Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Sớm nha, hôm nay còn có tâm tình đến giành chỗ của tôi?".

Vừa đến thư viện, bóng dáng uể oải của Thanh Bảo là Gia Khánh chả biết làm sao, cứ bước đến ngồi xuống đối diện cậu, cười hỏi.
                     

"Chỉ là ngồi một chút thôi, có cần tỏa sát khí như vậy không? Người khác không biết còn tưởng cậu sắp giết tôi tới nơi rồi đó".

Thanh Bảo bất mãn, trừng mắt nhìn.
                     

Nguyên do là hôm nay cậu đến Bùi thị nhận việc thực tập, ai ngờ đâu cậu giữa đường hồi hợp quá, dẫn đến lúc phỏng vấn biểu hiện hơi một chút. Thanh Bảo tất nhiên là không quá buồn rồi, nhưng lúc đầu cậu cứ tưởng anh sẽ đứng ra phỏng vấn cho cậu, ai ngờ rằng lại là cô thư ký Lê Như Kỳ đanh đá, gian trá kia chứ.
                     

Đời trước, cậu là luôn bị cô ta chỉnh, không phải bị sai làm việc vặt thì là trở thành người thay tội. Bao nhiêu lần cô ta làm sai đều nhất nhất đổ lên đầu cậu, nhưng cũng có một phần là do cậu quá nhu nhược đi, cứ im lặng chịu đựng, nhận sai hộ người ta, anh lại càng bao che cho cậu. Kết quả, lần sau càng nghiêm trọng hơn lần trước, đến khi anh cũng không thể giúp được cậu nữa, cậu liền bị khai trừ. Đáng hận hơn, Lê Như Kỳ kia lại đứng một bên châm đầu vào lửa, làm cho cậu hiểu lầm anh mà chán ghét anh hơn. Càng nghĩ càng muốn bùng nổ mà, tức chết đi được.
                     

"Này, cậu không sao chứ?"

Nhận thấy bầu không khí có chút nặng nề, Gia Khánh buông sách, hướng cậu hỏi.
                     

"Sao lại không sao được? Tức chết đi mà"

Thanh Bảo hậm hực đập bàn, bức xúc bảo.
                   

"Làm sao vậy?"

Gia Khánh nhướng mày.
                     

"Tại sao tên Bùi Thế Anh kia không trực tiếp phỏng vấn tôi mà lại để cho cô thư ký kia lạm quyền. Không những khó dễ này nọ, còn lấy danh anh ta ra uy hiếp người, thật chướng mắt mà?".

Thanh Bảo một lèo liền phát tiết lửa giận trong lòng quát. Tay còn nắm lấy bàn tay Gia Khánh bấu chặt, biểu hiện cho hắn, cậu giận đến như nào.
                     

" Ừm... Này, cậu buông tay ra được chưa?".

Một cổ hàn khí bức người làm Thanh Bảo thoáng cái giật mình, vội buông lỏng tay, nhanh chóng rụt tay về.
                     

"Đến rồi?"

Gia Khánh mỉm cười, đứng dậy nghênh đón.
                     

"Không nhầm chứ? Cậu cũng có thể cười như vậy à? Anh em tốt à, cậu làm tôi rất đau lòng nha".

Thanh Bảo nắm tay, đặt trước ngực vờ như vô cùng đau lòng.
                     

"Cậu ta là ai vậy?"

Thế Hùng ngồi xuống, ngay bên cạnh Gia Khánh cong cong mi hướng Thanh Bảo.
                   

"Cậu là sinh viên mới đi? Chào tôi là Thanh Bảo".

Thế Hùng là cháu họ của Thế Anh, con của Bùi Mặc Cẩn, anh trai Thế Anh. Từ nhỏ đã theo Thế Anh, quen thuộc hơn cả ba ruột, tính tình cũng đặt biệt quái như vị thúc kia, ai tốt với mình, mình tốt với họ, và ngược lại thì trả thù phải gấp bội.
                     

"Cậu là Thanh Bảo?"

Thế Hùng, đôi mắt đột nhiên lóe sáng, bật thẳng người hỏi lại.
                     

Chẳng hiểu sao, Thanh Bảo liềm cảm thấy sau lưng tự dưng đổ một tràn mồ hôi. Cái ánh mắt này cũng nóng bỏng quá đi, nhìn cậu đến mức cậu đầu cũng cúi thấp sâu xuống mép bàn thư viện.

" Đúng... Đúng vậy"
                   

Thế Hùng nhìn không thèm che đậy ánh mắt phát sáng của mình, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người đang ngồi trước mặt này.

"Tiểu Kiều hôm qua té bị thương, cũng nhờ cậu giúp đỡ, tôi nghe bảo là cậu sẽ đến Bùi thị thực tập, công việc như nào? Có tốt không?"
                                                              

Chân mày Thanh Bảo lại cau chặt

"Không tốt chút nào, cô thư ký họ Lê kia cứ thích làm khó tôi, có vẻ không thích tôi lắm. Xem ra, không thể đến Lãnh thị thực tập nữa rồi".

Thanh Bảo thở dài, bộ dạng xuống tinh thần nghiêm trọng.

Thế Hùng một bên nghe xong cũng không nói gì, chỉ đứng dậy bước nhanh ra ngòai, bộ đáng như là muốn gọi điện thoại. Ngồi trên bàn trong thư viện, Gia Khánh và Thanh Bảo , 6 mắt nhìn nhau chả hiểu gì mà nhìn bóng dáng đang cặm cuội ngòai kia.

(Anh Gia Khánh đeo kính => 4 mắt)

"Cậu nhanh ra cổng đi, Thế Anh thúc bảo cậu đến gặp thúc ấy".

Thế Hùng bộ dáng vừa làm việc tốt, mỉm cười với cậu bảo.

"Hả? Sao cậu...."

Thanh Bảo thật muốn tự đập mình một phát chết ngay tại chỗ, Thế Hùng này cũng nhiệt tình quá đi.


--------—–––-–———————


Ngồi trên chiếc xe thể thao, Thanh Bảo một trận đầy lo lắng. Đến gặp anh sao? Nhìn bộ dáng không còn sức sống của mình qua cửa kính, Thanh Bảo lại một tràn thở dài. Chiếc xe chạy vụt qua tập đoàn Bùi thị lại không có ý đừng lại, Thanh Bảo lại hiếu kì hướng vị lái xe kia

"Ừm... Không phải đến Bùi thị sao? Sao lại không dừng lại vậy?"

"Bùi tổng bảo mang cậu đến nhà hàng X, ngài ấy đợi cậu ở đó".

Vị lái xe cung kính đáp.

Thanh Bảo cũng không quá nhiều lời, ý của anh thì cậu chỉ cần nghe, dù sao anh cũng không có làm hại đến cậu. Chỉ là tâm trạng có hơi rối bời, cậu nên nói gì với anh đây... Thanh Bảo lại một trận thở dài.

"Cho hỏi Bùi tổng đang ở đâu? "

Đến quầy tiếp tân, Thanh Bảo nhanh chóng hỏi vị trí của anh.

Nhân viên nhà hàng liền dẫn cậu đến phòng vip riêng ở tầng 3, cúi đầu làm tư thế mời, rồi liền nhanh chóng li khai đi. Thanh Bảo có chút ngây ngốc đứng trước cửa phòng vip, hít sâu một hơi mới cất bước vào trong.

"Còn tưởng cậu bị lạc rồi chứ, lâu như vậy?"

Thế Anh đầu cũng không ngẩn, nhìn cũng không nhìn, điệu bộ lạnh lùng vô cùng mà trách cứ. Thanh Bảo cảm thấy mũi có chút cay cay, tròng mắt dường như cũng bắt đầu ướt nước im lặng cúi đầu đứng như bị khóa thẳng tắp ngay trước cửa.

Thế Anh chờ hồi lâu cũng không nghe thấy lời đáp, liền ngước mắt lên nhìn, hình ảnh trước mặt của cậu làm Thế Anh tự dưng cảm thấy có chút khó thở. Thế Anh nhìn Thanh Bảo bộ dáng đầy ủy khuất nhưng nói cũng không nói, im lặng gánh chịu. Bờ vai có chút run rẩy, nhìn thoáng qua còn thấy sắc mặt cũng không được tốt, môi bị cậu cắn nhìn như muốn xuất huyết. Trông vô cùng đáng thương, bất giác trong vô thức, Thế Anh đã kéo cậu lại, để cậu ngồi khóa trên đùi mình, cưỡng chế bắt cậu ngẩn mặt.

"Tại sao lại khóc?".

Giọng nói lạnh lùng không độ ấm vang lên bên tai. Đôi tay to lớn, có chút chay sạn vuốt ve má cậu, lau đi những giọt nước mắt của cậu.

Thanh Bảo nhìn anh không chớp mắt, nước mắt như vòi nước bị hư van không khóa được cứ gỉ ra nước làm ướt cả một mảng áo anh. Sao cậu lại khóc? Sao cậu lại khóc ư? Không lẽ, cậu phải nói vì cậu nhớ anh sao? Vì cậu yêu anh hay vì hình ảnh đau đớn kia của anh lúc nhìn cậu chết mà bất lực, cậu càng không muốn nhìn anh đau khổ mà cậu không thể an ủi như đời trước sao? Làm sao có thể nói được những ấm ức trong lòng đây?

Cắn chặt môi, Thanh Bảo liều mạng lắc đầu không đáp lời, cũng chẳng phản ứng. Thế Anh không hiểu vì sao nhìn người trước mặt khóc, lòng anh chợt thắt lại, vừa muốn phẩn nộ vì cậu làm mình bị thương vừa muốn hung hăng dạy dỗ vì cậu không biết nghe lời. Cảm giác khó tả trong lòng ngực làm Thế Anh thoáng cái rùng mình, chỉ biết anh không muốn nhìn cậu khóc hay buồn như vậy nữa.

Rốt cục vẫn là không nhịn được nữa, Thế Anh tay nâng cằm cậu, mạnh mẽ hôn lên bờ môi đã muốn chảy máu kia. Nhanh chóng tiến nhập khoang miệng mềm ngọt, khuấy động khớp hàm không để cậu tự cắn mình nữa. Nhân lúc Thanh Bảo, trợn mắt há miệng vì quá ngạc nhiên không kịp phản ứng, Thế Anh đã càn quét hết thảy khoang miệng, lưu luyến mà mút nhẹ chiếc lưỡi hồng. Bất mãn mà buông ra Thanh Bảo đang ngây ngẩn đã từ khuôn mặt trắng nõn giờ lại trở thành một lớp màu hồng nhìn mà mê người, thấy cậu như vậy, Thế Anh đột nhiên cười lớn, làm cho Thanh Bảo thoáng giật mình.

Cậu phải hay không chính là vừa bị anh khi dễ a?






           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro