19 [Park Chanyeol]- Merry Christmas

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Park Chanyeol]- Merry Christmas

.

.

Trên đời này, vốn không ai có khả năng cảm nhận đủ đầy nỗi đau của người khác.


Bạn vạn tiễn xuyên tâm, bạn cùng cực thống khổ, cũng chỉ một mình bạn gánh lấy, người khác có lẽ sẽ đồng cảm, có lẽ sẽ ca thán, nhưng vĩnh viễn không rõ được vết thương của bạn đến tột cùng đã thối rữa thành dạng nào.


Tôi đứng trước cửa phòng tập, cầm trong tay quà Giáng sinh mà Baekhyun nhắn nhủ nhất định phải đưa cho tiền bối.


"Chanyeol?"


Tôi cười lễ phép: "Em đến tìm tiền bối, cô ấy có ở đây không ạ?"


"Có, cậu vào đi."


Cánh cửa mở rộng, tất cả mọi người đều có mặt ở đây, tôi có chút xấu hổ.


REPORT THIS AD

Tiền bối thấy tôi đứng ngốc ở cửa thì đi tới.


"Chào tiền bối." Tôi cúi người.


"Không cần xa lạ như vậy."


Tôi mỉm cười ngẩng đầu lên, chậm rãi đưa món quà ra.


"Đây là?"


"Quà Giáng sinh Baekhyun tặng tiền bối."


"Quà Giáng sinh?!"


"Đúng vậy, cậu ấy sớm đã mua xong, liền muốn tặng, chỉ là gần đây lịch trình dày đặc khiến cơ thể đổ bệnh, hôm nay vừa lúc em có việc ở công ty nên cậu ấy nhờ em gửi quà, cậu ấy quả thực rất để ý đến tiền bối!"


Park Chanyeol, nói hay lắm.


"Bệnh?! Sao cậu ấy không nói với tôi?"


"Cậu ấy biết tiền bối công việc áp lực, không muốn tiền bối lo lắng mà phân tâm."


"Đứa trẻ ngốc." Nhìn tiền bối vẻ mặt buồn rầu, tôi biết trong lòng cô ấy đang đau lòng vì Baekhyun nhiều lắm.


Mà với tôi cũng có khá hơn đâu, ngay bây giờ ngực trái còn quặn đau lợi hại.


"Quà đã được gửi, em không quấy rầy mọi người nữa, gặp lại sau." Tôi cúi chào rồi xoay người rời đi.


"Đợi một chút!" Đột nhiên tiền bối lên tiếng.


Tôi dừng lại nhìn, chỉ thấy cô ấy mỉm cười, tôi hạ mắt, là muốn tôi giúp cô ấy tặng quà lại cho Baekhyun sao?


Tại sao tôi phải ở giữa trao gửi thông điệp yêu thương cho hai người?


Nhưng không có cách từ chối, tiền bối thực sự mang hộp quà bước đến trước mặt tôi.


"Chanyeol còn nhớ cô bạn của tôi lần trước chứ?"


Tôi ngây người, nghiêng đầu hỏi lại: "Minhee-ssi?"


"Ừ!"


"..."


"Đây là bánh quy cô ấy tự làm, muốn tôi đưa cho cậu."


Tôi lúng túng tiếp nhận: "Cảm ơn."


"Cô ấy rất thích cậu, vô cùng chú ý cậu... Cậu có nên..."


"Em sẽ ăn bánh quy thật ngon, giúp em cảm ơn cô ấy." Tôi cố ý cắt đứt lời tiền bối.


"... Được, cũng thay tôi nói cảm ơn Baekhyunee."


"Nhất định."


"Thật ra tôi đang học đan khăn quàng cổ, sau khi hoàn thành mới đưa cho cậu ấy, chỉ trách tôi quá vụng về, sợ đến lúc đó cậu ấy không thích thì..."


"Baekhyun cậu ấy sẽ thích."


"Thật không?"


"Thật."


Bởi vì khăn quàng cổ là do người cậu ấy yêu vất vả đan thành, cho nên cậu ấy không thể không thích,


Tôi chạm nhẹ vào ngón tay đeo nhẫn, khóe miệng cong lên.


Tình cảm không phân biệt đúng sai, cũng không tồn tại đáng hay không đáng, cho đến bây giờ đều là chuyện 'cậu tình tôi nguyện', mang một thân thương tích cũng không thể oán hận ai, chính tôi cam tâm nhận lấy một dao, bị đâm đến chảy máu cũng phải cắn răng chịu đựng bước đến gần cậu, vết thương liền thành sẹo, ngày đó sẽ không còn đau nữa.


Byun Baekhyun, ba chữ đơn giản, lại một mực khắc sâu trong lòng tôi.


-- "Vì sao yêu một người lại không thể nói ra chứ?"


Vì người đó là cậu.


Nếu có một ngày tôi dũng cảm, cậu sẽ trả lời thế nào?


Ngày đó sẽ không xảy ra...


Bởi vì tôi sợ phải nhìn thấy ánh mắt chán ghét cậu dành cho mình.


"Chanyeol..."


Suho hyung ném về phía tôi một lon coca, tôi nhanh chóng bắt được.


"Cảm ơn hyung." Tôi khui nắp lon, ngẩng cổ uống.


"Một năm này rốt cục cũng sắp kết thúc." Người bên cạnh tôi thở dài.


"Đúng vậy." Tôi cười đáp lại.


"Chanyeol..."


"Vâng."


"Merry Christmas!"


Tôi cúi đầu bật cười, sau đó nhìn sang: "Merry Christmas!"


"Năm ngoái chúng ta đón Giáng sinh với mười hai người."


Tôi ngước nhìn bầu trời đêm, hôm nay không xuất hiện một ngôi sao nào, hôm nay cũng là lễ Giáng sinh.


Một năm trước, Yifan hyung còn ở đây. Một năm trước, chúng tôi còn tặng nhau những món quà, còn cùng nhau xem phim điện ảnh đến rơi nước mắt.


Chớp mắt vừa vặn một năm trôi qua, vẫn là Giáng sinh, nhưng có quá nhiều thay đổi, cảnh còn người mất.


"Vào trong thôi, mọi người chắc đã trang trí xong cây thông rồi!" Suho hyung vỗ vai tôi, liền rời ban công.


Tôi xoay người, xuyên qua lớp kính nhìn các thành viên tựu ở phòng khách. Zitao ăn vụng hoa quả trên bàn đang bị Kyungsoo đánh, Yixing hyung đội mũ ông già Noel ngơ ngác nhìn cây thông, Jongin miệt mài gắn chuông lên còn bị Sehun quấy rầy, kết quả hai người ồn ào một trận, Minseok hyung cầm điện thoại giơ tứ phía như đang chụp ảnh, Jongdae và Baekhyun cùng giữ một chiếc micro, đoán chừng chuẩn bị tí nữa ca hát, cuối cùng nhìn thấy Suho hyung đứng ngoài dàn xếp đại cuộc.


Tôi ở bên ngoài cười ra một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu lại nhìn về phía bầu trời đêm.


Đêm nay, nhìn các thành viên đều lộ ra nét mặt tươi cười, tuy rằng xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục con đường chung, tiếp tục bên cạnh nhau.


Bất luận tương lai biến thành thế nào, chí ít chúng tôi còn yêu thương nhau. Học cách trân trọng mới là điều quan trọng nhất lúc này.


"Giáng sinh vui vẻ!"


Âm thanh vang vọng khắp gian nhà, cạn ly, có ai đó vừa bắn pháo giấy.


Trên mặt chúng tôi đều là nụ cười vui vẻ, giờ khắc này, thực sự cảm thấy rất hạnh phúc.


Sehun mở đèn cây thông Noel, Baekhyun và Jongdae song ca một bài hát Giáng sinh, không khí phòng khách vô cùng náo nhiệt.


Tôi nhận lấy hoa quả Kyungsoo đưa cho, sau đó vỗ tay khi bài hát của Baekhyun kết thúc.


Chúng tôi đập tay nhau.


Tôi cười híp cả mắt, giơ ngón cái với cậu.


Cậu ngồi xuống bên cạnh tôi, chuyển micro sang Kyungsoo.


"Cậu biết không..."


"Cái gì"


REPORT THIS AD

"Chuyện là..."


Tôi thiếu chút nữa đã đem điều cấm kỵ kia ra khỏi miệng.


Khi cậu nhìn vào mắt tôi, tôi lập tức triệt để thanh tỉnh.


"Merry Christmas." Tôi yêu cậu, Baekhyun.


Cậu đút cho tôi một miếng táo, nháy mắt tươi cười: "Merry Christmas."


Thật may mắn khi tôi đã không biến đêm Giáng sinh này trở thành một cơn ác mộng.

.


Đêm đã khuya.


Tôi chậm rãi mở mắt, phòng khách bây giờ thật yên tĩnh, xung quanh đều là các thành viên la liệt trên sàn ngủ say, TV còn chiếu chưa xong bộ phim điện ảnh.


Vốn định cử động vai, lại phát hiện vai mình có người tựa đầu vào, nhìn một chút, người đó là Baekhyun. Tay cậu vẫn giữ lấy chiếc micro, tôi nhẹ nhàng tách ngón tay cậu ra đem micro đặt lên bàn.


Nghe tiếng thở bình ổn của cậu, khi ngủ nhìn vẫn khả ái như vậy, miệng hơi vểnh lên, thật câu người khác nhào đến hôn một cái.


Tôi đảo mắt nhìn mọi người, ý nghĩ xấu xa làm trái tim đập loạn, chậm rãi tiến đến gần môi cậu.


Khoảng cách ngày một gần, cuối cùng tôi lắc đầu mạnh mẽ.


Park Chanyeol, mày đúng là điên!


Tôi tự cắn môi mình, không nhịn được một lần nữa áp sát, càng gần tim như muốn nhảy vọt ra.


"Không thể!"


Đột nhiên một thanh âm vang lên, tôi sợ muốn chết, quay đầu về hướng phát ra âm thanh đó, chứng kiến Zitao từ đang ngồi thì ngã xuống sàn ngủ tiếp.


Đây là... nói mớ sao?!


Còn trùng hợp đến vậy...


Tôi phiền não vò đầu, liếc nhìn Baekhyun đang ngủ, tiếp tục phiền não vò đầu.


Vất vả có được cơ hội muốn hôn cậu nhưng bất thành.


Xem ra ông trời đây là rất "chiếu cố" tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jjkbbhlty