Chương 17: Mày là một con người. Không phải là một con thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: truclinhdo (Wattpad)

Khi đó, bên trong căn nhà gỗ, tên sát thủ vung kiếm về phía Cersinia.

Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm bạc đến gần, Cersinia khẽ quay lại. Một động tác nhẹ nhàng đến nỗi tên sát thủ đang cố hết sức lao tới cũng phải do dự. Lưỡi kiếm đã bị chặn trong không khí. Hắn thậm chí không thể chạm vào một sợi tóc của cô.

"Mày đang làm gì đấy! Đừng nói rằng mày không thể xử lý một ả đàn bà nhé !"

Trước tiếng hét của Tử tước Montene, tên sát thủ lại vung kiếm. Không dễ dàng để một người phụ nữ nhỏ con hơn hắn lại tránh được 2 lần, vì thế nếu cô có thể tránh được thì đó cũng chỉ là sự tình cờ hoặc là do may mắn một lần.

Vt. Vt.

Lưỡi kiếm của sát thủ không thương tiếc tiếp tục vung về phía cô. Cersinia tránh được lưỡi kiếm một cách dễ dàng. Cô dường như đang chế giễu tên sát thủ. Thậm chí cô còn nở một nụ cười thư giãn trên môi.

Cuối cùng, tên sát thủ đã thua cô. Hắn vung thanh kiếm dài nặng hàng chục lần nhưng không thể chém được một mảnh vải nào của cô.

'Người phụ nữ mảnh mai này là gì vậy?'

Tên sát thủ không thể tin rằng cô có thể tránh các đường kiếm của hắn trong khi mỉm cười ung dung mà không có chút khó khăn nào.

Tay cầm kiếm của tên sát thủ run lên vì xấu hổ. Hắn trừng mắt nhìn Cersinia, hít thở sâu đến mức khiến lồng ngực hắn run lên. Nhiệt độ trong nhà gỗ cao đến mức nhanh chóng chạm đến giới hạn thể chất của hắn. Không giống như tên sát thủ, Cersinia đứng thẳng lưng. Tóc cô gọn gàng và không có dấu hiệu rối loạn do vận động.

'Đáng ngạc nhiên hơn mình nghĩ.'

Cersinia trong nội tâm rất ngạc nhiên.

Cô biết rằng Cersinia trong cuốn tiểu thuyết có thể đánh bại nhiều người đàn ông nhưng cô không mong đợi nhiều về điều này. Cô không biết rằng mình có thể dễ dàng tránh được lưỡi kiếm một cách dễ dàng như vậy. Sự nhanh nhẹn và tầm nhìn của cô thực sự vượt qua cả những chiến binh. Nhận ra sức mạnh của mình một lần nữa, sự phấn khích nhẹ chạy dọc cơ thể cô.

"Mày đang làm gì vậy! Nếu đã được trả tiền thì hãy nên hoàn thành tốt công việc của mình chứ!"

Kế hoạch của Tử tước Montene bị rối tung nên ông chỉ biết xắn tay vào làm. Ông đã trả rất nhiều tiền để thuê sát thủ, nhưng những người đàn ông vô dụng đó không thể đối phó với một người phụ nữ. Ông nghiến răng trước sự kém cỏi của tên sát thủ. Cùng lúc đó, nỗi sợ hãi ập tới. Ông đã thuê sát thủ nổi tiếng nhưng hắn ta còn bất lực... Đáng lẽ ông nên đưa thêm thuộc hạ nhưng đó là tính toán sai lầm của chính ông.

"Đó là tất cả sao?"

Cersinia nghiêng đầu. Ông lao tới như thể định chém cô bất cứ lúc nào, nhưng lại nhanh chóng ngã ra. Cô nghĩ nó thật nhàm chán

"Con chó cái này!"

Tên sát thủ tức giận với những lời nói và hành động xúc phạm của cô, một lần nữa lại lao tới Cersinia. Hắn thề sẽ giết người phụ nữ đó để khôi phục lòng kiêu hãnh của mình. Cersinia thích thú khi đối mặt với tên sát thủ vừa chạy vừa thở phì phò. Khi lười kiếm gần như chạm tới cơ thể mình, cô quay người lại. Cô có thể tránh nhanh hơn một chút nhưng đó là cố ý trêu chọc hắn. Một lần nữa, sát thủ cắt ngang không khí, không phải Cersinia, lại đỏ bừng mặt khinh thường.

"H-Hiik!"

Tên sát thủ giận dữ vung kiếm loạn xạ vào Cersinia. Hắn tức giận đến nỗi Cersinia có thể tránh được đòn tấn công của hắn ngay cả khi cô nhắm mắt lại. Cersinia tránh được lưỡi kiếm đang lao tới và tóm lấy cổ tay tên sát thủ.

"Aargh!"

Cersnia làm nóng cổ tay tên sát thủ cầm kiếm. Để kết thúc việc tầm thường này, Mùi thịt đang chín bốc lên cùng với tiếng xèo xèo.

"Aaargh! Nóng quá!"

Klang.

Gã sát thủ run lên vì nóng, buông thanh kiếm đang cầm trên tay. Cersinia nhìn chằm chằm vào thanh kiếm rơi xuống sàn.

'Hắn đang cố gắng đánh mình bằng thanh kiếm này.'

Cô nhanh chóng đạp thanh kiếm về phía bức tường, sau đó tóm cổ tên sát thủ và quật hắn xuống sàn.

*SM*

Tên sát thủ bị dập đầu xuống sàn ngất xỉu. Sàn nhà làm bằng ván gỗ bị nứt ra.

"Huh..."

Nhìn cách tên sát thủ gục xuống một cách bất ngờ, sự sợ hãi của Tử tước Montene lên đến cực hạn.

"Ben ở đâu?"

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Cersinia với ông ta, cô quay cổ lại và thả lỏng cơ thể. Không thể có chuyện cô không biết Tử tước Montene đến để làm gì đây vào lúc nửa đêm.

'Mình phải hạn chế sức mạnh của mình một chút.'

Cersinia không muốn làm lớn chuyện, nhưng điều đó xong rồi. Cô sẽ không để ông đi ngay cả khi ông không mang sát thủ hay lấy đi tiền của cô.

"N-Nếu cô giết tôi, cô sẽ không bao giờ biết tên nô lệ đó ở đâu!"

Tử tước Montene cảm thấy như đang ở trong một đầm lầy không thể ra được. Không ai có thể giúp ông ngay bây giờ. Khi mọi thứ không theo ý mình, ông rất lo sợ. Vì thế, ông đã gây ra tiếng động lớn. Giống như câu tục ngữ, thùng rỗng kêu to.

Có vẻ như ánh mắt của Cersinia sẽ đốt cháy cơ thể ông và biến ông thanh tro bụi, nhưng ông không biểu lộ sự sợ hãi. Đúng hơn là, ông đã tự thổi phồng ngực và giả vờ mạnh mẽ.

Thật khó coi khi run sợ trước một người phụ nữ trẻ hơn mình. Một sự kích động nhỏ hiện lên khuôn mặt của Cersinia khi nhìn thấy Tử tước hất cằm lên một cách cứng rắn. Không phải vì cô mất tinh thần bởi giọng nói của ông. Đúng hơn, đó là vì cô muốn giết ông ta bằng cách đốt cháy một cách đau đớn.

'Sao mình lại muốn giết ông ta...'

Cô thậm chí không bao giờ giết kiến, vì thế cô không thể tin rằng cô lại muốn giết Tử tước. Đây rõ ràng không phải mong muốn của cô. Mặc dù tâm trí của cô thuộc về chính cô nhưng cơ thể của cô lại thuộc về Cersinia, vì thế bản năng của Cersinia nổi dậy là điều khó tránh khỏi. Không hổ danh là phủ thủy và là nhân vật phản diện duy nhất trong Đế quốc này.

'Mình không thể làm thế được.'

Cersinia nắm chặt tay mình. Nếu cô không tự kiềm chế, cô có thể sẽ giơ tay và sử dụng sức mạnh của mình bất cứ lúc nào. Hai nắm đấm của cô run lên. Cô nắm chặt chúng đến nỗi nó làm ngừng lưu thông máu trên nắm tay cô.

'Bình tĩnh, mày là một con người. Không phải là một con thú.'

Cô không thể giết ai đó và đi theo con đường của một kẻ ác, cuối cùng cổ của cô bị chém đứt. Nếu cô sống theo bản năng của Cersinia, giống như trong tiểu thuyết gốc thì cuối cùng cô sẽ chết.

Mong muốn hiện tại của cô sẽ khiến cô giống như Cersinia trong tiểu thuyết gốc. Cô sẽ tiến gần hơn một bước tới cánh cửa tử thần nếu không thể đánh bại dục vọng và giết Tử tước. Cô đang tự an ủi mình và chịu đựng mong muốn giết ông.

Tử tước Montene thấy Cersinia bình tĩnh lấy hơi trước mặt ông. Miệng ông nhếch lên thành một đường cong xấu xa, hèn hạ. Ông nghĩ rằng nỗ lực của mình đã được đền đáp, vì thế ông lại tiến thêm một bước nữa. Lòng kiêu hãnh của ông bị tổn thương khi nghĩ đến việc chỉ lấy tiền và bỏ mặc cô.

"Thứ thô tục đó quan tâm đến cơ thể xinh đẹp của cô đấy."

"Sao cơ?"

"Nó đã thực sự rơi nước mắt vì lo lắng cho cô, không phải vì nó bị đánh."

Cersinia hít thở khó khăn. Đôi mắt của cô đỏ rực hơn bất kỳ màu đỏ nào trên thế giới này. Tử tước Montene đã chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ với đôi mắt đỏ hoe rực sáng trong bóng tối. Sống lưng ông run lên. Toàn thân nổi da gà, bản năng hét lên tránh khỏi cô. Nhưng đôi chân của ông lại bất động.

Khi cô vừa kìm nén được bản năng của mình, Cersinia đã đánh mất lý trí. Khoảnh khắc đó nắm đấm của cô thả lỏng và rồi giơ tay lên, một ngọn lửa bùng lên ngoài tầm kiểm soát của cô.

*BÙM*

Đó là một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc. Ngọn lửa nóng rực tỏa ra từ cơ thể Cersinia đã trở thành đám cháy lớn và quét căn nhà gỗ như một cơn sóng thần. Ngọn lửa mất kiểm soát biến thành những con sóng lớn. Bên trong căn nhà gỗ nhanh chóng trở thành biển lửa.

"Haa!"

Những tên đàn ông đứng bên ngoài căn nhà thu mình lại vì âm thanh của vụ nổ. Với một tiếng nổ, một mảnh kính cửa sổ rơi xuống sàn. Trong tích tắc, khói đen bốc lên từ căn nhà, xung quanh là ngọn lửa. Khi nhìn lên một lần nữa, họ thấy ngọn lửa đó đang bùng lên qua những cửa sổ vỡ.

Lewis ngây người chớp mắt. Nhanh đến nỗi anh nghĩ rằng mình đang mơ. Nhưng như thể đang giễu cợt suy nghĩ của anh, một làn khói bay tới mặt anh. Anh vội bịt mũi. Làn khói cay đến mức khiến đầu óc anh choáng váng.

Tình Hình trong căn nhà thật thảm khốc. Khói đen giăng đầy bầu trời đêm như thể một con rắn khổng lồ đang há miệng. Lewis cảm thấy hơi nóng hừng hực dù đứng khá xa căn nhà. Anh chìm trong bi kịch thảm thương.

"L-Làm thế nào mà điều này lại xảy ra..."

Các thuộc hạ, những người đang cúi mình nặng nề, run rẩy nhìn vào căn nhà gỗ đang bốc cháy. Không ai giải cứu Tử tước Montene vì họ sợ ngọn lửa sẽ nhấn chìm căn nhà trong thời gian ngắn. Nó giống như một con quỷ nuốt chửng căn nhà gỗ.

***

"C-Cứu tôi với! Cứu tôi!"

Tử tước Montene kêu lên, chảy nước mắt vì khói cay. Thứ duy nhất ông có thể nhìn thấy là biển lửa. Ngọn lửa bao trùm sàn gỗ không còn chỗ thoát và kéo dài vô tận.

"Aaaargh!"

Tử tước Montene hét lên không ngừng trước làn khói cay xè xuyên qua phổi. Khi ông nhận ra tình hình, ông đã bị bao quanh bởi lửa.

'Làm thế quái nào mà mình thoát ra khỏi đám cháy này?' ông không thể hiểu được.

Ngọn lửa tăng tốc và lan rộng như quân cờ domino. Mạch suy nghĩ của Tử tước Montene đứt quãng. Cằm và môi ông run lên trong hoàn cảnh nghiệt ngã của cái chết.

"Aargh, nóng quá!"

Ngọn lửa leo lên giữa hai chân ông. Chiếc quần của ông nhanh chóng chuyển sang màu đen tro và biến mất. Ngọn lửa đói khát không bỏ lỡ cơ hội như một con thú rình mồi. Ngọn lửa đang nhai nát chiếc quần của ông giờ đang cắm sâu vào cơ thể Tử tước Montene để chắc chắn rằng bụng nó căng đầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro