Chương 69: Nếu cậu ly hôn tôi có thể không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

"Cậu biết tôi khi đó ở bên ngoài lớp học nhìn thấy cậu, trong đầu tôi đang nghĩ cái gì không?"

Đường Sóc quay đầu thâm tình nhìn chăm chú vào Ôn Niệm Nam, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Ôn Niệm Nam cúi đầu tránh đi tầm mắt nóng bỏng của Đường Sóc nhẹ giọng nói: "Đang nghĩ cái gì?"

"Lúc đó tôi đang nghĩ, trên đời này làm sao có thiên sứ đẹp đến vậy, thì ra âm thanh của tiếng đàn tuyệt diệu đến như thế, vậy mà trước đây tôi chưa từng để ý qua, từ đó trở đi tôi quyết định mở studio làm về âm nhạc, bởi vì cậu thích như vậy, âm nhạc là thứ mà cậu vẫn luôn yêu thích nhất."

Nghe thấy Đường Sóc hóa ra là vì mình mới mở studio, sự hổ thẹn trong lòng từ trước đến nay đối với Đường Sóc đã lấp đầy trong tâm trí cậu.

Ôn Niệm Nam đột nhiên ngồi xổm xuống nói với giọng nghẹn ngào: "Tôi... tôi rất kém cỏi... không đáng để cậu làm những việc này vì tôi, tôi là một người rất kém cỏi, Đường Sóc... Tôi không là gì cả... làm cái gì cũng đều hỏng bét, tất cả mọi người đều chán ghét tôi... Tại sao cậu lại làm nhiều chuyện như vậy vì tôi? Tôi... xin lỗi... Tôi xin lỗi Đường Sóc... "

Nước mắt đột nhiên thuận theo cằm cậu nhỏ giọt trên mặt sàn, giọng nói nghẹn ngào đứt quãng, như thể đang cố kìm nén nước mắt.

"Niệm Nam, cậu có biết mình tốt như thế nào không? Tại sao lại cho rằng mình không xứng đáng? Trong lòng tôi cậu xứng đáng với tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời này, cậu không nên bị bẻ gãy đi đôi cánh và cũng không nên từ bỏ thứ âm nhạc mà cậu từng coi như sinh mệnh... "

"Tôi"

•••

Ôn Niệm Nam giơ tay lên hết lần này đến lần khác lau đi nước mắt trên mặt mình, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình không muốn nó tiếp tục chảy xuống.

Ôn Niệm Nam vẫn cúi đầu lau nước mắt trên mặt, nhưng càng lau càng nhiều, nghe thấy giọng nói của Đường Sóc liền dừng động tác lại.

"Khóc ra đi... không cần chịu đựng, khóc ra sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, được không?"

Nháy mắt tất cả những uất ức trong lòng đều dâng lên, Ôn Niệm Nam đột nhiên bật khóc nức nở, trong nước mắt như có vô vàn tuyệt vọng cùng sầu khổ.

Sau bao năm nhẫn nhịn chịu đựng ủy khuất, hết lần này đến lần khác bị tổn thương cùng thất vọng, hết thảy đều đủ rồi......

Đường Sóc nghe thấy tiếng khóc ấy trái tim như thắt lại, hai mắt cũng đã ươn ướt, tiến lên một bước ngồi xuống.

Hai người cách nhau rất gần, Đường Sóc hơi vươn tay hướng về phía Ôn Niệm Nam, thấy Ôn Niệm Nam không có cự tuyệt, Đường Sóc lại vươn tay hướng đôi mắt đang sưng đỏ của Ôn Niệm Nam, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt.

"Niệm Nam, tôi có thể ôm cậu không? Chỉ lần này thôi..." Đường Sóc thanh âm run rẩy nghẹn ngào nói.

Ôn Niệm Nam sững sờ, thật lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, run rẩy nói: "Được..."

Nghe được câu trả lời này, bàn tay của Đường Sóc bởi vì kích động mà không ngừng run lên, vươn tay ra lại rụt trở về.

"Tôi... tôi thật sự có thể sao?"

Đường Sóc nhẹ nhàng ôm Ôn Niệm Nam vào lòng rồi ôm chặt lấy cậu, như thể ôm cả thế giới của hắn vào lòng, như thể giây tiếp theo nó sẽ biến mất... quá tốt rồi... lần này... không phải là mơ...

Khoảnh khắc này thời gian dường như đã ngừng trôi, cả căn phòng một mảng yên lặng, trong căn phòng bày đầy những đồ trang trí ấm áp, bên cạnh là một cây đàn dương cầm tinh xảo, hai người ôm chầm lấy nhau, hai trái tim đang xoa dịu cho nhau.

Một lúc lâu sau, Đường Sóc mới miễn cưỡng buông người trong lòng ra, bởi vì anh cảm nhận được thân thể đang run rẩy của người trong lòng, biết cậu đã chịu đựng khó chịu vẫn cố gắng thích ứng, trong lòng lại càng thêm đau.

Tại sao cậu luôn nghĩ cho cảm xúc của người khác mà bỏ qua cảm xúc của chính mình chứ?

Ôn Niệm Nam thân thể khẽ run lên, bởi vì người khác đụng vào lại một lần phát run, khiến cậu càng thêm chán ghét chính mình như vậy.

Quay đầu nhìn đàn dương cầm bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia thất vọng, cậu đứng dậy muốn rời khỏi phòng đàn, vừa đứng lên liền cảm thấy đầu óc choáng váng.

"Niệm Nam! Cậu bị sao vậy Niệm Nam?" Đường Sóc bước tới ôm Ôn Niệm Nam lo lắng hỏi.

Ôn Niệm Nam đau đầu như muốn nổ tung, trước mắt một mảnh choáng váng tầm mắt có chút mơ hồ, đưa tay lên vỗ mạnh vào đầu cậu.

"Đầu tôi đau quá..."

Đường Sóc ấn tay Ôn Niệm Nam xuống đau lòng nói: "Đừng đánh nữa, tôi đỡ cậu đến ghế sô pha nghỉ ngơi."

"Không... không cần đâu, tôi có thể tự mình đi qua." Ôn Niệm Nam đẩy tay Đường Sóc ra, ôm đầu bước đến ghế sô pha bên cạnh.

Đường Sóc sững sờ nhìn tay mình, thu hồi cảm xúc trong ánh mắt rồi đi qua, thấy cậu rất đau đầu, trong lòng vô cùng lo lắng.

Ôn Niệm Nam cởi mũ xuống bởi vì nhức đầu khó chịu, miếng băng gạt chói mắt phía trên lộ ra ngoài, Đường Sóc ánh mắt cứ luôn nhìn chằm chằm vào băng gạc, làm người ta không nhìn ra cảm xúc gì từ trong mắt hắn.

"Cậu muốn hỏi cái gì? Hỏi đi, tôi sẽ nói cho cậu biết mọi chuyện." Ôn Niệm Nam thấy Đường Sóc có chuyện muốn nói, nhưng sợ làm cậu khó chịu nên không dám nói nữa.

"Không cần vì chú ý đến cảm nhận của tôi mà không dám nói ra, không sao đâu, tôi thật sự không có việc gì cả, cậu hỏi đi."

Cậu không có gì không thể nói với hắn cả, có lẽ trên đời này chỉ có Đường Sóc quan tâm chính mình nhiều như vậy.

Đường Sóc nghe vậy thì sửng sốt, ngập ngừng nói: "Niệm Nam, vết thương kia... là do Cố Ngôn Sanh đánh phải không? Là vì tôi sao? Vì bức ảnh..."

"Phải, là do anh ấy đánh, nhưng cái này không trách cậu, lẽ ra tôi không nên đòi hỏi gì cả, dù cho tôi có thân phận ở lại bên cạnh anh ấy thì như thế nào? Có thể lấy được trái tim của anh ấy sao?"

Ôn Niệm Nam tự giễu cười thành tiếng, vẻ mặt không giống như là đang cười, càng giống như đang khóc.

"Tôi... muốn ly hôn rồi... lần này thật sự có thể phải ly hôn rồi"

"Cậu vừa nói gì? Cậu... cậu muốn ly hôn rồi?"

Đường Sóc nghe câu nói này đột nhiên thân thể cứng lại, không thể tin mà nhìn người trước mặt, cho rằng vừa rồi là ảo giác của mình.

"Anh ấy thà cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố, từ bỏ tập đoàn Cố thị cũng muốn ly hôn với tôi, tôi còn có thể làm gì nữa... Tôi muốn ly hôn rồi, tôi muốn trốn khỏi đây, đến một nơi không ai biết đến tôi, nhưng... thực sự có thể từ bỏ mọi thứ mà rời đi sao..."

Lời nói của mẹ khiến cậu hồi tâm chuyển ý, Cố gia và Lục gia đã giúp đỡ ba cậu, mấy năm nay mọi hạng mục đều mang theo Ôn gia, từng bước đề bạt mới có ba cậu như hiện tại, cậu không thể vong ơn được.

Nhưng nếu cậu không rời đi, cậu có thể thực sự như trước kia không, yêu Cố Ngôn Sanh như không có chuyện gì xảy ra...

Đầu Ôn Niệm Nam lại bắt đầu đau, cậu ấn nhẹ vào thái dương để giảm đau, nhưng trái tim càng thêm chua xót, tại sao lại thành ra như thế này...

"Niệm Nam?"

Ôn Niệm Nam hơi ngẩng đầu nhìn người đang lo lắng nhìn mình trước mặt, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt : "Sao vậy?"

"Cậu thực sự định ly hôn sao?" Nghe thấy Cố Ngôn Sanh lấy việc cách cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố để bức ép Ôn Nam Nam ly hôn, trong lòng hắn không biết nên vui hay nên buồn.

Niệm Nam rõ ràng vẫn luôn không muốn ly hôn nhưng cuối cùng cậu cũng đồng ý ly hôn vì không muốn thấy Cố Ngôn Sanh cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố, quả nhiên trong lòng cậu vẫn có anh ta, vẫn là vì muốn tốt cho hắn mà ủy khuất bản thân mình.

Đường Sóc đột nhiên đứng lên nhích lại gần, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người trước mặt: "Niệm Nam... nếu cậu ly hôn rồi... tôi có thể không? Tôi có cơ hội không?"

Lời khẩn cầu trong mắt hắn đã đâm sâu vào trái tim của Ôn Niệm Nam, Ôn Niệm Nam sửng sốt.

"Tôi... Tôi không biết... Tôi... Tôi phải quay về, đã muộn lắm rồi, Đường Sóc, tôi muốn trở về..."

Ôn Niệm Nam hai mắt hoảng loạn đi ra ngoài, lấy mũ đội lên, nhưng lại bị Đường Sóc nắm lấy tay.

"Cậu đang muốn tránh tôi" Giọng nói đầy ủy khuất cùng quật cường.

"Tôi không thể sao? Tại sao tôi lại không thể? Rõ ràng là chúng ta rất vui vẻ khi ở bên cạnh nhau, tại sao tôi lại không thể chứ?"

"Bởi vì tôi không đáng, không đáng để cậu phải trả giá, Đường Sóc, cậu nên sống cuộc sống của mình, cuộc sống vô tư, tự tại thoải mái như trước, tiếp tục sự nghiệp của mình như trước khi gặp tôi, đừng để tôi làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu."

Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời đó không nên bị mình hủy hoại...

"Được, tôi hứa với cậu, tôi sẽ vô tư tự do thoải mái như trước, mỗi ngày đều vui vẻ làm âm nhạc được chưa?" Đường Sóc lau đi giọt nước nơi khóe mắt, đôi mắt đỏ đến đáng sợ, hắn cố gắng nhếch khóe miệng lên nhìn cậu cười.

Ôn Niệm Nam nhìn thấy nụ cười này, cậu cố gắng ngăn lại tiếng nức nở của mình nói: "Ừm, cười lên rất đẹp, cảm ơn cậu, Đường Sóc."

Hai người đều im lặng, nhưng cả hai đều hiểu giờ phút này đối phương đang suy nghĩ cái gì.

Ôn Niệm Nam đội mũ trở lại, nhấc chân đi ra hướng xe, Đường Sóc đi theo phía sau đến nơi cách cậu hai mét không lên tiếng cũng không đi về phía trước nữa.

Sau khi mở cửa xe, Ôn Niệm Nam ngồi vào, nhìn lại người đứng ở bên đường, Đường Sóc đi đến.

"Đường Sóc, tôi đi đây."

"Ừm, đi đường chú ý an toàn, đến nhà rồi nhớ nhắn tin cho tôi."

"Được, mau vào đi, ngoài trời gió rất lạnh."

Đường Sóc không rời đi, ngẩn người đứng nhìn Ôn Niệm Nam khởi động xe, đột nhiên ánh mắt bắt gặp một cái túi bên cạnh ghế phụ, tên trên túi kia...

Đợi đến khi xe đã đi xa rồi, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ...

Đường Luân Hiên vội vàng trở lại công ty sau khi nhận được tin nhắn từ thư ký, vừa bước vào văn phòng liền nhìn thấy thư ký đang rót cà phê cho người trên ghế sô pha.

Khi nhìn thấy khuôn mặt tà mị kia, Đường Luân Hiên đột nhiên cảm thấy không thở nổi nữa, hít sâu một hơi rồi đi tới.

"Chu tổng, sao hôm nay đột nhiên cậu lại muốn tới đây? Cũng không thông báo trước cho tôi một tiếng."

Người trên sô pha bình tĩnh uống cà phê không thèm nhìn anh.

Chu Nguyên Phong nhìn thấy anh khi Đường Luân Hiên vẫn đang đỗ xe ở cổng công ty, hắn đứng trước cửa sổ văn phòng cau mày nhìn dòng xe cộ ở bên dưới, liếc nhìn giờ trên đồng hồ, trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn.

Đột nhiên dưới lầu một chiếc ô tô màu xám bạc chạy nhanh tới, lúc nhìn thấy người từ trên xe bước xuống, Chu Nguyên Phong khóe miệng bất giác cong lên, trong mắt hiện lên vẻ săn mồi.

Chu Nguyên Phong bưng ly cà phê trước mặt lên thổi nhẹ, không để ý đến người đang nói chuyện trước mặt.

Đường Luân Hiên cũng ngồi đối diện, thư ký rót cho anh một ly cà phê, anh nhướng mắt nhìn người đối diện, không biết người kia đang tính làm cái gì.

Chu Nguyên Phong vẫn không nói chuyện cho đến khi cà phê trong ly cạn đến đáy, Đường Luân Hiên quay sang nhìn thư ký bên cạnh, thư ký cũng chỉ lắc đầu.

Thật kỳ lạ, không phải Chu tổng này vừa mới nói không có thời gian, hỏi xem người đến khi nào mới đến? Sao bây giờ ngược lại ngồi đây nhàn nhã uống cà phê?

Tác giả có lời muốn nói:

Haha, có cảm thấy Đường tiểu thiếu gia trưởng thành rồi hay không, các người thật sự cảm thấy Đường Sóc rất khó chịu sao? Hắn rõ ràng là Man ~

Niệm Niệm cùng Cố Tra sau này tính cách sẽ khác so với hiện tại, đều sẽ trưởng thành và thay đổi, Đường Sóc cũng sẽ trưởng thành, vì người mình yêu, hắn sẽ trở thành một người có thể tự gánh vác trách nhiệm.

Hãy đoán thử xem Đường Sóc khi nhìn thấy cái túi sẽ phát hiện ra điều gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro