Chương 16: "Người phụ nữ đó là một phù thủy, không, một con quái vật..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: truclinhdo (Wattpad)

Cái gì, làm thế nào mà người này lại đến được đây?'

Vị khách không mời là Tử tước Montene.

Phía sau ông ta, Cersinia phát hiện ra 4 người đàn ông khác. Hai người trong số họ được bao phủ bởi áo choàng đen. Một người là nhân viên trao đổi, và người cuối cùng cầm một thanh kiếm dài.

'Vậy là, họ đã theo dõi mình cho đến tận đây.'

Cersinia liếc mắt nhìn đám đông.

"Thư giãn đi. Làm sao cô có thể đối xử với khách như vậy được?"

"Ông đang nói cái gì vậy?"

"Hahaha, cô đang vội nhưng chúng ta còn rất nhiều thời gian. Vì thế, chúng ta hãy vào trong nói chuyện nhé."

"Ông đang vào đâu vậy?"

Cô đẩy Tử tước đang chuẩn bị bước vào nhà mình một cách mạnh mẽ. Tử tước, người cười nham hiểm, nhanh chóng cứng lại vẻ mặt. Nhưng đó chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi. Ông lại cười, nhếch một bên khóe miệng như thể không có chuyện gì.

"Cô không định tìm tên nô lệ đấy chứ?"

"Ben ở đâu?"

"Nếu cô muốn biết thì hãy đối xử với ta như một vị khách. Nếu không có tôi thì cô sẽ không thể gặp nó đâu."

Tử tước Montene không biết xấu hổ đẩy nhẹ cô và bước vào nhà. Khuôn mặt ông trở nên gay gắt khi ông nhìn qua căn nhà gỗ cũ, nơi bóng tối bao trùm không một tia sáng. Ông cho rằng nơi này giống như một ngôi nhà bình thường, nhưng nơi này thậm chí còn không xứng được gọi là một ngôi nhà. Ông ung dung nhìn quanh nhà như thể đến dự tiệc tân gia.

"Tôi sẽ trả lại tiền cho ông, vì thế hãy trả Ben lại cho tôi."

Tử tước Montene quay lại và nhìn chằm chằm vào Cersinia, người đang chìa túi tiền ra. Việc lấy lại tiền dễ dàng hơn ông ta nghĩ ban đầu. Ông nhanh chóng ra hiệu cho thuộc hạ của mình.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, người của ông lấy lại túi tiền rồi ra trước cửa.

"Tại sao cô lại quan tâm nhiều đến tên nô lệ đó thế?"

Tử tước Montene bật cười trước tình huống này. Đối với ông, thật buồn cười khi bọn họ nghĩ cho nhau nhiều như vậy, không biết có phải vì tình cảm hay không. Điều khiến nó nực cười hơn là họ vẫn nghĩ về đối phương thay vì bản thân trong tình huống này. Khi nhìn thấy khuôn mặt méo mó của Cersinia, Tử tước bật cười.

"...Nói lại lần nữa."

Tiếng gầm gừ dữ dội chìm nặng trong căn nhà gỗ. Đôi mắt đỏ của Cersinia lóe lên trong bóng tối, hơi nóng tỏa ra từ cơ thể cô. Tử tước Montene nhếch mép và cố gắng nói tiếp nhưng cuối cùng khi cảm nhận được sức nóng, nụ cười nhếch mép của ông ta trùng xuống. Ông chưa bao giờ nghĩ hành động của mình sẽ dẫn đến kết quả này.

Tử tước Montene nhìn lại Cersinia, giật mình vì sự thay đổi đột ngột của không khí. Trong bóng tối, đôi mắt của Cersinia đỏ rực như là bóng đèn. Hào quang của cô rõ ràng hơn bao giờ hết. Tử tước Montene lùi lại trước cảnh tượng ớn lạnh.

"Đó là tất cả những gì ông cần nói sao, Tử tước?"

Khuôn mặt cô nghiêm nghị, nhưng giọng nói của cô sắc như mũi tên.

Khói đỏ bắt đầu bóc lên trong bóng tối cùng với tiếng lưỡi dao dựng đứng. Tử tước Montene mở miệng, không giấu được vẻ kinh ngạc. Làn khói đỏ rực như một làn khói mù mịt từ cơ thể của Cersinia. Nó nhuộm đỏ cả căn nhà gỗ. Khi khói lấp đầy căn nhà gỗ thì nó sẽ trông giống như đang bốc cháy.

Tử tước Montene nuốt khan. Bây giờ ông nhận ra rằng mình đã sai. Hơi nóng bao trùm căn nhà gỗ khiến ông cảm thấy ngột ngạt. Ông dùng tay kéo cổ áo siết chặt cổ, rồi vươn cổ cho bớt khó chịu nhưng vô ích. Ông cảm thấy như nước trong người đang bóc hơi.

"Haa, Huu..."

Tử tước Montene ngẩng mặt lên với một hơi thở sâu và gật đầu với thuộc hạ. Trước hết, ông phải đưa tiền của mình đến chỗ an toàn. Ông không thể mất tiền một lần nữa. Một trong những thuộc hạ của ông bắt được mệnh lệnh và nhanh chóng chạy ra khỏi căn nhà gỗ như thể hắn đã đợi rất lâu để chạy thoát. Một cảm giác nhẹ nhõm mạnh mẽ hiện lên trên khuôn mặt người thuộc hạ đó. Tử tước Montene, người vừa xác nhận túi tiền vẫn an toàn, đã mở miệng.

"Bắt lấy cô ta!"

Ông không biết chính xác sức mạnh của Cersinia là gì nhưng ông không thể bỏ đi như thể được. Qua cánh cửa mở, tên sát thủ mà Tử tước Montene thuê lao về phía Cersinia với thanh kiếm dài. Những người thuộc hạ còn lại của ông cũng cố gắng vào căn nhà gỗ trong khi hít thở trong cái nóng oi bức.

*SẬP*

Cánh cửa đã được đóng lại chỉ bằng một cái liếc mắt từ Cersinia.

Tên sát thủ lao về phía cô dừng lại khi nghe tiếng cửa đóng. Hơi nóng tràn ngập căn nhà gỗ. Không khí bên ngoài bị chặn hoàn toàn, nhiệt độ tăng lên ngay lập tức.

"Haa...Mày đang làm gì vậy! Lên ngay!"

Tử tước Montene hét lên trong cơn khó thở.

Mồ hôi thấm ướt cổ áo ông. Cho dù cô có sức mạnh đến đâu thì cô cũng sẽ không thể một mình đối phó với năm tên đàn ông. Cô chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm. Đó là những gì Tử tước Montene nghĩ. Tuy nhiên, cánh cửa vẫn không mở ra, và một tiếng hét vang lên từ phía sau cánh cửa. Đó là tiếng hét của thuộc hạ. Tử tước Montene mặt tái xanh.

'Cô ta là gì vậy? Làm thế quái nào mà cô ta có thể đóng cửa chỉ với một cái liếc mắt? Quan trọng hơn là, tại sao những tên đàn ông ngu ngốc lại la hét thay vì mở cửa? Cái quái gì đang xảy ra bên ngoài vậy?'

Tử tước Montene khẽ run lên vì sợ hãi. Cô mạnh hơn ông nghĩ. Ông thậm chí còn thuê cả sát thủ nhưng chính hắn ta lại là người bị cô đè bẹp.

"Haa, tôi có nên giết cô ta không?"

Ngay cả sát thủ cũng cảm thấy khó thở. Tuy nhiên, với thể lực sung mãn, hắn vẫn giữ được thế trận khá tốt.

Sau khi cân nhắc một lúc, Tử tước Montene ra lệnh cho hắn.

"Hãy giết cô ta!"

Kế hoạch ban đầu là bắt Cersinia, ép cô say rồi tống khứ cô. Tuy nhiên, với tình hình này, điều đó dường như là không thể. Trước hết, Tử tước Montene quyết định rằng tốt hơn hết là nên loại bỏ cô nhanh chóng trước khi ông gặp rắc rối. Nhận được sự cho phép của Tử tước, tên sát thủ lao đến Cersinia với một tiếng hét ngắn ngủi.

***

Vài phút trước, hai thuộc hạ của Tử tước Montene và Lewis đứng bên ngoài căn nhà gỗ. Họ ngạc nhiên khi thấy cánh cửa đột ngột đóng lại và phải họ phải làm theo lệnh của Tử tước Montene. Một người trong số họ nắm lấy tay nắm cửa để mở nó ra.

"Argh!"

Khi một trong những thuộc hạ nắm lấy tay nắm của, hắn ta hét lên và ngã xuống đất. Túi tiền trên tay làm hắn rùng mình vì nóng. Tay hắn bị bỏng. Hắn lăn lộn dưới đất vì hơi nóng thấm vào xương.

"Argh! Tay tôi!"

Nhìn bàn tay phồng rộp của mình, hắn đau đớn rên rỉ. Nó nhức nhối và đau như thể
đang đổ thuốc khử trùng vào vết thương nghiêm trọng. Tay hắn đau đớn, cảm giác như thể đang cầm một cục sắt bị lửa nung nóng.

Lewis, người đang theo dõi toàn bộ tình hình, run rẩy như nhìn thấy ma. Sức mạnh bất thường của người phụ nữ mà anh cảm thấy ở quầy đổi tiền là có thật. Và anh không thể làm gì được.

"Cái này là cái gì..."

Tên cấp dưới thứ hai lộ ra vẻ sợ hãi, chứng kiến đồng bọn của mình ngã với vết bỏng trên tay. Hắn đứng im không dám cầm tay nắm cửa.

"Tụi bay làm gì đấy! Vào ngay!"

Ngay khi có lệnh của Tử tước Montene bên trong nhà gỗ, cấp dưới thứ hai vẫn do dự. Hắn sợ một điều gì đó, như những gì đã xảy ra với đồng bọn, điều đó cũng sẽ xảy ra với hắn. Cuối cùng, hắn dùng hết sức đạp tung cánh cửa. Tuy nhiên, cảnh cửa không di chuyển, và đế giày của hắn chạm vào cánh cửa bị tan chảy.

"Aaargh!"

Tên thuộc hạ thứ hạ nhanh chóng cố gắng thoát ra như thể tránh tà.

"Cái này là cái gì vậy?"

Giày của hắn không thể gỡ ra vì đế giày bị chảy ra và dính chặt vào cửa.

'Làm sao có thể có loại gỗ như này được?'

Đây là một hiện tượng kỳ lạ, nhiệt lượng này đủ để làm tan chảy những thứ như kim loại, nhưng không hề có lửa. Hắn dùng hết sức cởi bỏ đôi giày của mình. Nhưng vô ích. Thời gian trôi qua, phần đế giày đang dần chảy ra cùng với mùi cao su cháy khét lẹt. Hình dáng của chiếc giày biến mất do sức nóng. Có lẽ nó giống như đang cố ăn mòn đôi giày.

"Argh!"

Thuộc hạ thứ hai nhanh chóng cố rút lui khỏi đó. Hắn không muốn bị bỏng như đồng bọn. Từ bỏ đôi giày và đi chân trần, hắn nhìn đôi giày của mình bị gắn vào cửa. Hắn liên tục lẩm bẩm rằng điều này là không thể.

"Người phụ nữ đó là một phù thủy, không, một con quái vật..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro