Chap 11 - Người cũ trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12/2/2018....

3 năm...khoảng thời gian là quá dài so với Trinh và Trung...và vô cùng ngắn đối với Boon tội nghiệp...

*Reng...reng...*

- "Boon ơi! Chiều nay em có lịch học Tiếng anh. Đừng có quên đấy" - Trước đây, lúc nào cũng là Boon nhắn tin nhắc nhở anh...nhưng bây giờ thì lại không...có anh rồi.

Nó thức dậy sau 1 giấc ngủ dài...3 năm qua, mỗi một ngày mới là thêm 1 khoảng thời gian để nó được ở gần Trung. Hôm nay, lần đầu tiên nó mặc váy, nó biết anh tới chở nó...tự dưng lại muốn làm đẹp. Chợt nó nhận được cú điện thoại...

- Alo. Boon à? - Giọng của 1 người con gái...Quen lắm, và giọng nói đó khiến Boon có chút lo lắng

- Vâ...vâng. Ai vậy?

- Tôi Trinh nè. Hôm nay tôi về nước. Tôi có thể nói chuyện với cô được chứ

- Được thôi, quán cũ nhé!

*Tút...tút...*

Hôm nay Trinh về, 3 năm cũng hết...giờ nó sắp phải đối mặt với cuộc sống một mình. Nó sắp phải độc bước...

Quán Cafe cũ - Falling. Tại quán cafe này, 3 năm trước, nó hứa sẽ chăm sóc Trung. Và bây giờ..nó sẽ trả Trung về với Trinh.

- Chào! Cô đợi tôi lâu chưa?

- Tôi cũng mới tới thôi - Boon trả lời nhưng không dám nhìn vào mắt Trinh

- 3 năm đã hết rồi...trong 3 năm qua...

- 3 năm qua, tôi chưa bao giờ đối xử với Trung trên mức tình bạn. Cô yên tâm

- Cám ơn cô. Hôm nay tôi gặp cô để bàn về việc tổ chức sinh nhật cho Trung

....

Boon quên mất hôm nay là sinh nhật anh...nó chợt quên mất 3 năm sắp hết...2 người ngồi trò truyện hồi lâu rồi ra về...

- Boon này. Cám ơn cô nhé...

- Cô nên cám ơn lí trí của tôi ấy. Giờ về rồi, chăm sóc anh ấy cho tốt vào, coi như đó là lời cám ơn tôi đi. Chào cô!

Hôm ấy, nó và Trung vẫn đi chơi cùng Trinh như chưa có chuyện gì xảy ra...Trung vẫn vậy, vẫn vô tư, anh đâu biết rằng...Boon sắp rời xa anh...

- Hôm nay 3 chúng ta phải xõa cho đã - Trinh hét

- Em làm như bên đó không được đi chơi vậy - Trung nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương

Chợt Trinh quay qua hỏi

- Trung, Boon này. Tôi có chuyện muốn nói. Trong khoảng thời gian 3 năm, tôi biết 2 người luôn coi nhau là bạn tốt. Nhưng trong tận đáy lòng, 2 người coi nhau là gì...tôi đều biết hết. Trung này, em hỏi anh câu này, anh phải trả lời thật lòng...GIỮA EM VÀ BOON, ANH CHỌN AI?

Thật sự lúc này, cả 3 người rơi vào 1 hoàn cảnh cực kì khó chịu, nhưng nếu Trung không lên tiếng, cả 3 khó có thể thoát ra được

- Anh yêu em đó là sự thật. Đối với Boon, anh cũng có tình cảm. Rất khó hiểu, nhưng anh yêu 2 người là như nhau...

- Vậy...bây giờ anh chọn ai? - Lần đầu tiên tuy đau đớn tột cùng nhưng Boon không khóc

Trung nắm lấy tay Trinh thay cho câu trả lời...

- Người anh chọn, là Trinh. Anh xin lỗi em Boon

Boon cúi đầu, cười nhẹ. Thật ra, nó biết trước câu trả lời sẽ là như vậy. Trong thâm tâm nó, được làm bạn với anh đã là quá đủ.

- Trung này, thật ra anh không cần phải áy náy. Quá khứ không có bất kì sức mạnh nào, anh không cần bận tâm đến em. Em biết khi khoảng thời gian 3 năm kết thúc là lúc ta lại làm người lạ của nhau. Em...em sắp chuyển nhà. Anh và Trinh ở lại...hai người phải thật hạnh phúc đó - Nói rồi, nó dúi vào tay anh cái gì đó

Nó quanh bước rồi đi nhanh, Trung không thể làm gì ngoài lặng nhìn theo. Boon không khóc, 3 năm qua...nó luôn chuẩn bị trước cho lúc này...luôn như vậy...

Tuy Trinh là người Trung chọn, nhưng lúc Boon ra đi, anh thật sự nghẹn ngào. Tối hôm đó, anh không ngủ được, những cảm xúc mà Boon mang lại chợt ùa về trong ký ức. Có chắc là anh yêu Trinh hơn Boon? Để trái tim anh trả lời câu hỏi đó thay cho lí trí.

Chợt, anh ngồi bật dậy, nhớ ra thứ mà hồi sáng Boon đưa cho anh - một cái USB, anh vội cắm vào máy tính, chăm chú ngồi xem. Một đoạn video...

"Happy birthday to you. Bạn thân của em sinh nhật vui vẻ nhaaa. Hôm nay ngoài chúc mừng sinh nhật, em còn vài điều muốn nói với anh. Hôm nay cũng là cái ngày Trinh về nước, khoảng thời gian 3 năm cũng đã hết, chắc thoát khỏi em...anh vui lắm? Em muốn nói thật với anh một chuyện...nếu như em nói trong 3 năm kia, em không hề yêu anh - đó là em nói dối. Thời gian vô tình nhưng con người thì không. Em chưa bao giờ ngừng hướng về anh. Đúng vậy, rất thích! Thích đến nỗi bị anh làm tổn thương đến mức sẹo chằng chịt, nhưng em vẫn sợ mình sẽ quên mùi hương của anh.

Em biết mình yêu anh...là khi giọng nói của anh lấp đầy tâm trí em, cứ bắt đầu nhắm mắt là em nghe thấy tiếng anh, nhưng mở mắt ra lại là một khoảng trống! Cảm giác trống vắng hãi hùng khi nửa đêm tỉnh giấc không còn nhìn thấy nụ cười của anh, là sự thất thần vô cớ mỗi khi làm bất cứ việc gì.

Khi anh coi xong cái video này, em đã lên xe và đi về nơi em không thuộc về. Anh có yêu em không? Nếu có, em muốn anh biết rằng Trái Đất tròn nên những người yêu nhau nhất định sẽ trở về bên nhau! Ở những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời, em đã yêu một người con trai tuyệt vời nhất...Dù tận nơi đâu, chân trời hay góc bể, dù có sinh ly tử biệt, em cũng sẽ đến bên anh, đưa anh trở về với em. Em muốn anh biết rằng, trên thế giới này luôn có một người đợi chờ anh, bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu, thì anh vẫn phải biết, luôn có một người như thế. EM YÊU ANH. Nếu yêu em, anh đợi em 3 năm được chứ? Tạm biệt anh"

Trung đè nén cảm giác rối bời trong lòng xuống, thầm hít một hơi thật sâu, rồi nhỏ giọng nói một câu: "Trong 3 năm qua, tôi luôn yêu em...và bây giờ vẫn vậy. Tôi sẽ đợi em 3 năm, 5 năm, rồi 10 năm..." Cuối cùng thì Trung cũng hiểu rõ trong lòng mình nghĩ gì, anh chọn Trinh...đơn thuần vì đó là lời hứa anh khắc ghi trong tim, trong 3 năm qua, Trinh chưa từng gửi cho anh 1 tin nhắn để hỏi thăm, chưa từng gọi 1 cú điện thoại để nói chuyện...và trong suốt 3 năm đó, Boon luôn bên cạnh anh, hiểu anh, yêu anh...nhưng anh nào có hay. Giờ nhận ra rồi thì Boon cũng đã biến mất trong biển người mênh mông.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro