiến Thành được chọn ở một nơi thật tốt, cây xanh rợp bóng, vừa lúc che khuất bộ dạng chật vật của anh, không một ai chú ý tới anh. 

                             

    Người đầu tiên phát hiện ra Thế Anh là Tiểu Đào Tô, bé ghé lên vai Thanh Bảo, vừa vặn nhìn ra góc cửa sổ nơi anh đứng, tò mò mà nhìn anh chằm chằm, mút ngón tay trong miệng, đôi mắt to tròn thuần khiết như hai viên thạch anh tím.

                             

    Thế Anh tự cảm thấy mình không thích con nít lắm, nhưng giờ khắc này, bị đôi mắt ngây thơ nhìn như vậy, trong lòng lại mềm mại muốn tan chảy.

                             

    Vợ chồng Đoàn gia nhìn thấy anh cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, Tô Dĩ đón anh vào nhà, Đoàn Kiến Thành không nhịn được cười lớn:

   ''Anh nói mà, cho dù em không gọi điện cho Thế Anh, anh ấy cũng tới. Chẳng qua tới hơi chậm, anh cho rằng suốt đêm qua bác sĩ Bảo không về anh ấy liền sẽ tìm tới cửa chứ, không nghĩ tới thế nhưng chậm mất một ngày.''

                             

    Thế Anh nhàn nhạt nhìn về phía Thanh Bảo cậu vẫn đang chơi cùng hai đứa bé, anh thấp giọng:

    ''Tối qua tôi tăng ca, không trở về Gia uyển.''

                             

    Anh cũng không biết vì sao mình lại phải giải thích, nhưng chính anh cũng cảm thấy mình tới quá muộn. Có lẽ bởi vì bây giờ anh đang cảm thấy không an toàn, giống như quá cưỡng cầu một thứ không thuộc về mình, đều luôn có cảm giác như vậy, phảng phất rằng trễ một giây một phút thôi, có thể sẽ mất nhau mãi mãi.

                                         
             
                   

    Thời điểm, đối với anh mà nói, vô cùng quan trọng. Đúng người sai thời điểm, nhân sinh của anh còn gì tiếc nuối và đau đớn hơn thế nữa.

    Tố Dĩ lắc đầu, lúc này cô cũng không có cách nào để giúp anh, vốn tưởng hai người khổ tận cam lai có thể gương vỡ lại lành, thế mà anh vẫn tàn nhẫn đẩy Thanh Bảo ra.

    Thanh Bảo không nói chuyện, cũng không ngẩng đầu lên nhìn anh. Tiểu Đào Tô vẫn còn nằm trong lòng cậu, trên tay mê mẩn quả bóng gai cao su, chơi đến vui vẻ; anh trai Khoai Môn là một đứa bé hiểu chuyện, đem hai cái bánh quy mới ra lò trên bàn ra, một cái đưa cho Thanh Bảo còn lại bưng đến cho Thế Anh:

     ''Chú, cho chú cái này, bánh cháu cùng mẹ vừa mới nướng ạ.''

    Thế Anh không thích đồ ngọt, cũng không nhớ rõ đã bao lâu không ăn qua, nhưng anh nhìn thấy Thanh Bảo cẩn thận nhai bánh quy, phát ra tiếng động nho nhỏ, mùi thơm của sữa và bơ bỗng tỏa ra mê người.

    Bánh quy cầm trên tay còn hơi nóng, Khoai Môn nóng lòng nhìn anh:

    ''Ăn ngon không ạ?''

    ''Ừ.'' Anh khẽ đáp một tiếng, xem như là trả lời.

    Khoai Môn lại có vẻ rất vui sướng: '

   ''Rất ngon đúng không chú? Là cháu cùng mẹ cùng chú Bảo cùng làm ạ, khuôn bánh là lần trước chú Bảo mua cho cháu đó!''

    Hóa ra cậu có tham gia làm bánh, chẳng trách anh ăn thấy hương vị không bình thường như vậy.

    ''Nhưng mà...''

   Khoai Môn có điểm nghi hoặc: ''Sao chú lại không cười? Không phải ăn đồ ngon sẽ cười hay sao?''

    Không phải chỉ có chú này, chú Bảo từ lúc có khách đến cũng không thấy cười nổi một cái!

    Đoàn Kiến Thành đứng một bên giải thích:

   ''Đó không phải là do bánh quy con làm không ngon, mà vì chú này đã làm sai một chuyện, chọc chú Bảo tức giận, cho nên chú mới cười không được.''

    Khoai Môn trừng to đôi mắt:

   ''Chú Bảo mà cũng tức giận ạ? Chú ơi rốt cuộc chú làm sai chuyện gì vậy, chú đã xin lỗi chú Bảo chưa?''

    Dưới đôi mắt trẻ nhỏ, Thanh Bảo tốt tính biết bao, nhờ gì cũng làm, không giống như mẹ suốt ngày lải nhải hay cha lúc nào cũng khắc nghiệt, vĩnh viễn ôn nhu cười nhạt, bồi bé cùng em gái chơi đùa, không ngại đường xa mà mua quà đến cho hai đứa.

    Thế Anh chỉ lắc đầu: ''Chuyện của người lớn, cháu không hiểu.''

    Lại nhìn về phía Thanh Bảo, cậu rốt cuộc cũng không còn thờ ơ nữa, ôm Tiểu Đào Tô đứng lên, đem bé trả lời cho Tô Dĩ:

   ''Đã không còn sớm, tôi xin phép về trước.''

    Tô Dĩ nói: ''Nhanh như vậy đã đi à? Ở thêm hai ngày nữa đi, ngày kia chúng tôi đưa cậu về.''

    ''Không được, đã quấy rầy hai người hai ngày nay rồi, thật ngại quá, cũng nên tới lúc trở về.''

    Trở về, về nơi đó chăng? Sài Gòn rộng lớn như thế, chỗ cho cậu dung thân, cũng chỉ có Gia uyển.

    Tiểu Đào Tô đang được ôm trong lòng Tô Dĩ, vươn vươn tay ra, muốn cha tới ôm. Đoàn Kiến Thành đứng dậy đón bé, ôm tâm can bảo bối vào vòng tay, sau đó mới nói:

   ''Có gì mà quấy rầy chứ, trước kia Tô Dĩ đến châu Phi xa lạ, ít nhiều nhờ có em chiếu cố, hiện tại em gặp tình huống khó xử đương nhiên chúng tôi phải giúp đỡ chứ. Đừng nói chỉ hai ngày, cho dù sau này chúng tôi không còn ở đây nữa, nếu em nguyện ý cứ dọn lại đây ở, chúng tôi sẽ không thu một chút tiền nào, còn vô cùng cảm tạ em đã thay chúng tôi chăm sóc vườn cây đấy.''

                     
                   

    ''Đúng đó ~ chú Bảo ở lại đây đi, lần sau chúng ta đến Sài Gòn có thể tìm chú chơi ạ!''

    Khoai Môn hoan hô nhảy lên, vỗ vỗ tay, cảm thấy rằng đó là ý tưởng không tồi. Hai cha con đồng lòng, Đoàn Kiến Thành cong khóe môi liếc trộm qua Thế Anh, quả nhiên, sắc mặt anh hết xanh lại trắng.

    ''Không được, Thanh Bảo còn có công việc, ở lại Gia uyển tương đối thuận tiện hơn. Ý tốt của Đoàn tổng tôi thay cậu ấy nhận, cũng đa tạ mọi người đã chiếu cố cậu ấy ngày hôm qua. Lần tới, khi nào cả nhà mọi người đến Sài Gòn lần nữa, tôi sẽ cố gắng chiêu đãi hết sức với tư cách chủ nhà.''

   Thế Anh nói xong liền nắm chặt cổ tay Thanh Bảo: ''Xe đậu ở bên ngoài, chúng ta đi.''

    Thanh Bảo cũng không phản kháng, để mặc anh kéo đi, nhưng Tiểu Đào Tô lại không vui, ở trong lòng ba đạp chân loạn xạ, miệng ê a ê a.

    ''Tiểu Đào Tô ngoan, lần tới dì sẽ đến chơi cùng cháu, ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ, có được không?''

  Thanh Bảo vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của đứa bé, thơm lên má bé một cái, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu:

    ''Bye bye ~''

    Đào Tô nghe không hiểu, chỉ không muốn cậu rời đi, cái miệng nhỏ liền chu lên, oa oa khóc lớn.

    Thanh Bảo chỉ có thể đem tiếng khóc ném lại phía sau người, khổ sở nhưng không thể quay đầu lại. Cậu biết cha mẹ Đào Tô có thể dỗ dành bé, đó không phải chuyện cô cần bận tâm.

    Bước chân Thế Anh cứng đờ, lòng bàn tay đang nắm chặt cổ tay cậu lạnh toát. Thật ra anh vốn không sai, cậu cùng anh, quá khứ lẫn hiện tại, chất chứa bao nhiêu khúc mắc, nếu thực sự có con với nhau, không biết tim gan sẽ còn đau đớn đến nhường nào.

    Hai người ngồi trên xe không nói một lời nào, anh vẫn luôn nhìn cậu, nhưng tầm mắt cậu lại hướng ra ngoài cửa.

    Thời điểm xe dừng lại ở Gia uyển, Thanh Bảo đã ngủ say. Anh không gọi cậu dậy, bảo tài xế xuống trước; anh ngồi ở hàng ghế sau lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan của cậu, tựa như đêm đó anh nằm bên người cậu sau trận hoan ái.

    Anh mở cửa kính ra, đêm nay không khí không rét lạnh thấu xương. Bốn mùa Gia uyển đều được bao bọc dưới những bông dạ hợp xinh đẹp, hương hoa nhàn nhạt thổi vào trong xe, mỹ nhân đang ngủ vẫn chưa tỉnh.

    Anh nhớ cậu thích nhất cái tên dạ hợp này, ngày nở đêm gặp, tựa như ngày hôm qua còn bên nhau, vị lưu luyến ái muội còn vương nơi đầu lưỡi, tựa như vì tình yêu mà rộ nở.

    Hoa có đẹp, cũng không bằng một nửa nụ cười của cậu, chỉ là, hoa có gốc có rễ, còn cậu thì không.

    Không biết qua bao lâu, Thanh Bảo rốt cuộc cũng mở mắt ra, nhìn cảnh vật quen thuộc ngoài cửa xe, cậu hỏi:

     ''Tới rồi?''

    ''Ừ. Em ngủ quên trên xe, cho nên tôi không gọi em dậy.''

    Trên người cậu còn đang đắp áo khoác của anh, khiến cậu bỗng nghĩ tới ngày đó đến bệnh viện làm kiểm tra, cậu thiếp đi trong văn phòng Tất Vũ, thời điểm tỉnh lại trên người cũng là áo khoác của anh, nhàn nhạt hương bách tùng, muốn quên cũng quên không được.

    Bọn họ đều cho rằng đó chính là ôn nhu, nhưng rốt cuộc thì thế nào đâu? Còn không phải giống như con nhím hay sao, xù lên gai nhọn, phòng bị lẫn nhau, làm nhau đau.

    Cậu nghe thấy giọng nói của mình lạnh nhạt:

   ''Về sau không cần phải như vậy, trực tiếp gọi tôi dậy, xuống xe là được.''

    Cậu đem áo khoác trả lại cho anh, cố ý phân rõ giới hạn, tay đặt nơi cửa xe, định bước xuống.

    Thế Anh lại không định để cậu đi như vậy, anh kéo tay cậu về. Cậu tránh né, nhưng anh không nhân nhượng, dùng hết sức bình sinh, khiến cậu tránh không nổi.

    Cậu chỉ cảm thấy, nơi da thịt hai người chạm nhau nóng như bàn ủi, muốn thoát khỏi, nhưng anh lại vô cùng cố chấp, lôi lôi kéo kéo, trong xe vốn rộng rãi liền trở nên chật chội, khiến cậu khó thở.

    Thế Anh rốt cuộc cũng không kiên nhẫn được nữa, vất vả chế trụ đôi tay Thanh Bảo, cúi người xuống mà hung hăng gặm lấy môi cậu.

    Mộng đẹp tỉnh giấc, uất hận nhân sinh. Thanh Bảo hoảng hốt nhìn khuôn mặt tuấn nhã phóng đại trước mắt, khắp người giống như bị điện giật tê liệt, không cách nào nhúc nhích.

   

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro