Chương 46: Cầu hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                                 

    Dẫu đã nhiều năm trôi đi, Thế Anh vẫn ghi tạc những thói quen của cậu ở trong lòng.

                             

    Đầu Thanh Bảo trống rỗng, cậu nhận ly nước, ngửa đầu uống một hơi. Từng lỗ chân lông trên cơ thể giống như nở ra, cả người hạnh phúc khoan khoái.

                             

    Anh ôm cậu vào lồng ngực, kéo chăn lông bao trùm lấy người cậu:

      ''Bệnh chưa khỏi hẳn, hiện tại em còn thấy lạnh không?''

                             

    Nhớ lại lần trước chứng kiến Thanh Bảo phát bệnh trên giường, Thế Anh sợ hãi cực điểm. Cậu nói rất đúng, vì anh quá để ý, trước kia chưa từng để ý như vậy, cho nên mới sợ đánh mất cậu.

                             

    Thanh Bảo lắc đầu:

     ''Đã uống thuốc, em đỡ nhiều rồi, sẽ không phát bệnh lại đâu. Thân thể này vẫn ổn, chút bệnh nho nhỏ thì có là gì.''

                             

    Thế Anh cười lạnh một tiếng:

      ''Đó là trước kia, bây giờ em gầy thế này, đã thiếu máu còn mắc bệnh truyền nhiễm, vậy mà cũng dám nhận thân thể tốt?''

                             

    Cậu cong khóe môi cười không đáp, rúc vào người anh, tham lam hưởng thụ hương vị của riêng anh.

                             

    Ngón tay anh vuốt ve mái tóc rối bời của cậu, để lộ vết sẹo ngay khóe mắt, cánh môi anh dần miết đến, hôn lên vết sẹo, không hề ái ngại vẻ xấu xí, dữ tợn của nó.
                       

    Thanh Bảo cứng đờ người, giơ tay lên muốn che lại, bị anh nắm lấy:

      ''Anh có quen một bác sĩ thẩm mỹ, hoặc liên hệ với bác sĩ bên Hàn cũng được, làm mờ vết sẹo này lại.''

                             

    Cậu hơi xấu hổ: ''Xấu lắm sao?''

                             

    Giọng anh nhàn nhạt:

     ''Không, anh muốn em phải thật đẹp để sau này còn kết hôn nữa''

                             

    Câu này làm cậu đơ người toàn tập:

        ''Kết hôn?''                            

    ''Ừ, kết hôn. Chẳng lẽ em cho rằng mặc xong quần áo liền có thể xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra? Thanh Bảo, em nợ anh một hôn lễ, đã nợ rất nhiều năm, cũng nên trả rồi.''

                         

    Lần cầu hôn đó, anh dùng tất cả tâm tư, mua chiếc nhẫn kim cương 2 cara, dưới nến và hoa tại nhà hàng Tây sang trọng, quỳ một chân cầu hôn cậu. Rốt cuộc, tất cả chỉ là một âm mưu.

                             

    Lần này đủ trực tiếp, anh thậm chí không hề kiêng dè rằng mình vừa hoan ái với cậu, hai thân thể còn đang dán chặt. Không chút kinh hỉ, chỉ một lời muốn cậu giao nửa đời sau cho mình. Sau này, mỗi một đêm Giao thừa, anh sẽ đều có cô bên cạnh, tựa như hôm nay.

                             

    Không phải người ta thường nói con người sẽ không quên sơ tâm của mình đấy hay sao? Anh không rõ ý sơ tâm là gì, nhưng nhiều năm trôi đi, anh vẫn như cũ mà mong cùng người mình thương trong ngực trải qua một đời một kiếp. Anh không ngại việc cậu từng lừa dối anh, vì người khác mà phản bội tình yêu của bọn họ, anh vẫn một lòng kiên trì. Có lẽ đó chính là sơ tâm(*).

                             

       Sơ tâm: tâm nguyện ban đầu

                             

    Thanh Bảo vẫn còn đang ngỡ ngàng, Thế Anh mơn trớn vết sẹo trên khuôn mặt cậu:

    ''Em đã như thế này, ngoại trừ anh, còn có người đàn ông nào nguyện ý cưới em sao? Ra ngoài người khác hỏi nguồn gốc của vết sẹo này, em phải trả lời thế nào, chẳng lẽ lại nói bị một người đàn ông khác tổn thương?''
                                                   
                   
    Cậu cười cười:

    ''Người khác sẽ không trực tiếp hỏi loại chuyện này, mà nếu có hỏi thật, ăn ngay nói thẳng cũng đâu có làm sao!''

    Thế Anh cắn răng:

      ''Em thực sự định kết hôn cùng người khác?''

    ''Em chưa nói gì hết, rõ ràng là anh mà...''

    Cánh tay đang ôm ngay eo cậu bỗng siết chặt, anh vùi đầu vào cổ Thanh Bảo:

    ''... Anh không cho phép. Vết thương là do anh gây ra, phải để anh chịu trách nhiệm.''

    Thanh Bảo cảm nhận được nỗi đau của anh, cậu đưa tay đặt lên gò má anh:

     ''Đều đã qua cả rồi, còn nhắc lại làm gì nữa?''

    Sao có thể không nhắc lại? Đó là cơn ác mộng hành hạ anh mỗi đêm, là hình ảnh cuối cùng cậu để lại cho anh - một khuôn mặt tuyệt vọng đầy máu tươi nhưng vô cùng bình tĩnh.

    Thanh Bảo cũng nhớ rõ buổi tối hôm đó. Sắp tới giờ tiến hành hôn lễ, quần áo đã treo sẵn trên đầu tủ, nhà thiết kế gọi điện cho cậu nói bộ trang phục khác đã chỉnh sửa xong, bảo cậu qua thử. Mọi thứ đều hoàn mỹ, cậu trở về, Thế Anh lặng lẽ ngồi trong bóng đêm đợi cậu.

    Những lo lắng, thấp thỏm cùng dự cảm bất an trong lòng cậu nay hóa thành hiện thực. Anh phát hiện cậu phản bội anh, chàng vợ nhỏ bé của anh chẳng qua chỉ là một kẻ lừa đảo, một kẻ ăn trộm. Anh không ngừng lặp lại câu hỏi ''vì sao'', nhưng cậu không thốt lên nổi một lời.

    Chứng cứ rành rành, giấy trắng mực đen, thậm chí còn có biên bản ghi chép đoạn hội thoại giữa cậu và người Trần gia. Cùng với tin tức Bùi thị thu mua thất bại, tất thảy được xếp chỉnh tề ngay ngắn thành một xấp thật dày. Thế Anh không nén được cơn thịnh nộ, cầm đồ ném lên mặt cậu, chiếc kẹp sắt đuôi dài sượt qua khóe mắt, chất lỏng nóng ẩm chảy xuống, cậu cũng không biết đó là máu hay nước mắt nữa.

    Anh nói cậu cút đi, nói không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa. Anh túm lấy cánh tay cậu kéo xuống lầu, đẩy ra ngoài cửa.

    Hôm đó trời đổ cơn mưa phùn, bầu trời sẩm tối, cậu té ngã ngoài cửa, lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy cửa lớn trước mặt đã đóng sầm lại.

    Kể từ khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa anh và cậu đã không còn là một cánh cửa, mà là cả một thế giới.

    Thanh Bảo như cái xác vô hồn đi lang thang trên đường, có lẽ máu tươi trên mặt quá chói rọi, người qua đường bàn luận sôi nổi về cậu. Cậu dùng đồ vật ấn lên miệng vết thương, cậu cũng chẳng biết mình đang cầm thứ gì, mãi đến khi đi được thật xa, cậu mới phát đó chính là chiếc khăn tay. Từ trong Gia uyển bước ra, trong tay cậu chỉ mang theo mỗi vật này.

    Cậu bỗng ý thức được mình giờ đây đã hai bàn tay trắng. Khăn tay màu ngà bị máu thấm cho không còn hình dáng.

    Tình yêu hóa hận thù, mộng ảo tan thành bọt biển. Muốn cùng người yêu răng long bạc đầu, rõ ràng đã gần như gang tấc, cuối cùng vẫn xa tận chân trời.

    Thanh Bảo không ý thức được mình đã khóc, mãi đến Thế Anh mở miệng:

    ''Không muốn thì thôi, em khóc gì chứ?''
                                        
     Anh dường như không bao giờ biết cách nói chuyện nhỏ nhẹ với cậu, luôn tỏ vẻ lạnh lùng, thiếu kiên nhẫn. Thế nhưng môi anh lúc này đã hôn dọc theo những hàng nước mắt của cậu.

    ''Em đâu có nói không muốn...''

    Anh càng hôn, cậu càng khóc đến lợi hại. Cậu sợ, là cậu nợ anh, có lẽ cả đời cũng không trả được.

    Thế Anh chỉ nghĩ cậu đang ngượng, anh hôn lên mắt cậu, lên chóp mũi, rồi lại dời xuống in dấu lên môi cậu. Một nụ hôn triền miên ướt át, như hút cạn linh hồn Thanh Bảo, nhưng thế nào cũng có cảm giác không đủ, bàn tay anh lần mò vào trong tấm chăn lông.

    Thân mật một hồi, rốt cuộc cô cũng ngừng khóc, lúc này đổi lại cậu bắt lấy tay anh, thở dốc:

     ''Không được, thân thể anh...''

     Anh rùng mình:

    ''Thế nào, em ghét bỏ?''

    ''Không phải...''

    ''Vậy do lần trước làm không tốt?''

    Thanh Bảo xoay người, đảo khách thành chủ, hôn anh tới tấp, nước mắt cậu còn chưa tan hết:

    ''Tốt, cực kì tốt, chỉ là tương lai còn dài, không thể quá phóng túng.''

    Anh bị cậu kích thích, tay vuốt ve khuôn mặt cậu:

    ''Ngày mai.... À không, hôm nay là mùng 1, em cùng anh đi Duy viên chúc Tết, chuyện của chúng ta, cùng nhau nói với cô. Mọi thứ cứ giao cho anh, em không cần lo gì hết.''

    Cậu khảy khảy sợi tóc của anh:

   ''Đường đường là tổng tài Bùi thị, sao lại giống như thanh thiếu niên thế này? Mới nếm được chút mật ngọt mà đã muốn kết hôn chóng vánh rồi à?''

    Anh đem ngón tay cậu kéo đến bên miệng, khẽ cắn:

    ''Kết hôn chóng vánh gì chứ, chúng ta đã quen nhau 6 năm.''

    Năm nay đã là năm thứ sáu, nếu bọn họ có thể ở bên nhau từ thuở đầu, thì chắc hẳn con cái đều đã lớn.

    Trong mắt Thanh Bảo chứa cô đơn không giấu được, cậu ngồi thẳng lưng:

   ''Em biết anh nghiêm túc, cho nên có chuyện này, em nghĩ anh nên biết.''

    Thế Anh nhíu mày:

    ''Chuyện gì?''

    Cậu nghiêm túc như vậy làm anh không khỏi bất an. Lo được lo mất, có lẽ chính là như thế.

    Cậu không trả lời:

     ''Lần trước anh có nói, án hối lộ của Bùi thị, Trần Triều Huy vẫn chưa nắm được chứng cứ chủ chốt. Hiện tại thế nào rồi?''

    ''Sao em lại hỏi chuyện này, Trần Triều Huy bảo em hỏi?''

    Thanh Bảo lắc đầu:

    ''Không phải nói bên trong công ti có nội gián hay sao, đã tìm được chưa?''

    Biểu tình Thế Anh giống như giữ kín như bưng:

    ''Có một ít manh mối, còn chưa xác định được, nhưng anh biết không phải em, không cần thanh minh.''

    Cậu cười: ''Hiện tại không phải em, nhưng tương lai khó nói, dù sao em cũng có tiền án. Một lần thất tín, vạn lần bất tin, không phải sao?''

    Thế Anh cực kì không thích cảm giác bất an này:

    ''Rốt cuộc em muốn nói gì?''

    Cậu nhìn anh:

    ''Mẹ em muốn em giúp Trần Triều Huy đẩy ngã Bùi thị, thời gian còn lại của bà ấy không còn nhiều lắm, nhưng bà vẫn nghĩ rằng mình có thể tiến vào cửa Trần gia mà làm Trần phu nhân. Trần Triều Huy là con trai trưởng Trần gia, hiện tại mọi chuyện nhà họ Trần đều do anh ta định đoạt, mẹ em muốn nhân chuyện này lấy lòng anh ta.''

    Thế Anh cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng thấy bi ai cho cậu:

    ''Anh không nói sai, bà ta sao thể xứng làm mẹ em? Lợi dụng em một lần chưa đủ, còn nghĩ đến lần thứ hai? Trần Triều Huy là ai? Nếu hắn ta nguyện ý cho mẹ con các em vào cửa, hẳn đã nguyện ý từ 3 năm trước, hà tất gì phải chờ đến lúc hai người thoi thóp rồi mới ra tay trượng nghĩa!''

    Kiều Tú Ngọc thoạt nhìn là một người khôn khéo, thực chất vẫn có phần ngu ngốc, thế nhưng lại một lần nữa tin vào lời nói dối này.

    Chỉ có Thanh Bảo hiểu rõ, bà không ngốc, chỉ là nhìn không thấu, cả đời vương mãi một chấp niệm đến ám ảnh.

    Thế Anh bình tĩnh lại:

    ''Lần này em không định giúp bà ta, cho nên hỏi qua ý anh?''

    Cậu trở lại Gia uyển, về lại bên cạnh anh, phảng phất như thể muốn cùng anh triền miên dù ngày mai có như thế nào. Có phải hay không cậu đã hạ quyết tâm cùng Kiều Tú Ngọc quyết liệt?

    Cậu cười lạnh:

    ''Thật ra 3 năm trước cũng có một lần em suýt cùng bà ấy đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, lần đó cũng cương quyết lắm. Mấy năm ở nước ngoài, ngoại trừ gửi phí sinh hoạt cho bà ấy, em không hề liên hệ việc gì khác. Nhưng nghe thấy bệnh ung thư của bà tái phát, em không nhịn được quay về. Em cho rằng, ít ra còn có thể tiến bà một đoạn nhân sinh cuối cùng, xem như hoàn thành bổn phận làm con. Nhưng hóa ra ý bà vốn không phải như thế.''

    Thế Anh ôm chặt cậu, trong lòng đã có tính toán:

     ''Chi bằng chúng ta để bà ta được như ước nguyện.''

    Chính xác hơn là, khiến bà nghĩ rằng mình được như ước nguyện.





           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro