Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                             
                                   

Nhà hàng X, nổi tiếng nhờ những món ăn được nấu bằng hải sản. Thế Anh chẳng cần hỏi qua cậu, đã gọi liền một bàn lớn đầy thức ăn. Nhìn sơ qua, đã có hơn 10 món giá cả trên trời, chủ tịch đứng đầu Lãnh thị đúng là có khác. Ăn một buổi ăn thôi cũng tốn hơn chục triệu, quá là giàu có đi.
                     

Nhưng Thanh Bảo lúc này làm gì có tâm trí để ý những thứ kia nữa. Cậu vẫn còn đang trong cơn hoảng loạn vì cái hôn kia, nội tâm dậy sóng chưa thể bình tĩnh được khi trãi qua việc vừa rồi. Thanh Bảo tư thế vẫn là đang ngồi trên chân anh, hai mắt vẫn mở lớn nhìn không thể chớp mắt vào đôi môi mỏng kia. Vừa rồi, anh vừa rồi đã hôn cậu, thật sự đã hôn cậu, đây thật sự hơi vượt quá sức chịu đựng của Thanh Bảo rồi.
                     

Nhìn bộ dạng đờ đẫn của Thanh Bảo , Thế Anh thật rất muốn cười, người này làm sao vậy? Nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống luôn mình vào, đã vậy còn ủy khuất thế kia nữa.

"Còn nhìn nữa sao? Muốn nữa?".

Thế Anh tiến sát lại gần Thanh Bảo.
                     

Mặt đối mặt, khoảng cách chưa đầy 3cm, hơi thở nồng ấm phả cả vào mặt. Thanh Bảo phút chốc giật mình tránh đi, nhanh chóng rời đi chân anh, nhảy hẳn sang một bên mà nhìn. Lòng ngực phập phồng, hít thở sâu, cậu lắc đầu phủ nhận

" Không... Không cần".
                     

Nhìn đôi môi sưng đỏ, cứ mở rồi đóng kia, Thế Anh trong bụng đột ngột bùng cháy một mồi lửa nhỏ. Trong đầu là n cách chà đạp, khi dễ tên trước mặt kia. Thù 'đại thúc' vẫn còn, một cái hôn làm sao mà đủ được.

"Ngồi xuống, ăn".

Thế Anh ra lệnh.
                     

"Bùi tổng, ngài gọi tôi đến làm gì? Không phải tôi bị đánh trượt rồi sao?".

Thanh Bảo bất đắc dĩ phải ngồi xuống, tất nhiên cũng cách anh những hai ghế. Cậu yêu anh, nhưng cậu cũng không phải đồng tính luyến ái, hình thức âu yếm quá mức thân mật kia, Thanh Bảo vẫn chưa kịp thích ứng.
                 

"Làm sao lại trượt?"

Thế Anh thích thú truy hỏi.
                     

Nghe ra, Thanh Bảo lại một tràn tức giận muốn bùng nổ. Tại ai chứ?

"Tại tôi không có kinh nghiệm, làm cô thư ký kia không hài lòng, Bùi tổng thật phụ lòng tốt của ngài rồi...."

lời nói nhỏ dần, đến cuối cũng chả nghe được âm thanh gì nữa.
                     

"Vậy là cậu không muốn đến Bùi thị?"

Thế Anh nghiêm nghị hỏi.
                     

"Đâu phải tôi không muốn đến, Bùi tổng a, là thư ký của anh không thích tôi. Trượt cũng trượt rồi, tôi biết làm sao được?"

Thanh Bảo hỏi lại.
               

"Ồ, được rồi. Cậu ăn đi, tôi sẽ sắp xếp xong sẽ báo cho cậu hay."

Thế Anh không nói thêm gì, im lặng mà tự ngẫm.
                     

----–––—————————

Bữa cơm kia cũng thật khó nuốt đi, đã vậy còn bị người khi dễ một trận, còn cướp luôn nụ hôn đầu. Tâm trạng của Thanh Bảo, hiện giờ thật là đang rơi xuống vực sâu.
                  

"Thanh Bảo, anh làm sao vậy? Tâm trạng không tốt?"

Hy Diệp thấy sắc mặt Thanh Bảo thoạt trắng thoạt đỏ, mày cau chặt không khỏi lo lắng mà hỏi cậu.
                    

"Anh mệt rồi, đi ngủ đây. Tiểu Diệp học xong thì mau ngủ sớm một chút."

Dặn dò xong, Thanh Bảo tiến thẳng về phòng mình, đóng chặt cửa. Uể oải nằm dài trên giường.
                     

Thế Anh thúi, anh khi dễ em, chờ đến lúc bên nhau, em nhất định đòi đủ. Vừa nghĩ, trong vô thức cậu lại nhớ cái tình cảnh kia, tay thuận theo tự nhiên mà mân mê môi mình. Kia xúc cảm nóng bỏng, kia bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, kia hơi thở quen thuộc. Thanh Bảo thoáng chốc rùng mình, bây giờ mới nhận thấy, cậu khao khát anh như nào.
                     

Cảm xúc lưu luyến kia, mùi hương nam tính đầy nét riêng của anh làm nơi giữa hai chân cậu tự chuyển sang trạng thái bừng tỉnh. Dựng đứng hẳn lên, cự vật nóng bỏng cọ xát với vải quần, khí thế bừng bừng bày tỏ muốn được thoả mãn "Ưmmm...ưmm...".

Tự nắm lấy dục vọng căng cứng, Thanh Bảo trong vô thức theo khát cầu mà giải quyết "Hừm...ưm....ha..."

Nụ hôn kia như cứ quanh quẩn quanh đầu, Thanh Bảo tay cứ lên lên xuống xuống, không lâu sau liền phát tiết, miệng còn vô thức gọi lớn tên anh

"Thế Anh...ưm....a"
                     

Nhìn tinh dịch trên tay, Thanh Bảo liền đông cứng, cậu vừa thủ dâm. Hơn nữa còn là vì anh kích thích, cú sốc này làm sao đây. Đời trước, mặc dù có say mê Hy Diệp nhưng cậu cũng chưa bao giờ lại làm loại chuyện này, bây giờ lại trong vô thức làm ra chỉ vì bị anh hôn một cái. Thanh Bảo a Thanh Bảo sao mày lại không tiền đồ như vậy chứ...

                     

————————————

"Này cậu làm sao vậy? Sắc mặt kém thế?"

Gia Khánh nhìn Thanh Bảo, quầng mắt thâm đen, da nhợt, sắc mặt cũng tiều tụy, có chút lo lắng hỏi.
                     

"Ngủ không ngon thôi, không sao cả"

Thanh Bảo mỉm cười, nhanh chóng lảng đi sang chuyện khác

"Sao không thấy Thế Hùng? Không bám theo cậu nữa à?".
                     

" Làm sao có thể buông lỏng được, Gia Khánh nổi tiếng như vậy, tôi không bám theo sao mà được chứ".

Thế Hùng phía sau bất chợt chen ngang, mỉm cười mà đi tới.
                     

Thanh Bảo giật mình, tim cũng muốn lệch đi hẳn, vỗ vỗ tim mình trấn an, cậu trừng mắt sang nhìn Thế Hùng

" Cậu mỗi lần xuất hiện không thể bình thường được à? Cứ muốn hù tôi chết đúng không?".
                     

"Cậu mà chết, Thế Anh thúc sẽ xử đẹp tôi mất".

Thế Hùng nghiêm túc bảo.
                     

" Thế Hùng đã quen như vậy rồi, cậu thích ứng rồi sẽ ổn thôi"

Gia Khánh một bên an ủi.
                     

"Nè, Thanh Bảo, Thế Anh thúc đã liên lạc với cậu chưa? Nghe nói Lê Như Kỳ kia bị đuổi rồi nga".

Thế Hùng, bày ra bộ dạng huyền bí ngập ngừng nói.
                     

Thanh Bảo cũng có chút giật mình, không phải chứ hôm qua còn tốt mà hôm nay đã đuổi việc. Thế Anh anh đúng thật vô tình nha, cả thư ký lâu năm hợp tác mà cũng đuổi đi được nữa.
                     

" Sao lại đuổi vậy?"

Thanh Bảo hiếu kì mà hỏi.
                   

"Nghe nói tham ô tiền của công ty, còn lộng quyền, ức hiếp người khác. Nên Thế Anh thúc liền đuổi việc cô ta, thật khó tin là nhanh như vậy."

Thế Hùng cảm khái, nhìn sang Gia Khánh.
                     

Gia Khánh buồn cười, gật đầu phụ họa, này là khoe khoan thúc thúc nhà mình giỏi, không thể trách được.
                     

Thế Hùng vui vẻ cùng Gia Khánh nói chuyện, hết việc này tới việc khác. Trong khi, Thanh Bảo vẫn còn ngẩn người, thư ký bị đuổi, vậy làm sao giống đời trước, như vậy thì cậu sẽ không  bị ức hiếp. Nhưng liệu có ảnh hưởng gì không?
                     

Đang mê loạn trong các giả thuyết có thể xảy ra của mình, điện thoại Thanh Bảo liền vang lên. Vội vã nghe điện thoại, chỉ biết mới hai ba câu, Thanh Bảo đã nhanh chóng quay đi, không thèm để lại lời chào.
                     

Bên này, Gia Khánh cùng Thế Hùng bật cười hiểu rõ, kia là đi đâu nhưng vẫn vui vẻ mà nhìn bóng Thanh Bảo biến mất.
                  

"Anh đoán xem, Thế Anh thúc có bắt được con người năng động như Thanh Bảo không?".

Thế Hùng cằm gác trên vai Gia Khánh, mỉm cười đối thoại với tai của người kia, còn thổi thổi khí. Rất hài lòng khi nhìn tai ai kia giật giật, cũng từ từ đỏ đỏ.
                     

"Anh không biết bắt được không, anh chỉ biết vị thúc thúc kia của em, nếu như giở trò, chỉ trêu ghẹo Thanh Bảo. Anh nhất định cũng sẽ không để yên đâu".

Gia Khánh mắt khẽ động, chậm rãi đối diện với Thế Hùng nghiêm túc nói.

                     

—————————————

"Gì cơ? Thư ký riêng? Dọn sang biệt thự kia sống? 24/7 phải theo sát người, tại sao chứ?"

Giọng Thanh Bảo hét lớn, rít gào trong phòng làm việc riêng trên tầng cao cao kia....







                                 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro