Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Bảo hôm nay dậy khá sớm, nhưng tất nhiên là không phải do tự nguyện dậy, mà là bị đánh thức. Nhà riêng của Thế Anh hôm nay khá náo nhiệt, từ lúc Thanh Bảo xuống lầu tới giờ, vẫn đang trong cơn bàng hoàng không biết gì.
                     

Hôm nay, không những có Bùi Mặc Cẩn theo định kì đến khám cho cậu, mà còn có tên bạn thân Gia Khánh cùng Thế Hùng. Cả Tiểu Kiều cùng Nhã Quân cũng theo đến, đây rốt cục là đang xảy ra chuyện gì vậy a? Cả nhà đoàn tụ sao?
                     

"Sao vậy? Em không khoẻ?"

Thế Anh đưa cho cậu một ly nước hỏi.

                     

"Không phải, chỉ là có chút tò mò thôi, hôm nay là ngày gì đặc việt lắm sao? Sao mà đông đủ quá vậy?" Thanh Bảo mờ mịt.

                     

"Tất nhiên là có việc mới đến rồi, cậu nghĩ mọi người ai cũng..... Ba sao nhìn con ghê vậy?"

Thế Hùng đang nói, nhưng nhận thấy ánh mắt đầy dao nhọn của Bùi Mặc Cẩn không rét mà run, liền trốn sau lưng Gia Khánh chừa mỗi cặp mắt mà nhìn.

                    

"Về nhà, sẽ tính sổ với con!"

Bùi Mặc Cẩn quay đi, nhẹ nhàng phun ra một câu đầy tính uy hiếp.

                     

"Hả?" Thế Hùng bắt đầu lo sợ.

                     

Vốn Bùi Mặc Cẩn về nước là do yêu cầu của Thế Anh, song lại bận việc công ty của Bùi thị. Bùi Mặc Cẩn mấy tháng qua vẫn là sống luôn tại phòng làm việc, nên đến nhà cũng chưa về lần nào, cả Thế Hùng cũng không biết ba mình về nước. Mãi đến hôm nay, Thế Anh gọi đến mới biết, ba mình đã về từ lâu, bất ngờ hơn nữa là việc Bùi Mặc Cẩn sẽ là người phụ trách khi Thanh Bảo sinh bảo bảo trong vài tháng tới.

                     

"Là việc Thế Anh thúc muốn cùng anh kết hôn đó nha, mọi người đến là cùng anh bàn bạc nga"

Tiểu Kiều vừa gặm bánh gato Bùi Mặc Cẩn mua cho, vừa hì hì nói cho Thanh Bảo.
                   

Nhã Quân bên cạnh phụ họa

"Đúng vậy, xem này, mới sáng đã gọi tới. Đáng lẽ hôm nay, chị đã thành công mời người ta đi dạo rồi". Thở dài.

                     

"Anh ta, cả tôi cũng mang đến, xem ra coi trọng cậu lắm. Như vậy tôi cũng yên tâm rồi, anh em tốt, cậu nhất định phải hạnh phúc!"

Gia Khánh một bên che chắn Thế Hùng một bên vẫn giọng trầm ấm lạnh lùng kia mà chúc phúc cho Thanh Bảo.
                     

"Đúng, đúng vậy!"

Thế Hùng trốn sau lưng Gia Khánh cũng hùa theo.

                     
Thanh Bảo vừa nghe vừa ngây ngốc, đại não đang đầy dữ liệu, mà chưa xử lí kịp. Chỉ nghe mà không nói gì, này này này... Kết hôn? Với cậu? Thanh Bảo vừa xác nhận trọng điểm trong mớ thông tin kia, đại não lúc này đang enter n lần từ kết hôn.
                     

Thế Anh thấy cậu nghe mà im lặng không nói gì, trong lòng cũng cảm thấy trùng xuống, không muốn kết hôn sao? Hay mình quá hấp tấp rồi? Đang trong cơn suy nghĩ, bỗng bị phản ứng quá mức bất ngờ của Thanh Bảo dọa sợ.
                     

"Kết hôn?"

Thanh Bảo quá bất ngờ, quên mất mình đang mang thai mà bật mạnh người đứng dậy.

                 

Trong phòng, ngoài Tiểu Kiều chưa hiểu chuyện vẫn còn đang gặm bánh, thì không những Thế Anh, mà mấy người đang ngồi kia, cũng một phen hú hồn. Kia, quá manh động rồi, bảo bối vẫn còn nhỏ nha.
                   

Thanh Bảo bị nhìn như vậy, trong lòng cũng bị hoảng sợ mà xoa xoa bụng, cũng may không bị động thai, không sao.
                     

"Em không muốn?"

Thế Anh tay đỡ cậu ngồi xuống, cũng xoa xoa bảo bảo trong bụng cậu, xác định vẫn ổn rồi mới lên tiếng hỏi.
                                                               

"Không phải, chỉ là em bất ngờ quá thôi, nhưng mà có phải quá nhanh rồi không? Còn bảo bối?"

Thanh Bảo kích động, nắm chặt tay anh.

Thế Anh nghe vậy vô cùng hài lòng, nắm lấy tay cậu

"Chỉ là đăng ký trước thôi, đợi sinh bảo bảo xong, anh sẽ đưa em ra nước ngoài kết hôn".

Hôn nhẹ trán cậu, anh nói.

Khụ... Bùi Mặc Cẩn nãy giờ vẫn trầm mặc, bây giờ mới lên tiếng

"Em đã hỏi ý trưởng bối chưa? Mà đã quyết định rồi?".

"Ba, sao lại..." Thế Hùng bất mãn.

"Con ngồi nghe đi, chuyện hai người còn chưa giải thích với ta đó!"

Bùi Mặc Cẩn nhìn Thế Hùng rồi hướng sang nhìn Gia Khánh.

Gia Khánh vẫn một dạng điềm tĩnh mỉm cười, gật nhẹ đầu, tỏ ý đã hiểu.

"Anh nghĩ sẽ ngăn được em sao?"

Thế Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.

Bùi Mặc Cẩn mỉm cười,

"Xem ra, lần này em bị tóm thật rồi. Bên nhà Thanh Bảo thì sao? Không hỏi luôn sao?".

"Cái này, em sẽ lo liệu, anh không cần lo".

Thế Anh tự hiệu rõ mà gật đầu.

Nhã Quân vẫn im lặng nãy giờ, đột nhiên hào hứng mà chạy ra ngoài, chưa đầy 15 phút đồng hồ đã quay lại. Bên cạnh còn có người khác, khép nép theo sau.

"Đây là..."

Thanh Bảo vừa quay người nhìn, lời chưa nói hết đã nuốt lại vào trong, là Hy Diệp.

"Anh Bảo, lâu rồi không gặp!"

Hy Diệp mỉm cười, vui vẻ chào cậu.

"Là chị mang cô ấy đến, đừng lo cô ấy sẽ không làm gì quá phận đâu"

Nhã Quân giải thích.

"Ừm, anh Bảo em muốn nói chuyện riêng với anh, một lát thôi. Được không?"

Hy Diệp ấp úng hỏi.

Thanh Bảo nghe vậy, nhìn Thế Anh, anh gật đầu mới hướng Hy Diệp

"Được, chúng ta lên trên nói chuyện".

Hy Diệp theo sau Thanh Bảo tiến lên thư phòng trên tầng 2. Còn lại đám người Thế Anh, bây giờ lại bàn bạc việc công.

"Tin tức kia lan ra nhanh như vậy, hắn ta xem ra tiền không có chỗ tiêu mà"

Thế Hùng bình luận.

"Cũng may, Hy Diệp là người hiểu lí lẽ, khi biết mình bị lợi dụng. Đã không còn mù quáng như vậy, mà hướng hắn ta trung thành nữa"

Nhã Quân nói.

"Tiếp đến phải làm gì?"

Bùi Mặc Cẩn vào trọng tâm.

"Lần này chắc phải thanh tẩy cả Bùi thị rồi, mấy lão già kia chắc không còn thoả mãn với vị trí của mình rồi. Nên để chúng biết, Bùi gia không phải là nơi dễ đụng vào"

Thế Anh nghiêm mặt, cười nhạt nói.

"Thông tin là giả, nhưng ảnh hưởng mà truyền thông mang đến, thật là quá lớn rồi. Nhanh thôi, chắc sẽ mở họp hội đồng quá!"

Thế Hùng cảm thán.

"Ngốc, dì Nhã Quân ở đây, chỉ vài cái nhấn bàn phím đã đủ làm tình hình nghiêm trọng rồi, hacker xuất sắc mà, đối với dì ấy, chuyện này có khó khăn gì?"

Gia Khánh gõ đầu Thế Hùng bảo.

Nhã Quân nghe xong cũng bật cười

"Chỉ là thời gian có hạn thôi, nếu không đẩy nhanh có thể hắn sẽ phát hiện".

"Được rồi, vậy thì đẩy nhanh! Kịch hay mới bắt đầu thôi mà".

Thế Anh cười nhanm hiểm, muốn đấu với anh? Vẫn còn chưa đủ tư cách đâu.

———————————

Thư phòng tầng 2, Thanh Bảo mang Hy Diệp đến, vừa tới nơi đã ngồi xuống

" Em cũng ngồi đi".

Hy Diệp im lặng nghe lời ngồi xuống, mắt nhìn bụng anh

"Bảo bối tốt không? Không có hành anh chứ?".

Thanh Bảo có chút khó đỡ vì Hy Diệp

"Sao em biết anh mang thai?".

"Bùi tổng nói cho em biết, còn cho em biết em bị người ngoài lợi dụng. Anh Bảo, anh có ghét em không?"

Hy Diệp đầy lo lắng mà hỏi cậu.

Thanh Bảo nghe vậy liền bật cười

"Em làm sai việc gì? Không sai thì không cần lo anh ghét em. Vốn còn sợ em sẽ không chấp nhận nỗi việc này, xem ra anh lo nhiều rồi".

Hy Diệp lắc đầu

"Anh biết không, em từ nhỏ đã một mình vào cái hôm anh đến nhà em, em thật rất muốn anh sẽ mãi bên cạnh em. Nhưng bây giờ em cũng hiểu rồi, anh cũng sẽ tìm được người yêu mình, như vậy tốt hơn mà"

Hy Diệp thở dài

"Em cũng nên xóa bỏ quá khứ rồi, hôm nay đến gặp anh một là xin lỗi việc của công ty, hai là em chúc phúc anh, chúc hai người mãi hạnh phúc!".

Thanh Bảo có chút không ngờ Hy Diệp sẽ nói như vậy, mới ấp úng trả lời

"Cảm ơn em, Hy Diệp".

Sốc lại tinh thần

"Được rồi, em về đây, anh phải chăm sóc mình tốt nhé".

Xoay người muốn đi.

"Ừm, Hy Diệp...." Thanh Bảo gọi.

"Sao vậy anh?" Hy Diệp quay lại.

"Phải xem trọng người bên cạnh, đừng bỏ lỡ người ta!" Thanh Bảo mỉm cười.

"Em biết rồi, cảm ơn anh, Thanh Bảo".

———————————


Nhân sinh vốn kì lạ, một thay đổi trong quá khứ thôi cũng đủ làm thay đổi cả tương lai sau này...

       






   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro