Chương 47: Tránh xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Thế Anh cùng Thanh Bảo lên xe, chạy đến Duy viên.

                             

    Thanh Bảo do dự mãi: ''Hay thôi em không vào nhé. Chút nữa anh chúc Tết xong, ăn bữa cơm rồi gọi cho em, em đến đón anh.''

                             

    Thế Anh nhíu mày:

      ''Em thực sự nghĩ mình là tài xế rồi? Không phải lúc ở nhà đã nói xong rồi hay sao, gặp cô cứ ăn ngay nói thật là được, bà ấy có chỗ nào không thông cảm được, anh sẽ giải thích. Lỡ như bà ấy nói lời hơi khó nghe, em chỉ cần kiên nhẫn một chút. Người như Kiều Tú Ngọc em còn nhịn được không ít năm, chẳng lẽ điều bé xíu này lại không vượt qua được? Cô anh tốt hơn bà ta gấp trăm lần, em sợ gì chứ.''

                             

    ''Em sợ khiến anh khó xử.''

    Cậu nắm chặt bàn tay anh. Thế Anh kiêu ngạo như vậy, cậu không muốn thấy anh cam chịu vì cậu, huống hồ đối phương còn là người thân duy nhất của anh.

                             

    Nhiều năm trước là cậu sai, thế nên mọi thứ hẳn phải do cậu gánh vác, anh đã quá vất vả rồi.

                             

    Thế Anh kiên định:

     ''Anh hiện tại cũng thấy khó xử rồi, phải làm sao bây giờ? Nếu không anh ở đây với em, xe đậu ngoài cửa một lúc tự khắc sẽ có người vào báo cho bọn họ. Em muốn đợi cô phải ra tận cửa mời chúng ta vào sao?''

                             

    Thanh Bảo hết cách, đành xuống xe cùng anh. Năm ngón tay anh giữ chặt lấy cậu, không một chút khoảng cách.

                             

    Bùi Ánh ngồi ngoài sảnh, bà biết Thế Anh sẽ đến, chỉ là không ngờ còn mang theo Thanh Bảo. Nhìn bộ dạng thân mật của hai người cùng biểu tình cứng rắn trên khuôn mặt Thế Anh, bà lập tức hiểu rõ.

                             

    Cùng một chỗ ngã hai lần, đó là điều cấm kỵ trên thương trường. Bà đã sớm dạy cho anh, thế nhưng Thế Anh vẫn không qua nổi cửa ải Thanh Bảo này.

                             

    ''Cô, chú Mạnh, cháu tới chúc Tết hai người, năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.''

     Tay anh nắm lấy tay Thanh Bảo không buông, trên môi có ý cười nhàn nhạt hiếm thấy.

                             

    Thanh Bảo cũng nói theo anh:

    ''Bùi nữ sĩ, Mạnh tiên sinh, năm mới vui vẻ ạ.''

                             

    Sắc mặt Bùi Ánh không mấy dễ coi, nhưng hôm nay là mùng 1 đầu năm, tức giận sẽ khiến năm mới không thuận lợi.

                             

    Mạnh Vĩnh Niên hòa ái hơn:

    ''Được rồi, mau tới đây nào. Hôm qua bọn chú đi nghỉ sớm, sau đó nghe nói cháu đã về, chỉ lo thân thể cháu không thoải mái, ở lại Gia uyển không ai chăm sóc. Không có gì là tốt rồi. Mấy khi cả gia đình có dịp tề tựu thế này, mau đi ăn cơm thôi. Hôm nay nhà bếp có chuẩn bị vài món điểm tâm kiểu Vạn Xuân chắc hẳn sẽ hợp với khẩu vị của bác sĩ Bảo.''

                             

    Thanh Bảo cười cười:

 
    ''Mạnh tiên sinh gọi cháu là Thanh Bảo được rồi ạ.''

                             

    ''Được, vậy cháu cũng đừng một hai gọi Mạnh tiên sinh xa lạ như vậy. Cứ gọi là lão Mạnh hoặc chú Mạnh giống Thế Anh là được.''

                             

    Ông đỡ Bùi Ánh lên, thấp giọng trấn an bà mấy lời, rồi yên tĩnh ngồi xuống bàn cơm.

                             

    Chỉ có 4, 5 người ngồi cùng nhau, không có tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, bầu không khí phi thường quạnh quẽ. Bùi Ánh không nói lời nào, mọi người cũng đều trầm mặc, chỉ có hai người đàn ông thì thầm vài lời lúc gắp thức ăn.

                                                  
                   

    Bùi Ánh tùy tiện ăn hai miếng liền buông đũa, hỏi Thế Anh:


   ''Gần đây thân thể thế nào, tình trạng mắt có chuyển biến xấu không?''

    Thế Anh không nhanh không chậm đáp:

    ''Thân thể đã khá lên nhiều, nhưng mắt thì vẫn vậy, lúc ngủ dậy nhìn không rõ, lưng thì vẫn ổn ạ.''

    Thế Anh sống trong cảnh thái bình giả tạo, không ai so với Thanh Bảo hiểu rõ hơn. Thị lực của anh ngày càng kém, bọn họ đến giữa trưa mới đi Duy viên cũng bởi vì buổi sáng anh không nhìn rõ.

    Cậu dừng đũa, đây là chuyện mà cả Bùi Ánh và cậu đều quan tâm, bất an trong lòng dâng lên, tựa hồ cậu đã đoán được bà sẽ nói gì.

    Quả nhiên, Bùi Ánh thu hết phản ứng của Thanh Bảo vào trong mắt, bà thấp giọng nói với Thế Anh:

   ''Cô đã liên hệ với bên bệnh viện Canada giúp cháu, hai vị chuyên gia có thể xem bệnh bất cứ lúc nào, từ đó lên kế hoạch điều trị. Điều kiện, hoàn cảnh bên kia có lợi cho cháu dưỡng sức, chi bằng chờ đến sau Tết qua đó vui vẻ một chuyến, xem tình hình thế nào rồi lại nói.''

    Thế Anh cười:

    ''Cô, cuộc sống vui vẻ ở Canada là phúc phần của cô và chú Mạnh, không phải của cháu. Mấy ngàn người trong công ty vẫn đang chờ phát lương, cháu đi rồi ai sẽ giải quyết đây ạ?''

    Bùi Ánh biết anh sẽ nói như vậy, hiển nhiên đã sớm nghĩ kỹ đối sách:

    ''Không phải còn có Giang Khương hay sao? Trước hội nghị ngày 15, cô sẽ cử con bé đến giữ chức Phó tổng giám đốc, tiện thể điều chức luôn vài giám đốc khác. Năng lực của Giang Khương đủ để thuyết phục mọi người, giao việc cho con bé cô cũng thấy yên tâm. Nếu sức khỏe cháu chuyển biến xấu, nói không chừng chức Tổng giám đốc cũng sẽ do con bé đảm nhiệm. Như vậy cháu có thể thường trú tại Canada, thời gian sinh hoạt thoải mái, có thể gặp gỡ nhiều người khác.''

    Ý tứ của bà, Thanh Bảo không thể nghe không ra. Bùi Ánh tính toán như vậy cũng không phải mới ngày một ngày hai, mấy tháng trước bà cũng đã thảo luận với Giang Khương, muốn cho Thế Anh đi nước ngoài tịnh dưỡng. Khi đó bà không biết Thế Anh sẽ gặp lại Thanh Bảo, nếu không bà đã cho anh đến Canada từ sớm chứ không chậm trễ như bây giờ.

    Thật ra hiện tại vẫn còn kịp, Bùi Ánh tuy đã bước vào tuổi xế chiều, nhưng không có nghĩa là bà mất đi quyền thế của mình. Chỉ cần Thế Anh đi Canada, bà không thiếu cách để khiến hai người bọn họ mãi mãi không bao giờ gặp lại.

    Đầu bếp Duy viên làm món bánh mật hoa quế cùng bánh mứt táo, ngọt thơm nức mũi. Nhưng không hiểu sao Thanh Bảo ăn vào chỉ thấy ngọt gay gắt, nghẹn ứ trong cổ họng, nuốt không trôi, chỉ có thể liên tục uống nước.

    Thế Anh không đồng ý:

    ''Cô, năm đó cô giao Bùi thị cho cháu cũng không phải nói như vậy. Trừ khi Bùi gia không còn người kế nghiệp, nếu không vì sao phải giao Bùi thị cho người ngoài? Mấy năm nay cháu vô cùng nỗ lực, ngay cả lúc thân thể kiệt sức vẫn có thể chịu đựng được, bây giờ càng không có lý do gì để từ bỏ.'' 

    Bùi Ánh cười lạnh:

   ''Cháu là không từ bỏ được công ty, hay vẫn là không từ bỏ được vị bác sĩ Bảo này?''                                     

    Cô cháu giống nhau, lúc Bùi Ánh nhếch môi cười châm chọc, quả thật có vài phần giống Thế Anh như đúc.

    Thanh Bảo cũng đã buông đũa, đôi đũa bạc trên tay như nặng ngàn cân. Cậu vừa há miệng muốn nói, Thế Anh liền dùng sức nắm chặt tay cậu:

   ''Cả hai đều không thể từ bỏ, cho nên hẳn là cô đã rõ, những thứ cháu không bỏ được đều ở Sài Gòn. Tựa như cô có đi bao xa, bao lâu, cũng nhớ về cội nguồn nơi đây mà muốn trở về. Bên cạnh cô đã có chú Mạnh, cháu cũng muốn có Thanh Bảo, cháu không nghĩ sẽ sống cô độc cả đời!''

    Bùi Ánh hung hăng đập bàn:

    ''Cậu ta lấy cái gì để so với lão Mạnh? Hai người bọn cô đã cùng nhau nương tựa một đời mới đi đến như ngày hôm nay, còn Thanh Bảo đã làm được gì cho cháu? Cháu có biết bên ngoài đồn thổi khó nghe như thế nào không? Lừa cháu một lần chưa đủ, lúc này còn muốn đem vuốt của Trần Triều Huy chĩa lên người cháu, có phải cậu ta muốn cháu ngồi tù mới cam tâm đúng không?''

    Trong mắt Thế Anh xẹt qua tia thống khổ, anh bình tĩnh nói:

   ''Có lẽ cô không nhớ khoảng thời gian sau vụ tai nạn đó, nếu không có cậu ấy, bây giờ cháu chỉ có thể ngồi xe lăn, đứng dậy cũng không nổi. Chuyện công ty lần này không liên quan đến Thanh Bảo, nếu cháu thực sự muốn ra nước ngoài dưỡng bệnh, cậu ấy cũng phải đi theo.''

    ''Đi theo làm gì, một bác sĩ đa khoa như cậu ta thì giúp gì được cho cháu?''

    Bùi Ánh cảm nhận được chuyện không đúng lắm:

    ''Đừng nói hai người...''

    ''Không sai, cô, cháu đã cầu hôn Thanh Bảo, nếu đi Canada, chúng cháu sẽ đăng ký kết hôn ở bên đó.''

    Một câu khó nhằn nhất cũng đã nói lên, hóa ra cũng không phải khó nói đến thế.

    Nhưng Bùi Ánh phản ứng vô cùng kịch liệt, bà chỉ tay vào bọn họ, run run:

     ''Cháu... Các người... Hồ đồ!''

    Tim bà không ổn định, cảm xúc vừa kích động lồng ngực liền khó chịu, bà nắm chặt tay áo, muốn đứng dậy nhưng lực bất tòng tâm, ngã ngồi trên ghế. Mạnh Vĩnh Niên cùng Thế Anh vội vã lại đỡ bà.

    ''Bùi nữ sĩ có sao không ạ? Có mang thuốc theo không?''

    Thanh Bảo muốn lại gần giúp bà. Cậu có thể nhịn những lời không mấy dễ nghe của Bùi Ánh, nhưng người bệnh trước mặt, cậu không thể thờ ơ được.

    Bùi Ánh xua tay, điều chỉnh lại hô hấp, cố sức nói:

   ''Cậu Bảo, tôi mặc kệ cậu ở đây lúc này vì mục đích gì, nhưng hi vọng cậu hiểu rõ rằng không một ai có thể chịu đựng trò khôi hài hoang đường như ba năm trước thêm lần nào nữa. Cho dù còn chút cảm tình với Thế Anh đi chăng nữa, xin cậu hãy tránh xa thằng bé, đừng khiến nó thêm khó xử. Tôi biết cậu cần rất nhiều tiền để chữa bệnh cho mẹ, tôi có thể giúp cậu, nhưng hạnh phúc cả đời của Thế Anh còn to lớn hơn cả con số đó...''

    ''Cháu hiểu.''

    Thanh Bảo nghẹn ngào, đột nhiên nói không nên lời. 

    Bùi Ánh rất không thoải mái, Mạnh Vĩnh Niên đỡ bà đến sofa nằm nghỉ. Thanh Bảo đút thuốc, đo huyết áp cùng nhịp tim cho bà, mặc dù bà lạnh mặt cự tuyệt.

    ''Nghỉ ngơi thật tốt có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.''

    Mạnh Vĩnh Niên nhẹ nhàng thở ra, Thế Anh nhìn vành mắt phiếm hồng của Thanh Bảo, cho rằng cậu ủy khuất, anh nhẹ nhàng kéo tay cậu:

    ''Chúng ta cũng nên trở về thôi.''

    Mạnh Vĩnh Niên nói:

    ''Để chú tiễn hai đứa.''

    Từ Duy viên bước ra, cả Thế Anh cùng Kiều Diệp đều có chút buồn bã, anh lấy khăn tay ra đưa cho cậu:

    ''Đừng khóc, cô anh chỉ là cứng miệng mềm lòng.''

    Thanh Bảo cười cười, lau khóe mắt:

    ''Không phải bởi vì bà ấy không tốt với em đâu, mà bởi vì bà ấy tốt với anh quá. Anh biết không? Bộ dạng dù không còn sức lực nhưng vẫn cố gắng nói cho hết một hơi ban nãy của bà ấy cực kỳ giống mẹ em, chỉ là tâm tư khác nhau mà thôi. Bà ấy hi vọng anh sống thật tốt, sợ anh bị lừa, bị hại, những thứ tốt đẹp nhất đều dành hết cho anh, rồi lại sợ anh không biết quý trọng. Bà ấy thực sự xem anh như con ruột, như người quan trọng nhất, không lúc nào thôi lo lắng.''

    ''Cho nên? Em cảm động, muốn buông bỏ tất cả những gì giữa chúng ta?''

           



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro