18 [Byun Baekhyun]- Yêu mà không thể.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Byun Baekhyun]- Yêu mà không thể.

.

.

"Em mua đó!"


"Ừ"


"Em mua thật đó!"


"Ừ"


"Em thực sự thực sự thực sự sẽ mua đó!!"


"Ừ"


"Em... Baekhyun hyung, anh không thể cản em lại sao"


"Khuyên cậu cũng không nghe mà"


REPORT THIS AD

"..."


Tôi nhìn vẻ mặt đang biểu tình trước mặt, trong lòng chỉ muốn nhắm mắt lại rồi một cước đạp tới.


"Sehun, chỉ là mua thức ăn giao hàng thôi, có cần khó khăn như thế không?"


"Em... cái gì cũng muốn ăn."


"Vậy thì mua hết!"


"Anh mua cho em sao?"


"Cậu tiếp tục ở đó suy nghĩ đi!" Tôi quả quyết đứng dậy rời khỏi phòng tập.


Suho hyung và quản lí đang ngồi trên ghế bành trao đổi gì đó, tôi không khỏi suy nghĩ, liệu đó có phải về vấn đề rời đi nữa không...


Lắc đầu, tôi phải đến phòng luyện thanh, Jongdae và Kyungsoo có lẽ ở đó.


Tôi gõ cửa, sau đó hé cửa tựa đầu ngó vào xem, từ bên trong truyền đến tiếng hát, tôi giảm thiểu tối đa âm thanh, nghiêng người bước vào.


SHINee Taemin và Jonghyun tiền bối đang ở đây, còn có Super Junior tiền bối, Jongdae cùng Kyungsoo ngồi trên sàn nghe Taemin tiền bối hát.


Tôi ngồi xuống bên cạnh Jongdae, nhỏ giọng hỏi: "Những người khác đâu?"


"Chanyeol và Jongin ở cùng nhau." Kyungsoo trả lời tôi.


Bất quá câu trả lời này rất kỳ lạ, như là... Như là "những người khác" trong câu hỏi của tôi chỉ có Chanyeol vậy.


"Còn thành viên khác thì sao?" Tôi lại hỏi.


"Tớ tưởng rằng cậu chỉ hỏi Chanyeol." Kyungsoo cười cười liền quay đầu không nhìn tôi nữa, cũng không giải đáp vấn đề của tôi.


"Minseok hyung với Yixing hyung cụ thể ở đâu tớ không biết, Zitao đi mua cà phê rồi."


Tôi nhìn Jongdae gật đầu, tựa đầu chuyển hướng thì Taemin tiền bối đã hát xong, anh ấy cầm phổ nhạc cùng Jonghyun tiền bối trao đổi gì đó.


"Baekhyun, nghe nói cậu đàn dương cầm vô cùng tốt, anh hôm qua tự mình viết một ca khúc, cậu qua đây xem thử."


Nghe Ryeowook tiền bối gọi tôi có hơi ngạc nhiên, vội vàng đứng lên đi đến đàn dương cầm bên cạnh tiền bối, lễ phép cúi người, tiếp nhận phổ nhạc anh ấy đưa tới.


Nhìn qua tổng thể, cảm giác rất tốt.


Ryeowook tiền bối đứng dậy nhượng đàn cho tôi, tôi nhìn anh ấy mỉm cười, gật đầu ngồi xuống ghế. Đặt phổ nhạc lên bệ đàn, mười ngón tay đặt lên phím đàn đen trắng, đại khái nhìn lại phổ nhạc một lần, lại ngước lên nhìn anh ấy mới bắt đầu những ngữ điệu đầu tiên.


"Bài hát này là lấy cảm hứng từ Chanyeolie."


Tiếng đàn chậm rãi phiêu lãng trong không gian, tôi trong quá trình đàn có thể cảm thụ được cảm giác đau buồn, tựa như một đoạn ái tình không thể nói ra, day dứt, tiếc nuối.


Đàn xong, tôi chuyển hướng nhìn Ryeowook tiền bối, mở miệng hỏi: "Chanyeolie cho tiền bối cảm hứng gì?"


"Ha ha..." Anh ấy cười rộ lên, trả lời: "Hôm đó cùng cậu ấy uống cà phê, anh nói gần đây học nhạc lí lại không có cảm hứng gì, sau đó cậu ấy nói cho anh biết một số vấn đề của tình yêu, còn thuận miệng nói một câu, 'điều đáng buồn trên đời này chính là yêu mà không thể nói, phải đem cảm xúc của mình giấu đi', nhất thời đã tạo cho anh cảm hứng."


"Bài hát này, Baekhyun cậu nói nên đặt tên gì cho đúng, nếu là yêu mà không thể nói, giấu diếm cảm xúc trong lòng... Hidden love... Ẩn giấu?!"


Tôi kinh ngạc hé miệng, lúc này cửa phòng luyện thanh bật mở, nghiêng đầu nhìn sang, Chanyeol và Zitao đang cười đùa đi đến.


"Các tiền bối, cà phê đây ~"


Tôi bất ngờ đến mức suýt nhảy lên, là ai khai sáng túi tiền của Zitao nhà này vậy?


Ryeowook tiền bối đã ra nhận cà phê, tôi lại cầm phổ nhạc của anh ấy nghiền ngẫm.


"Của cậu này, Baekhyun."


Tôi xua tay, nuối tiếc bĩu môi: "Gần đây dạ dày em không tốt, không uống được."


"Ai nói cà phê, đây là thuốc dạ dày!"


"A?" Tôi ngẩng đầu, trước mặt mình là Chanyeol, cậu ấy đưa tay ra, trên tay là một chai thuốc nhỏ.


"Cậu uống thuốc thì phải ăn đúng giờ, cứ bỏ bữa như vậy không có tác dụng đâu, uống sáng và tối, sáng nay nhất định quên rồi đúng không, bây giờ mau uống đi.'


Tôi nhận lấy, đem thuốc trong tay nắm chặt: "Sao cậu lại nhớ rõ hơn tớ vậy?"


"Tớ..." Cậu ấy lúng túng dời mắt: "Cũng không phải một mình cậu bị đau dạ dày."


"Vậy ư?" Tôi nghiêng đầu nhìn cậu.


"Ừ." Cậu không nhịn được khoát khoát tay, sau đem ánh mắt đáp lại tôi: "Baekhyun, sau này đừng ăn uống tùy tiện, bao tử không tốt không được ăn đồ cay hay uống đồ lạnh, ăn vặt ít một chút, hôm qua tớ thấy cậu và Jongin lúc chơi game ăn nhiều lắm."


"Tớ..." Tôi á khẩu, quả thực là như vậy.


"Mau uống thuốc đi."


"Tí nữa sẽ uống."


"Cậu nhớ mới là lạ! Chờ tớ, tớ đi lấy nước, đích thân tớ nhìn cậu uống."


"Này...!" Thân ảnh cậu rất nhanh đã rời khỏi, tôi thở dài, liếc xuống chai thuốc nhỏ trong tay, dẫu môi một cái, Park Chanyeol cậu sao phải đối tốt với tôi như vậy?


Chớp mắt Chanyeol quay về, trong tay bưng một ly nước.


"Cảm ơn."


"Mau uống." Cậu không quên thúc giục.


"Chanyeol sao cậu tốt với tớ thế?" Tôi vừa mở nắp chai thuốc, vừa cất tiếng hỏi, từ lâu đã rất tò mò về điều này.


Cậu không trả lời, chỉ nhìn tôi cười toe toét.


Tôi nuốt vào một ngụm thuốc, trong lúc vô tình nhìn thấy ngón tay của cậu đeo chiếc nhẫn mà tôi tặng: "Cậu vẫn đeo nó sao?"


"Đương nhiên!"


"Nói vậy tớ cũng biết chọn quà nhỉ."


"Ừ"


Tôi đặt chai thuốc vào túi quần, cầm phổ nhạc lên cười: "Chanyeol a..."


"Ừ?"


"Vì sao yêu một người lại không thể nói ra chứ?"


"Gì cơ?"


Tôi đem ánh mắt đặt lên gương mặt cậu, thấy rõ hình ảnh cậu sửng sốt, tôi lắc đầu: "Không có gì."


Sau khi cùng Ryeowook tiền bối trò chuyện về một vài vấn đề của bài hát, tôi liền theo Chanyeol rời khỏi phòng luyện thanh.


Cả ngày hôm nay đều ở phòng tập, bởi vì năm mới sắp đến, chúng tôi ngoại trừ các buổi biểu diễn cuối năm, còn phải luyện tập cho đợt comeback, lịch trình chặt đến mức không thở nổi.


Tôi duỗi người, gối đầu trên chân Chanyeol, nhân lúc thầy vũ đạo chưa đến muốn nghỉ một chút.


"Buổi tối muốn ăn gì?" Thanh âm của Chanyeol từ khoảng không truyền đến.


Tôi hơi mở mắt, nhìn cằm cậu, từ vị trí này cậu trông cũng thật điển trai. Nhất định kiếp trước cứu cả thế giới, kiếp này mới hoàn mỹ như vậy.


"Tớ muốn ăn mỳ tương đen." Tôi lầm bầm, loại bỏ những suy nghĩ trong đầu mà nhắm mắt ngủ.


"Anh nghĩ nên ăn sushi." Là giọng của Yixing hyung.


"Thức ăn nhanh chân ái." Còn đây là giọng của Jongin.


"Em cái gì cũng muốn ăn." Và Sehun.


"Không muốn ăn thức ăn nhanh, ăn món Trung." Cả Jongdae cũng tham gia.


"Uống rượu." Minseok hyung trật quẻ.


"Oh! Trà sữa!" Trật quẻ vẫn có Sehun hưởng ứng cùng.


...


"Được rồi, chốt vấn đề đi." Nghe tiếng Chanyeol thở dài.


Tôi ở trong lòng yên lặng thông cảm, phỏng chừng không biết phải mất bao lâu mới thống nhất được.


Một giờ?


Nửa ngày cũng có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jjkbbhlty