Chương 50: Quân's POV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dâu rất thích vẽ tranh.

Tôi phát hiện ra điều đó khi thấy cả đống dụng cụ vẽ trong phòng của em, đầy những vết màu còn dính trên bức tranh đang vẽ dở dang, cả đống những bức vẽ tuyệt đẹp em treo trong phòng. Hình như em chưa bao giờ nói cho ai biết điều này vì kể cả bạn thân em là Minh Nguyệt cũng không rõ thì phải.

Hơn hết, mỗi lần em không làm được bài toán nào đó thì em lại ngồi tô tô vẽ vẽ lên đề bài của mình, và đa phần tôi chẳng bao giờ được xem thành quả vì em cứ giấu nhẹm đi. Chỉ có một lần duy nhất, em ngủ quên trên bàn học với cây bút chì còn đang trên tay.

Trên tờ đề chi chít những phép toán là một đôi mắt, một đôi mắt tuyệt đẹp với cái nốt ruồi lệ ở phần đuôi mắt. Dì Ngọc từng bảo với tôi rằng nốt ruồi này không may mắn, rằng có nốt ruồi hứng lệ là người mang nhiều đau thương và khổ hạnh nên từng bảo tôi đi tẩy nốt ruồi này đi.

Tôi thì chẳng tin lắm, ai bảo cuộc sống của tôi khổ hành đâu? Tôi phải may mắn đến mức độ nào mới gặp một cô gái tuyệt vời như Dâu chứ?

Nhìn em nhắm chặt mắt, hơi thở đều đều mệt mỏi, cả hàng lông mày hơi nhăn lại nữa, lúc nào cũng vậy, lúc nào Dâu cũng xinh đẹp đến độ tôi chẳng thể rời mắt. 

Dâu xinh, không phải kiểu của những cô gái bây giờ, em có nét đang yêu ngây thơ, nhưng đôi mắt em lúc nào cũng trầm lắng như mặt hồ nước ấy, khiến người đối diện luôn bị cuốn hút không ngừng. Em cứ khiến tôi muốn nhìn em mãi, mặc dù em chẳng có chủ ý như thế...

Tôi chạm khẽ lên mái tóc em, có lẽ điều đó khiến Dâu giật mình thì phải. Đôi mắt em hé mở, đôi mắt ngơ ngẩn khi chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ, giọng em nhỏ tí:
"Không học nữa đâu."

Tôi chớp mắt, nhìn chằm chằm đôi môi đang khẽ mở của em. Thật sự thì việc kiềm chế làm điều gì đó quá đáng với cô gái mình thích là rất khó, lại còn trong lúc em mơ màng trong giấc ngủ thế này nữa chứ.

"Ừm, không học nữa." Tôi nhỏ giọng dỗ em, gần đây tôi dành hết thời gian của mình đến nhà để kèm em học, nhưng Dâu thì không phải lúc nào cũng rảnh rỗi như tôi, em học trên trường xong còn phụ mẹ ở cửa hàng hoa, lo dọn dẹp nhà cửa, cơm nước cho mẹ rồi lại học cùng tôi. Chính vì thế nên tôi chẳng có lý do gì để đánh thức em cả.

Có lẽ Dâu không nhận thức được đâu là mơ đâu là thực thì phải, em hơi nheo nheo mắt nhìn tôi, tay khẽ chạm lên sống mũi của tôi:
"Sao lại đẹp thế này nhỉ?"

Tôi khẽ mỉm cười, em là người rất kín tiếng, hướng nội, ngay cả đến thời điểm tôi tưởng rằng tôi đã thân với em nhất thì chính tôi lại phát hiện ra rằng tôi chẳng thể hiểu được em, chẳng thể hiểu được những suy nghĩ mà em không để lộ ra cho ai biết.

Tôi để im cho em chạm từ mũi đến má, rồi đến nốt ruồi dưới mắt:
"Dâu cùng đẹp mà."

Em nhỏ giọng khiến tôi phải cố gắng lắm mới có thể nghe thấy được:
"Không đẹp bằng mày."

Tôi hơi nghiêng đầu, bật cười khi nghe em so sánh thế:
"Tao không cho mày nhan sắc này được, nhưng gen tao mạnh lắm, cho con mày được."

"Dâu ơi, Quân ơi! Học xong chưa mấy đứa?"

Đôi mắt em hơi rung động, bất chợt em mở to mắt nhìn chằm chằm tôi, có lẽ cơn buồn ngủ của em đã bay biến đi hết thì phải. Em ngồi bật dậy khỏi cái bàn toàn những tập đề toán đã giải xong, trong ánh đèn vàng của đèn học:
"Mày...tao...."

Tôi biết em đang bối rối, tôi khẽ xoa mái tóc búi gọn của em, nhặt cái balo từ dưới đất cạnh chân ghế mà tôi đang ngồi lên rồi đứng dậy:
"Ăn tối rồi ngủ sớm đi nhé, mai chủ nhật nên tao không qua nữa. Ngủ ngoan."

Em không đáp lời tôi, có lẽ còn chưa kịp nhận thức được những gì em mới nói. Tôi để em lại với căn phòng đầy những đề thi ôn luyện môn toán, những bức tranh vẽ dở và nỗi mơ màng trong ánh đèn mờ mờ.

Bước xuống nhà, cô Hương - mẹ của em đã chuẩn bị xong hết bữa tối, cô mời tôi ở lại dùng bữa nhưng tôi từ chối rồi ra về. Dắt xe ra cổng ngõ tôi mới có thể hít thở bình thường trở lại, chẳng ai biết tôi đã phải kìm nén thế nào khi nhìn mặt Dâu đâu. Tôi thề đấy, nếu tôi còn ở lại thì tôi cưỡng hôn Dâu mất...

Tôi biết Dâu có tình cảm với tôi, và cả tôi cũng thế. Nhưng tôi không dám tiến đến thêm bước nào nữa, tôi không thể xác định được rằng tình cảm của Dâu là thật hay chỉ là một chút xúc cảm thoáng qua. 

Nếu lỡ tôi vô tình bước đến, chạm khẽ vào bức tường đó thì tình cảm của em có vỡ vụn ra như mớ bong bóng hay không? Rồi em sẽ lại đẩy tôi ra xa như ngày mưa hôm ấy hay không?

Tôi thà rằng cứ âm thầm bên cạnh em, quan tâm để ý em như thế này còn hơn phá vỡ bức tường vô hình giữa chúng tôi.

Hướng mắt về phía cửa sổ phòng của em, vẫn còn đang sáng ánh đèn học màu vàng, có chút gì đó thoáng qua tâm trí tôi. Làm sao tôi có thể đóng băng được khoảnh khắc tôi ở bên em đây, tôi bỗng sợ cái hình ảnh em bỏ tôi lại một mình, trên con đường u tốt trước mắt, có khi nào tôi thật sự sẽ phải một mình bước đi hay không?

_______________

Sáng 30 tết, nhà tôi không hề trang trí hay có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy tết đã đến. Có lẽ là do bản thân tôi không muốn mất thời gian làm điều vô bổ, hoặc do tôi không có người thân để cùng làm việc này chăng?

Mấy năm trước, dì Ngọc cũng hay sang nhà làm này làm nọ cho có không khí tết, nhưng có lẽ do tôi không hào hứng lắm nên gần đây dì cũng không làm nữa. Bố tôi đã về từ hai hôm trước, nhưng đương nhiên bố cũng quanh quẩn bên nhà dì nên tôi cũng được yên tĩnh phần nào.

Bóc gói snack dở, đột nhiên ai đó đập mạnh vào đầu tôi một cái, may rằng "hung khí" là cái gối chứ nếu không tôi vỡ đầu ra đến nơi rồi. Tôi quay đầu:

"Con m* mày, tết nhất không về nhà mà ăn tất niên đi, ở nhà tao làm gì?"

Hoàng Đức Anh cười to, cái sơ mi bị bỏ hai cúc trên cùng làm lộ ra cái xương quai xanh cùng mấy vết hicky rõ nét. Nó chống tay vào hông:
"Tết này tao sẽ bầu bạn cùng mày."

Tôi cầm cái gối ném mạnh vào đầu nó rồi đáp đất:
"Cút về nhà của mày đi, chỗ tao không chứa."

Nó tóm lấy cái gối  từ dưới đất lên, giờ mới chịu tỏ vẻ cầu xin tôi"
"Thôi mà, mày thấy đấy. Bố mẹ tao mà thấy tao thế này thì gô cổ tao vứt ra gầm cầu mất."

"Chứ không phải mày sợ người yêu cũ mày đến chúc tết à?" Minh Triết đột ngột đi từ ngoài cửa vào, tôi nhận ra trên tay nó bê một mâm cỗ to, đại khái là bánh chưng với một con gà luộc to. Còn tầm 7-8 món cúng lễ nữa nhưng tôi chẳng biết gọi tên là gì.

Năm nào dì Ngọc với Minh Triết cũng tự tay nấu cỗ để cúng mẹ tôi, nhưng chắc năm nay là năm cuối cùng Minh Triết vào bếp làm cỗ rồi. Nó bê mâm cỗ đi vào trong phòng thờ khuất sau phòng khách nhà tôi như thường lệ.

Hoàng Đức Anh ngồi xuống cạnh tôi trên sofa, nó khoanh chân ôm lấy cái gối ban nãy tôi ném:
"Sao mày biết chuyện đấy?"

Giọng Minh Triết vọng to từ trong phòng ra:
"Tao còn lạ gì mày?"

Tôi tò mò hỏi lại Hoàng Đức Anh, bởi thằng này không phải kiểu người sẽ dẫn bạn gái về nhà ra mắt bố mẹ vì nó sớm chiều mỗi buổi một cô. Mà kể cả nó thật sự dẫn về thì giờ cũng đã chia tay rồi, chẳng có lý nào mà người yêu cũ nó lại đến nhà nó chúc tết cả.

Nó cúi đầu, môi hơi chu ra:
"Đấy là con gái của bạn thân của mẹ tao, năm nào cũng sang nhà tao chúc tết. Mấy năm trước nhìn thì cũng bình thường, mà năm ngoái lên nhà tao thấy có da có thịt, xinh gái ra phết. Tao lỡ... chỉ lỡ tán thôi..."

Tôi vừa ăn gói snack vừa gật gù, không thấy bất ngờ lắm, dù sao thì Hoàng Đức Anh cũng là kiểu người già trẻ gái trai, ai ai nó cũng húp nên nó tán con gái của bạn thân mẹ nó cũng không có gì khó hiểu, tôi khoanh chân lại:
"Thế rồi sao? Đừng bảo mày làm con gái nhà người ta đau khổ lụy lên lụy xuống nhé?"

"Chứ còn sao nữa?" Minh Triết bước ra khỏi phòng thờ, vừa đi nó vừa xắn lại cái ống tay áo sơ mi trắng. Nó tiến đến ngồi xuống ghế sofa đối diện hai đứa tôi, tự rót một cốc nước lọc trên bàn.

Tôi gật gù:
"Ừm, không bất ngờ lắm."

Hoàng Đức Anh phồng má, nó cau mày nhìn Minh Triết rồi lại nhìn lại tôi:
"Cái gì mà không bất ngờ? Giờ tao còn không dám về nhà đây, nghĩ cách giúp tao đi, không thì tao ở lỳ nhà mày đấy."

Tôi quay sang xoa xoa mái tóc màu bạch kim mà Hoàng Đức Anh mới nhuộm cách đây mấy ngày:
"Gọi tao là bố đi, tao cho mày ở xuyên tết không lấy tiền nhà."

Nó hất tay tôi ra:
"Cút. Minh Triết giúp tao đi."

Minh Triết đang uống dở cốc nước, nó nhìn lên chớp mắt mấy cái rồi mới đặt cốc nước xuống bàn:
"Giờ mày dẫn một thằng về giới thiệu là người yêu mày, bố mẹ mày chả xanh mặt ra chứ không có thời gian mắng mày đâu."

Mắt Hoàng Đức Anh sáng lên, nó nhìn chằm chằm Minh Triêt như thể muốn ăn tươi nuốt sống thằng anh tôi luôn vậy:
"Dcm đỉnh thật. Hay mày theo tao về nhà ra m-..."

"Không." Minh Triết cắt ngang lời mời gọi của thằng Đức Anh, nó khoanh tay tựa lưng vào ghế sofa "Tao không hy sinh nhan sắc tao cho mày làm trò linh tinh đâu."

Hoàng Đức Anh im lặng, bất chợt nó quay sang nhìn tôi, ngay lúc này tôi biết cái trò của nó chuẩn bị nhắm vào tôi rồi. Tôi vội dịch người cách xa nó ra chừng 1m:
"Biến, bố mày có crush rồi. Đừng có nhắm vào bố, mà tao phát hiện mày chơi với tao và Minh Triết có ý đồ đúng không? Mày thích một trong hai đứa tao có đúng không?"

Hoàng Đức Anh xoa xoa tay, nó cười một cách cực kì đê tiện rồi lao vào ôm tôi làm gói snack rơi vung vãi lên sàn nhà:
"Đúng thế, giờ mày mới nhận ra à bé cừu non của tao!"

"Dcm cút!"

_______________

"Mày với Linh Anh dạo này thế nào rồi?" Đột ngột Minh Triết lên tiếng hỏi làm cả tôi và Hoàng Đức Anh dừng đạp vào mặt nhau lại. 

Đức Anh ngồi hẳn hoi lại trên ghế sofa, nhìn tôi đang ngồi dậy:
"Ừ đúng, bọn mày giờ thế nào?"

Tôi chớp mắt, chẳng biết nên nói thế nào cho phải nhỉ? Tôi nhớ trước đây cũng là trên chiếc sofa này, hai đứa chúng nó cũng từng hỏi tôi câu y như thế. Lúc đó tôi trả lời thế nào nhỉ?

Là một mini game.

Nhưng giờ bất chợt tôi nhận ra rằng mini game đã kết thúc và tôi là đứa thua cuộc thảm hại.

Tình cảm của chúng tôi à? Giờ là một mini game mới mà người chơi là tôi và Dâu, là kiểu tình cảm mà chỉ cần mạnh mẽ một chút thì sợ vỡ, hời hợt một chút thì nó biến mất, là mini game mà tôi phải cần thận, tỉ mỉ từng chút một. Là mini game mà tôi sẵn sàng chịu thua, sẵn sàng dương cờ trắng mỗi khi nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của em.

"Mập mờ." chỉ gói gọn trong hai chữ ấy mà thôi.

__________________

P/s: Nay không có fact, chỉ có nỗi lo lắng của tui thui. Các bạn miền Bắc vừa rồi bão qua có an toàn khong ạ? Có bị ảnh hưởng vật chất gì khum? Hôm qua bão mà tôi ngồi trong nhà cứ sợ, nhỡ gió thổi đổ cả nhà thì chớt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro