Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



                                   
                                         

Sau bữa cơm tối, không khí trong phòng có phần khá là nghiêm túc. Trong lúc Thế Anh đang xem xét tài liệu liên quan đến sự cố của công ty, Thanh Bảo thì lại đang trong tình trạng rối rắm.
                     

"Chị Nhã Quân, em xin lỗi, lúc nãy thật có chút không phải, chị đừng để tâm nha!"

Thanh Bảo lo lắng.
                     

Nhã Quân thì đang đánh giá người trước mặt này, ngoại hình không quá xuất sắc nhưng nhìn cũng có vẻ thanh thuần. Tính tình ổn trọng có vẻ rất ngoan ngoãn cùng hiểu chuyện, mặc dù không giống với hình mẫu lí tưởng trước kia của Thế Anh. Nhưng này đúng là cũng không tệ,

"Ừm, không sao", Nhã Quân đáp.
                     

Sao lại cảm thấy có gì đó không đúng vậy? Bây giờ thời tiết cũng đâu quá lạnh, sao cậu ta lại mặc áo rộng vậy? Bụng cũng có chút nhô ra, không lẽ là kẻ thích bia rượu chứ? Nhã Quân có chút nghi hoặc mà nhìn chằm vào bụng Thanh Bảo.                   

"Đừng nhìn nữa, cẩn thận làm cháu em khó chịu"

Thế Anh đóng lại tài liệu, xác định công ty không tổn thất gì, hài lòng mà nhìn Nhã Quân.
                     

"Cháu!"

Nhã Quân bất ngờ quá độ mà bật người từ sô pha đứng hẳn dậy.
                     

Thế Anh ôn nhu xoa bụng Thanh Bảo im lặng mà gật đầu thay lời thừa nhận.

                     
Thanh Bảo mặt lại đỏ, quay mặt đi mà ho khan một tiếng

"Chị Nhã Quân, chắc sẽ không quá để ý chuyện đàn ông mang thai đi?".
                     

Nhã Quân nghe vậy mà hoàn hồn, làm sao lại kì thị? Này phải nói là ganh tỵ chứ

" Thế Anh anh nha, sao lại tốt số như vậy? Không những tìm được một người yêu thương, mà người đó còn có thể mang thai. Chậc, xem kìa, em khi nào mới được một nửa như anh cơ chứ?".
                     

Thanh Bảo nghe vậy, trong lòng lại ấm áp

"Chị, đừng cười bọn em mà...".
                     

"Em xem, làm bảo bối nhà anh ngại ngùng rồi, bất quá thì cho em làm mẹ nuôi của nó. Vui rồi chứ?"

Thế Anh buồn cười nhìn Nhã Quân đang làm mặt lạnh kia.
                     

"Này còn miễn cưỡng chấp nhận được không sao cả, nhưng mẹ nuôi thì phải là 2người"

Nhã Quân tay chống cằm, ra vẻ đang suy xét.
                     

Thanh Bảo lại mờ mịt "Sao lại là 2 người?".
                     

Thế Anh ôm lấy cậu, mỉm cười hôn nhẹ trán cậu

"Ý là tính luôn nửa kia của cô ấy".

                     
"A..."

Thanh Bảo bây giờ mới giác ngộ

"Nếu như người kia của chị không chê, em cũng rất vui nếu được vậy".

Thanh Bảo nhãn thần đầy vui vẻ.
                     

"Đã xác nhận rồi!"

Thế Anh tay vẫn không buông, ghì đầu vào vai Thanh Bảo nhìn Nhã Quân mà hỏi.
                     

Nhã Quân lắc đầu, cười khổ

"Làm sao may mắn như anh? Cô ấy hiện giờ không nhớ em, vừa gặp lại, đã thấy cô ấy đi cùng tên họ Sở kia. Bị lợi dừng như vậy nữa chứ, tức chết em!".

Nhã Quân phẫn nộ.
                     

Thế Anh nhướng mày,

"Vậy em định làm gì? Buông tay?".
                     

Thanh Bảo nghe vậy cũng có chút buồn cho Nhã Quân

"Nếu đã yêu như vậy, sao chị không thử nói rõ, cô ấy biết đâu sẽ chấp nhận thì sao?".
                     

"Chị cũng nghĩ như em vậy, thật ra hiện giờ chị đã sống cùng mái hiên với cô ấy rồi"

Nhã Quân tự hào.

                     

"Đừng đắc ý sớm quá, coi chừng bắt không được gà còn mất nắm gạo nha"

Thế Anh tích cực tạt nước lạnh.
                                                                 

Thanh Bảo nghe vậy huýt ngay vào tay anh

"Chị đừng nghe anh ấy nói bậy, em tin chị làm được mà".

Nhã Quân thật cảm động, gật mạnh đầu

"Đúng... Cũng may là em về vừa kịp lúc, ra sức mà dính lấy, nên cũng đã giúp Bùi thị không bị thiệt hại, anh không được gây khó dễ cô ấy đâu đấy!".

"Được, được... Nhưng em phải nói anh biết là ai, anh mới lo liệu được, em không nói, anh làm sao mà tránh đây"

Thế Anh mặt đầy bất đắc dĩ.

Nhã Quân lườm anh,

"Anh nhớ rõ, cô ấy tên Hy Diệp, anh nhất định phải châm chút một tí, đừng để cô ấy bị thiệt".

Bộp, chiếc chăn mỏng đang đắp trên người Thanh Bảo đột nhiên rơi xuống

" Hy Diệp?".

————————

Nhã Quân kể chuyện của mình, vì sao lại để ý đến Hy Diệp. Nguyên lai, lúc nhỏ, Hy Diệp và Nhã Quân là bạn với nhau, rất tốt, rất vui vẻ. Nhưng khi nhận ra tính hướng của bản thân, Nhã Quân đã tránh né Hy Diệp, xong cứ vậy chuyển sang thành phố khác. Rồi du học, nhưng với Nhã Quân, người đó vẫn không thể biến mất trong tâm trí.

Mặc dù sống ở nơi cách xa ngươi ấy vô cùng, nhưng Nhã Quân vẫn luôn nắm rõ tình hình của người kia. Biết cô bị cha đánh đập, Nhã Quân rất muốn đến đó mang người đi, nhưng thật sự không thể, vì Nhã Quân còn rất nhỏ. Mãi cho đến khi lớn lên, nhìn người mình để ý chí biết bao nhiêu đau khổ, bất hạnh, Nhã Quân thật hận mình. Nếu như có thể như Thế Anh mạnh mẽ như vậy, giỏi giang như vậy thì tốt biết bao nhiêu.

Nhã Quân nhiều năm qua, chỉ ẩn danh mà quan tâm đến Hy Diệp, lần này là muốn tự đối mặt với tình cảm kia. Nên sắp xếp mà về nước, ai ngờ đâu vừa gặp lại đã thấy người bị lợi dụng, hơn nữa lại gây bất lợi cho người nhà. Thật là, quá không ngoan mà.

—————————

Thanh Bảo, sau khi tiễn Nhã Quân về thì vẫn đang trong cơn bàng hoàng, sống lại một lần, thay đổi một quyết định, mà nhân sinh cũng vì thế mà thay đổi. Cậu thật sự không còn nắm rõ, tương lai sau này sẽ như nào nữa rồi.

"Làm sao vậy?"

Nhìn Thanh Bảo lâm vào trầm tư, Thế Anh ôn nhu hỏi.

"Không sao, chỉ là đang nghĩ sao trái đất tròn như vậy? Chuyện gì cũng có thể xảy ra..."

Thanh Bảo thở dài.

Thế Anh nhíu mày

"Nghe em nói kìa, cứ như ông già sống lâu lắm rồi vậy".

Thanh Bảo trừng anh

"Anh chê em già? Sao hả, hối hận rồi?".

Thế Anh nhìn cậu sinh khí như con mèo nhỏ đang xù lông, thật đáng yêu mà ôm lấy cậu

"Hối hận, hối hận chứ...".

"Anh!" Thanh Bảo tim lại nhói lên.

Vội hôn trấn an cậu

"Hối hận vì sao anh không về nước sớm hơn, như vậy sẽ không lỡ nhiều thời gian như vậy. Xem em, nếu gặp em sớm hơn, anh cũng đã không già như vậy. Anh mới là người lo sợ bị bỏ rơi này".

Thanh Bảo nghe vậy bật cười

" Chậc đại thúc, thúc cũng biết mình già sao? Chắc, sau này em phải đổi cánh xưng hô rồ... Ưm...".

Thế Anh chưa cho cậu nói hết câu, đã mạnh mẽ cường hôn cậu

"Anh không già tới mức không thoả mãn được en. Đến, cho em biết anh già như nào".

Thế Anh vẻ mặt đầy nguy hiểm.

Thanh Bảo nghe vậy lắc đầu

"Không muốn, bảo bảo ở đây, không thể làm".

"Anh đã hỏi anh hai rồi, xem luv nãy còn ghen được mà, vận động một chút sao lại không được nga".

Thế Anh ôm lấy cậu, thì thầm.

Thanh Bảo rãi đỏ, mặt đỏ, cổ cũng đỏ,sáo lại nhắc chứ, chỉ là hiểu lầm mà. Anh thích ghim thù như vậy thật sao?

Thế Anh ôm cậu lại cọ cọ, bên dưới có phản ứng mà cọ xát vào đùi trong của cậu. Tham luyến mà hôn mút lấy chiếc cổ đỏ hồng, thật hài lòng khi nghe thấy tiếng ngâm khẽ từ Thanh Bảo.

Không từ chối, đồng nghĩa là ngầm chấp thuận. Thế Anh dù sao cũng đã nhịn lâu như vậy, cậu thật cũng muốn. Làm thật cẩn thận chắc không quá ảnh hưởng đâu....

Thế Anh được một tất lại tiến một thước, được sự cổ vũ liền mừng rỡ mà làm. Trong phòng một trận điên cuồng, đầy cảnh xuân sắc. Một đêm không mộng....









           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro