1.1: autofocus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


lần đầu tiên jungkook nhìn thấy hắn, người đàn ông chỉ còn năm giây nữa là đã tự sát.

hiện đã là giữa tháng tư nhưng không khí vẫn còn rất lạnh, đôi khi vào đầu giờ chiều, và jungkook đang đứng bên hàng rào cạnh đường ray xe lửa cách nhà ga shijonawate hàng trăm mét. những cây hoa anh đào trải dài trên lối đi gần như đã nở rộ hoàn toàn, màu hồng nhạt mềm mại xen kẽ giữa những tán lá nhỏ, xanh mướt. thỉnh thoảng lại có một cơn gió nhẹ lướt qua, quét đi những cánh hoa sắp rơi xuống sàn trước khi chúng lại lắng xuống một lần nữa giống như những hạt bụi.

jungkook nâng chiếc nikon d7200 lên và bắt đầu nhấn chụp liên tục.

sau khi tốt nghiệp, jungkook đã nghĩ rằng nên mang theo máy ảnh và tấm bằng thạc sĩ của mình để thực hiện một chuyến du lịch vòng quanh thế giới. như một kiểu tự chúc mừng rằng em đã vượt qua hết những năm học hành một cách chăm chỉ trên ghế nhà trường.

nhưng thật không may rằng, số tiền tiết kiệm chỉ cho phép em nán lại tối đa ba tuần ở một địa điểm nào gần đó, vì vậy nên em đang quét thẻ pasmo của mình để mở cổng vào nhà ga và đi lên thang cuốn đến ga tàu điện ngầm.

chuyến bay của jungkook đã hạ cánh tại sân bay quốc tế kansai vào khoảng chín giờ sáng, và thứ đầu tiên khiến em say mê lại chính là ramen, vì không có gì ngon hơn ramen được làm ra tại chính quốc gia của nó.

sau khoảng ba tiếng đồng hồ trên tàu, jungkook với lòng bàn tay đang áp vào cửa sổ, hơi thở ấm áp làm mờ đi lớp kính, che khuất tầm nhìn trước khi em kịp lùi lại, em chợt nhận ra rằng mình trẻ con đến thế nào trong mắt những người đang nhìn, một cậu trai hai mươi tư tuổi lại đi áp mũi mình vào kính tàu điện ngầm. em rời khỏi tuyến đường sắt hanwa tại tennoji và chuyển sang tuyến loop, và chỉ thở phào nhẹ nhõm khi em đang ở trạm chuyển giao cuối cùng. jungkook lúng túng đứng ngay cạnh cửa khi chuyến tàu của em đang lao một cách nhanh chóng dọc theo tuyến đường tozai đến shijonawate, nơi mà em sẽ ở lại trong sáu ngày sắp tới.

tìm một căn hộ cho thuê ở osaka để có thể nán lại đúng là một điều khó khăn. với vali đầy hành lý đang lăn phía sau và chiếc điện thoại đang cầm trên tay, có lẽ em đã đi vòng quanh tại một khu vực chết tiệt trước khi quán tính dẫn em đến phía bên trái và đi xuống một con đường hẹp có vẻ đáng sợ. và khi con đường mở ra, có một cánh đồng nhỏ, một chiếc ghế đá được đặt bên dưới cây hoa anh đào đơn độc, jungkook biết rằng đã tìm được nơi có khung cảnh mà em đã thấy trước đó trong bức ảnh mờ ở trên trang web của airbnb. em đã đến được đúng nơi.

giao tiếp là chìa khoá để giải quyết được mọi vấn đề, jungkook nhận ra điều đó khi đang cố giao tiếp với chủ căn hộ với vốn tiếng nhật ít ỏi của em, cùng với một vài từ tiếng anh vụn vặt. sau đó, em đã giành nửa giờ để lùng sục khu vực lấy chìa khoá căn hộ.

bản in email ( một nửa đã nhàu nát do sự thất vọng) trong tay em được đề cập cụ thể rằng chìa khoá sẽ được giữ an toàn trong hình dạng của khoá bị khoá rỗng bởi hộp cầu chì bên ngoài thiết bị. cuối cùng em cũng tìm được sự an toàn, nhưng nó đã bị khoá mã, và sau năm phút thử kết hợp các số khác nhau trên mặt số để tìm được mật khẩu đã làm jungkook gần như phát điên.

tuyệt vọng, em gọi cho chủ căn hộ, người đã nói xin lỗi vì đã quên gửi mã.

căn hộ khá nhỏ, không gian nhỏ gọn nhưng lại có hai phòng ngủ với kích thước trung bình: phòng thứ nhất có một chiếc giường và một tấm nệm, phòng còn lại thì được bài trí theo phong cách ryokan, một tấm nệm được xếp gọn ở một góc trên tấm tatami trong khi ánh nắng chiều đang trượt dài ở cửa sổ phía sau tấm rèm.

jungkook đã vứt hành lý của mình vào căn phòng được lót bằng tatami, đeo dây đeo của chiếc nikon quanh cổ, em tìm cách đi đến những con đường xa lạ khi nãy để trở lại nhà ga nơi mà em đã đặt chân đến, nhận ra có hàng rào và đường ray xe lửa.

bỗng có một âm thanh chói tai, to và rõ ràng, nó cắt xuyên qua không khí, ánh sáng màu hổ phách nhấp nháy và chợp tắt phía trên đường ray. giọng nói nhanh nhẹn của một nữ phát thanh viên vang lên qua loa bằng tiếng nhật giòn giã, người đàn ông giật mình từ nơi anh ta đang đứng ở giữa đường ray, ngẩng đầu lên với một sự bối rối nhẹ cho đến khi hắn thấy con tàu đang lao tới.

với một cú nhói từ tim, jungkook quan sát hắn đang vụng về kéo phần hành lý nhỏ gọn của mình và vất sang phía bên kia của đường băng, sau đó chui xuống dưới hàng rào an toàn bằng kim loại trước khi nó được đóng xuống một cách hoàn toàn. rên rỉ một từ chửi thề, hắn ta là một người hàn quốc.

đoàn tàu lao qua với một loạt những tiếng ồn, tiếng bánh xe cà vào đường ray bằng kim loại bên cạnh tiếng chuông báo hiệu khăng khăng. những viên sỏi nhảy bên dưới, một vài tiếng kêu lách tách trên đường đi, và khi jungkook quay đầu lại, người kia đã đi được phân nửa con đường nhỏ dẫn lên dốc, mái tóc màu hoa oải hương của hắn rối tung trong làn gió.

lần tiếp theo jungkook nhìn thấy hắn là khi em kết thúc chuyến tham quan vòng quanh khu phố vài giờ sau đó.

người kia đang ngồi khoanh chân trước cửa sổ trượt (sliding window) trong khu vực của căn hộ và quay lưng về phía em. cửa sổ đang mở, bầu trời có màu xám xanh nhẹ và vài phần loé lên màu cam đậm trông như bị vấy bẩn bởi mặt trời, hắn đang vươn cánh tay về phía những bông hoa anh đào đang rơi, cố gắng bắt lấy một cách hoa với lòng bàn tay đang mở rộng.

"xin chào?" giọng của jungkook vang lên một cách cẩn thận, thậm chí thận trọng. em đặt máy ảnh xuống bàn ăn khi hắn giật mình và quay người lại, chớp mắt nhìn jungkook với đôi mắt mở lớn, nhưng dịu dàng, đôi môi hơi hé mở thể hiện sự bất ngờ.

"ồ" hắn nói, và jungkook thật sự nghĩ rằng hắn có một giọng nói hay, một giọng nói trầm, nơi em phát ra một tiếng nhỏ nhẹ như tiếng đàn giữa âm trầm "xin chào, anh hẳn là bạn cùng phòng với tôi phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro